Cổ Soái đầy người phụ nữ quyền rũ ra: “Mẹ nó cút hết cho tôi!”

Nhìn thấy Cổ Soái nồi trận lôi đình, nhóm phụ nữ quyền rũ trong phòng đều sợ hãi.

Cúp điện thoại, Dương Tiêu nhìn về phía Vương Trạch: “Không thừa nhận đúng không? Rất tốt, khi chứng cứ đên, xem anh còn sẽ nói được cái gì.”

“Không làm chuyện xâu, không sợ ma gõ cửa. Tôi Vương Trạch làm chuyện quang minh lỗi lạc, sẽ không tha thứ cho cậu đã vu oan hãm hại!” Vương Trạch ưỡn ngực ra vẻ tự hào.

Anh ta không tin Dương Tiêu thực sự quen biệt Cô Soái ông trùm chợ đen, cũng như không tin Dương Tiêu có thể ly được băng chứng về việc anh ta mua n-dimethylnitrosamine cực độc.

Vương Trạch cho răng cuộc gọi của Dương Tiêu vừa rôi là giả vờ, và mục đích là lừa anh ta nói sự thật. Đáng tiệc, Vương Trạch không hề sợ hãi.

Anh ta đã từng thực hiện rât nhiêu ca phẫu thuật trong bệnh viện và chứng kiến rất nhiều người chết, tố chát tâm lý của Vương Trạch vượt xa những người bình thường.

Ánh mắt Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta rửa mắt chờ xeml”

“Giả thần giả quỷ!” Vương Trạch càng bình tĩnh hơn.

Chỉ cần Dương Tiêu không đưa ra được bằng chứng, anh ta sẽ không thừa nhận.

Trì hoãn thời gian chiến đấu tâm lý, ai mà không biêt?

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, mắt thây hai mươi phút đã trội qua, Dương Tiêu biết chắc hắn Cô Soái đã đên.

Anh đứng dậy nhìn Vương Trạch: “Nễ mặt anh Ìà học trò của thần y Liễu, tôi cho anh một cơ hội cuỗi cùng, có phải do anh hạ độc không?”

“Tôi nói lại một câu, đừng ngậm máu phun người!” Vương Trạch tức giận hét lên.

Ánh mắt Dương Tiệu càng ngày càng lạnh: “Anh chắc chắn?”

“Tôi chắc chắn!” Vương Trạch tỏ vẻ kiêu ngạo.

Anh ta thật sự không tin Dương Tiêu quen biết ông chủ chợ đen, cũng không tin Dương Tiêu có thê đưa ra chứng cứ.

Ngay khi Vương Trạch tin chắc Dương Tiêu đang giở trò bí ân, một giọng nói khinh thường đột nhiên bùng nỗ: “Mẹ kiệp, không phải là đồ khốn kiếp nhà anh làm thì do ông đây làm chắc? Chó má, anh tự tìm chêt còn lôi ông đây theo làm đệm lưng?”

Trong giây tiếp theo, Cổ Soái ông trùm chợ đen đến hiện trường với vẻ mặt u ám.

“Đại… đại ca Cổ?”

Nhìn rõ người tới, con ngươi Vương Trạch co rút lại, như thê đã nhìn thây một bóng ma.

Là chủ nhiệm khoa nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên, đương nhiên Vương Trạch nghe đến tên của Cổ Soái. Hơn nữa lân này anh ta không trực tiếp mua thuốc độc từ Cổ Soái đc là từ những người dưới quyền Cổ oái.

Với một số lượng lớn thuốc độc cực độc như vậy, đàn em của Cổ Soái đâu dám tự đưa ra quyết định, ngay lập tức đã báo cáo cho Cổ Soái. Cô Soái biết, anh ta đích thân đến phụ trách giao dịch.

Điều khiến linh hồn Vương Trạch rét run là Dương Tiêu trong mất anh ta là phế vật lại thực sự gọi ông trùm chợ: đen tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play