Ngay khi đầu gối của Đường Kiến Quốc sắp khuyu xuống, Dương Tiêu lập tức giữ vai Đường Kiến Quốc: “Bố, không thể quỳ, dưới gối đàn ông là vàng, chỉ quỳ trời đất cha mẹ.

Tin con, con sẽ xử lý chuyện này!”

“Bỏ ra!” Đường Kiến Quốc tràn đây tức giận.

Để không gây rắc rồi cho gia đình, ông ta đã hoàn toàn từ bỏ hết tôn nghiêm của đàn ông.

Tay phải của Dương Tiêu ghìm chặt Đường Kiến Quốc như một cái kìm lớn, ngăn không cho ông ta khuyu xuống.

Đúng vậy, dưới gối đàn ông là vàng, chỉ quỳ trời đất cha mẹ, anh sẽ không để Đường Kiến Quốc quỳ gối nơi công cộng.

Chu Thiên Hào tức giận: “Ranh con, cậu muốn tìm kích thích hả? Còn không mau quỳ xuống cho tôi!”

“Quỳ xuống? Chu Thiên Hào, nhà giàu mới nổi, dựa vào một chút trí óc chơi trang sức mới giàu, tôi nói đúng không?” Dương Tiêu nhìn chằm chằm Chu Thiên Hào hỏi.

Bị Dương Tiêu nói đúng sự thật phá sản của nhà mình, vẻ mặt của Chu Thiên Hào thay đổi: “Cậu… làm sao cậu biết?”

“Làm sao tôi biết? Tôi còn biết rất nhiều chuyện.” Dương Tiêu cười khinh thường.

Dương Tiêu đã từng không để ý nhiều đến những gia đình giàu có ở Trung Nguyên, nhưng trong khoảng thời gian này, về cơ bản Dương Tiêu đã nắm được tất cả những chi tiết về những gia đình giàu ở thành phố Trung Nguyên.

Dù sao thì thân phận của Dương Tiêu đặt ở đây, muôn tìm hiểu tin tức gì dễ như trở bàn tay.

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, Dương Tiêu đã học hết tất cả.

Chu Thiên Hào hơi kinh ngạc xong, vẻ mặt lại trở nên khinh thường: “Đã biết thân phận của tôi mà còn không mau quỳ xuống, chẳng lẽ cậu muốn tôi cho người giúp cậu quỳ xuống?”

Trong thành phố Trung Nguyên chỉ có một số gia đình hạng nhát, bây giờ ông ta cũng được coi là nhân vật lớn có máu mặt ở Trung Nguyên, chắc chắn có nhiều người biết lai lịch của ông ta.

“Chu Thiên Hào, tôi không muốn làm lớn chuyện, bảo vợ ông xin lỗi tôi và bố vợ tôi ngay, có lẽ tôi có thể tha cho các người!” Dương Tiêu trầm giọng nói.

Lần này Đường Kiến Quốc bị tát khiến Dương Tiêu cảm thấy rất khó chịu. Sau khi sống với nhau năm năm, cho dù Đường Kiến Quốc coi thường anh, nhưng khi Đường Kiến Quốc gặp rắc rối, Dương Tiêu cũng phải bước lên giúp.

Anh biết nếu lúc này anh không ra tay, sẽ không có ai thực sự giúp Đường Kiến Quốc.

Cái gì! Xin lỗi?

Nghe thấy Dương Tiêu nói như vậy, Chu Thiên Hào, Viên Hàm và những người khác đều giật mình, sau đó đều cười điên cuồng.

“Ha ha ha ha, anh Thiên Hào thằng ngốc này lại dám bảo anh xin lỗi, não cậu ta bị úng nước à?”

“Đúng vậy! Ranh con, cậu muôn chọc tôi cười chết sau đó kế thừa cứt kiến của tôi à?”

Đám thuộc hạ cười như điên, nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu như nhìn một kẻ thiểu năng.

Bọn họ cậy đông thế mạnh, trong mắt bọn họ lời nói của Dương Tiêu không khác gì thằng điên.

Viên Hàm chế giễu nói: “Thiên Hào, thằng ranh này bị doạ sợ rồi à? Toàn nói đâu đâu.”

“Ranh con, bảo tôi xin lỗi cậu? Cậu có chắc là mình không đùa với tôi chứ? Được rồi, đừng mắt thời gian nữa, mau quỳ xuống!” Chu Thiên Hào nhìn Dương Tiêu như đang xem một trò đùa.

Lúc này ông ta thực sự rất tức giận, tuy rằng trên mặt tươi cười nhưng cũng không giấu được vẻ độc ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play