Lộ Thiên Tinh đau gần chết mà vẫn bị hắn chọc cười, không khách sáo cắn lên bả vai hắn.

Cậu chau mày, đau đớn trên đùi vẫn không thuyên giảm, vị máu tươi tràn dần tràn vào khoang miệng. Đợi đến khi đỡ hơn một chút, Lộ Thiên Tinh tỉnh táo lại thì bắt đầu hối hận, vừa ngẩng đầu lên lại bị ấn trở về.

"Không sao, em cắn tiếp đi." Có chỗ để xả thì sẽ không bận tâm đến cơn đau, Phàn Vân Cảnh hi vọng cậu cắn mạnh hơn chút nữa.

"Hết đau rồi." Lộ Thiên Tinh thò tay ra khỏi chăn, sờ sờ lên bả vai hắn: "Để em xem."

Phàn Vân Cảnh không ngăn lại, im lặng ngồi yên để Lộ Thiên Tinh vạch cổ áo ra —— bị chảy máu thật, dấu răng sâu nhiễm màu đỏ tươi rợn người, chắc chắn là rất đau.

"Anh đần thế? Bị cắn thế này còn không kêu một tiếng?" Lộ Thiên Tinh đau lòng.

"Anh hi vọng em cho anh vết sẹo nữa cơ." Phàn Vân Cảnh kéo cổ áo lại, gói kỹ Lộ Thiên Tinh vào trong chăn.

"Em không có sở thích bạo hành người khác đâu."

"Có với anh là được."

"Với anh cũng không nốt."

"Vậy sao." Phàn Vân Cảnh chậm rãi nói nhỏ: "Chẳng phải buổi tối rất thích cắn anh mà?"

Lộ Thiên Tinh: "......"

Mặt mũi tái nhợt chợt đỏ bừng, mắt đào hoa xinh đẹp trừng lớn, hừ lạnh nói: "Không biết xấu hổ."

Phàn Vân Cảnh cười nhẹ: "Anh nói thật mà. Tinh Tinh bớt nói bừa nghen."

Lộ Thiên Tinh nghiến răng, nếu bây giờ hắn không bị thương thì ăn mấy cú đá của cậu rồi.

Trêu ghẹo nhau một hồi làm không khí tiêu cực vơi bớt, trở lại thành một màu hường của đôi chim cu.

Liêu Thanh Minh vô hình bị bỏ xó, đến nơi mới mở miệng: "Xuống xe."

Quản gia và người giúp việc đợi ngoài cửa, thấy xe dừng lại thì bước tới mở cửa bung dù. Phàn Vân Cảnh dìu Lộ Thiên Tinh xuống.

Khi chuẩn bị bước vào biệt thự, Lộ Thiên Tinh dừng lại quay đầu nhìn Liêu Thanh Minh, do dự không biết nên nói gì.

Liêu Thanh Minh ngoài ý muốn nhìn thẳng cậu, im lặng một hồi mới chủ động nói: "Tôi còn việc phải xử lí, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Rảnh lại gặp."

Lộ Thiên Tinh gật đầu: "Vậy anh lái xe cẩn thận cẩn thận."

"Ừm." Liêu Thanh Minh leo lên xe rời đi, bóng chiếc việt dã vội vàng hòa vào cơn mưa.

Lộ Thiên Tinh lo y chạy xe quá tốc độ, Phàn Vân Cảnh che mắt cậu lại: "Đừng nhìn cậu ta, nhìn anh này."

"Rồi rồi rồi." Lộ Thiên Tinh cầm tay hắn cùng bước vào: "Bác quản gia, bác sĩ đến chưa ạ?"

"Đang đợi trong phòng khách thưa cậu." Quản gia trả lời, đi trước mở cửa.

Bên trong biệt thự khá ấm áp, thoải mái hơn nhiều so với thời tiết ác liệt ngoài kia. Lộ Thiên Tinh tắm rửa, Phàn Vân Cảnh để bác sĩ kiểm tra cơ thể.

Đợi Lộ Thiên Tinh thay áo quần xong, bác sĩ đang xử lý vết thương sau lưng cho Phàn Vân Cảnh.

Tuy ở trên xe, lúc vạch áo hắn ra cậu có thể thấy được một góc trầy trên lưng hắn, nhưng khi đối phương để lộ mảng vết thương phía sau, Lộ Thiên Tinh không kìm được mà hít sau một ngụm.

Phàn Vân Cảnh lăn mấy vòng trên đất, còn va vào rào chắn, từng tảng tím đen đến ghê người che phủ phần lớn lưng. Theo lời bác sĩ nói nội tạng và xương bị chấn thương nhẹ, cần uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ.

Phàn Vân Cảnh thản nhiên đợi sát trùng cứ như mình vẫn lành lặn, hắn còn tranh thủ dặn quản gia gọi trợ lý đưa văn kiện đến nhà.

"Không được." Lộ Thiên Tinh: "Anh phải nghỉ ngơi đi, lưng bị thương không ngồi lâu được đâu."

"Đau lòng hả?" Phàn Vân Cảnh tươi cười vẫy tay nói: "Tới hôn anh cái rồi anh nghe."

Lộ Thiên Tinh hất móng vuốt hắn ra, rồi vẫn hôn lên má hắn mấy cái: "Hôn rồi đấy, lo nghỉ ngơi cho kỹ."

Phàn Vân Cảnh biết Lộ Thiên Tinh thân mật với hắn trước mặt mọi người là vì áy náy và đau lòng, đật đầu nghe lời: "Anh ngã theo tư thế tối thiểu sát thương mà, đừng lo lắng."

Bác sĩ đang bôi thuốc trêu đùa nói nói: "Đúng vậy, sợ là người Tổng giám đốc Phàn chỉ có mỗi vết cắn thôi, rất lợi hại."

Phàn Vân Cảnh: "Chú đừng nói nữa."

Lộ Thiên Tinh: "Người bệnh thì bớt nói lại."

Phàn Vân Cảnh: "......"

Được.

Phòng khách yên tĩnh trở lại, Phàn Vân Cảnh vuốt ve ngón tay Lộ Thiên Tinh không buông, chẳng thèm để ý tới vết thương của bản thân. Còn Lộ Thiên Tinh bằng mặt chứ lòng thì lo muốn chếc, chăm chú nghe thật kỹ mấy lời bác sĩ dặn dò bác quản gia.

Phàn Vân Cảnh chịu không nổi sự đáng iu của cậu, muốn ôm chặt người vào lòng yêu thương. Chỉ tiếc tay vừa nhấc lên đã bị đè lại, người kia trừng mắt không cho hắn làm gì ảnh hưởng đến vết thương.

Lộ Thiên Tinh tiếp tục: "Từ giờ trở đi, mỗi ngày làm việc không quá 4 tiếng. Ăn uống thanh đạm, thuốc thang đúng giờ, tắm rửa chú ý miệng vết thương, ngủ thì nằm úp......"

Cuối cùng, Lộ Thiên Tinh nhớ tới cái gì đó, nhíu mày nói: "Anh dưỡng thương cho tốt, em tự đi cũng được, tầm 35 ngày em về. Anh sốt ruột thì em kể hết cho anh, nếu không thì đợi em về rồi nói."

"Nhưng Tinh Tinh......" Phàn Vân Cảnh hôn lên tay cậu: "Không còn thời gian nữa rồi."

Lộ Thiên Tinh ngẩn ra, theo bản năng lôi hệ thống lên: Ê tao nhớ nhầm hả? Không phải sau một ngày mới bắt đầu biến hình sao?

Hệ thống: 【 Thật vậy, nhưng có phải lúc nào cũng chuẩn được đâu. 】

Lộ Thiên Tinh: Trước một ngày luôn? Gì ác vậy?

Hệ thống nói: 【 Không ác thì muốn mạng cậu làm gì. 】

Lộ Thiên Tinh:......

Hệ thống nói: 【 Nên tôi mới nhắc cậu sớm. Chuẩn bị trước được thì cứ chuẩn bị đi, đừng có đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân. Lỡ thời không kịp ôm chân Phật thì đi đoàn tụ với tổ tiên. 】

Lộ Thiên Tinh:......

Đang đi trên đường mà tự dưng biến thành một con cá... Đúng là chết thảm.

Hình ảnh hoàn mỹ quá, không dám tưởng tượng.

Lộ Thiên Tinh cân nhắc, nếu gấp quá thì đi ngay bây giờ, tới khu nghỉ dưỡng để chịu hình phạt cuối đã... Sắc mặt Lộ Thiên Tinh đột nhiên thay đổi, bắt lấy tay Phàn Vân Cảnh.

Phàn Vân Cảnh nhíu mày nắm lại trấn an.

Vì có bác sĩ ở đây, để tránh phiền phức nên Lộ Thiên Tinh không có biểu hiện khác thường. Chỉ có thể rũ đầu, cắn răng chịu đựng, năm giây là xong.

Năm giây thường trôi qua trong chớp mắt, nhưng trong cơn đau vồ vập thì cứ như cả một thế kỷ.

Sau một lúc lâu, Lộ Thiên Tinh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt còn có chút tái nhợt: "Phàn Vân Cảnh, em cần đi bây giờ."

"Không cần." Phàn Vân Cảnh vén tóc mái lau mồ hôi lạnh cho cậu: "Anh chuẩn bị hết rồi, đợi anh bôi thuốc xong thì mình về phòng nghỉ ngơi. Đừng suy nghĩ nhiều, đừng đi."

Lộ Thiên Tinh nhấp môi, vẫn chọn tin tưởng hắn.

Quản gia và bác sĩ rất thức thời, xử lý vết thương xong thì dặn dò thêm rồi rời đi để hai người còn lại tĩnh dưỡng.

Phàn Vân Cảnh đưa Lộ Thiên Tinh lên phòng ngủ chính, khóa trái cửa.

Lộ Thiên Tinh hỏi hắn chuẩn bị cái gì, bị dắt tới trước giá đựng đồ.

Lộ Thiên Tinh từng đến nên khá quen thuộc với bày trí nơi đây. Nhìn các vật lưu niệm, ảnh chụp là hiểu ngay, còn có cả cup của cậu nữa, không có gì đặc biệt.

Phàn Vân Cảnh duỗi tay ấn lên cái chân con mèo chiều tài ba lần, cái bụng tròn trịa hõm xuống, để lộ máy khóa vân tay. Hắn nhón ngón cái lên, trong phòng vang lên tiếng răng rắc, giá đựng đồ tách đôi ra hai bên để lộ một mật đạo.

Ai ngờ trong phòng ngủ của Phàn Vân Cảnh lại có một cơ quan ngầm.

Lộ Thiên Tinh khiếp sợ nhìn Phàn Vân Cảnh mở cánh cửa mật đạo ra. Bên trong là một thang máy đang hoạt động, không hiển thị số tầng nhưng vẫn sáng đèn.

Không khí ẩm ướt, trên trần có tích tụ hơi nước, đứng giữa gian có thể nghe loáng thoáng được tiếng nước xô... Dường như chung quanh toàn là nước.

Lộ Thiên Tinh bất ngờ hiểu ra: "Anh làm một cái bể bơi ở đây luôn hả?"

Phàn Vân Cảnh mỉm cười không nói, nắm tay cậu đi ra khỏi thang máy đi thẳng về phía trước.

Từng bước tới gần, Lộ Thiên Tinh phát hiện ra đó đúng là bể bơi thật, hay có thể nói là một cái bể cá khổng lồ!

Lớp kính trong suốt có thể nhìn xuyên vào lớp cát trắng bên trong, những rạn san hô xinh đẹp, vỏ sò tạo kết thành một chiếc giường lớn điểm cạnh là rong biển. Có cả bàn ghế, đồng hồ chống nước và các đồ dùng sinh hoạt khác nữa.

Không nên nói là bể cá, giống một căn phòng bình thường nhưng ở dưới nước hơn.

Phàn Vân Cảnh còn giới thiệu: "Nếu chán thì bên ngoài có máy chiếu, điều khiển nằm trong ngăn kéo bên giường, nó chống thấm nên em yên tâm. Đồ ăn đến giờ sẽ được đưa đến, có gì không hài lòng cứ nói với anh."

Lộ Thiên Tinh hỏi: "Kính có thể biến thành dạng không xuyên thấu được không?

"Không được."

"Vì sao?"

"Vì anh lo sau khi biến hình thì em sẽ không muốn nhìn thấy anh."

Lộ Thiên Tinh liếc xéo hắn, rõ ràng không tin.

Phàn Vân Cảnh cũng không tin mình, chậm rãi nói: "Vì anh sợ."

Lộ Thiên Tinh: "Sợ cái gì?"

Phàn Vân Cảnh: "Sợ em sẽ chọn người khác."

Hắn nghiêng đầu nhìn Lộ Thiên Tinh, trong mắt đều là nghiêm túc: "Đây là đường lui cuối cùng của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play