Lộ Thiên Tinh tưởng hắn vẫn có ý với Ân Lương Thần, nên cảnh báo trước: "Ân Lương Thần có năng lực, dù quán quân thì chưa chắc nhưng top 3 thì tuyệt đối không thành vấn đề."
Phàn Vân Cảnh hơi híp mắt, hình như nhớ đến gì đó, bình thản nói: "Không nắm chắc được giải quán quân sao? Tài sáng tác của cậu ta không ai bằng mà?"
"Sáng tác thì được thật..." Nhưng hào quang nữ chính quá mạnh mới đau. Lộ Thiên Tinh nuốt vế sau vào bụng, suy tư nói: "Người tính không bằng trời tính, ai biết có thất thế hay không."
Phàn Vân Cảnh đè nén cảm xúc trong lòng, phải nhẫn: "Tôi thì cảm thấy có khả năng đấu, cậu sẽ nhất định sẽ đoạt giải quán quân."
Lộ Thiên Tinh chắc như đinh đóng cột: "Không đâu."
Biết là mình làm cốt truyện thay đổi rồi nhưng một số tình tiết quan trọng thì sao né được. Chỉ còn hào quang nữ chính vẫn còn đó thì Thường Nhã sẽ không thua, ngôi quán quân chắc chắc sẽ thuộc về cô ta.
Phàn Vân Cảnh không tán đồng: "Tỉ lệ thắng Ân Lương Thần cao hơn. Làm giám khảo khách mời, tôi nhất định sẽ bầu cho cậu ta."
Lộ Thiên Tinh vắt hết óc tìm kiếm lý do: "Lập trường mỗi người mỗi khác, anh nhìn ở góc độ khác quan. Nhưng chúng ta phải xem cậu ta phát huy khả năng chứ không phải cậu ta tài giỏi thế nào."
Phàn Vân Cảnh nhướn mày: "Cậu cho rằng cậu ta sẽ phát huy không tốt sao?"
Lộ Thiên Tinh tỉnh bơ: "Con mèo của Schrodinger, chưa mở rương thì ai biết có gì trong đấy."
Phàn Vân Cảnh đột nhiên nói: "Hay chúng ta thử cá cược đi?"
"Hả?" Lộ Thiên Tinh không phản ứng kịp: "Là sao?"
Phàn Vân Cảnh nói: "Tôi cảm thấy Ân Lương Thần chắc chắn sẽ đoạt giải quán quân, thầy Lộ thì nghĩ rằng không chắc chắc, hay là chúng ta xem ai thua ai thắng, người thua phải đáp ứng người thắng một việc, như thế nào?"
"Không cần." Với tiền đề biết trước kiểu gì mình cũng thắng, Lộ Thiên Tinh khinh thường cá cược.
Đáy mắt Phàn Vân Cảnh hiện lên ý cười, cố ý nói vặn: "Thầy Lộ vừa mới thề son thề sắt sao giờ lại chần chờ thế? Hay là không muốn tôi chú ý đến Ân Lương Thần nên cố tình che giấu thực lực của cậu ta?"
"Thực lực cậu ta thì tôi cần gì giấu." Lộ Thiên Tinh nhìn bình nước, lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ không muốn thắng anh thôi, anh đâu rảnh mà hứa với hẹn."
Cậu càng nói thì ý cười của Phàn Vân Cảnh càng thêm nồng đậm: "Tôi cứ tưởng thầy Lộ không dám."
Lộ Thiên Tinh ha hả: "Khích tướng không ăn thua với tôi đâu."
"Thầy Lộ sợ thua thì bị tôi bắt phải gia nhập tập đoàn Phàn thị sao?" Phàn Vân Cảnh nghiêm túc suy tư nói: "Yên tâm, chúng tôi rất tôn trọng ý kiến của phía muốn kí hợp đồng, nên cuộc đánh cược này sẽ không quá phận đâu. Tôi chỉ hy vọng thầy Lộ sẽ tham gia chương trình giải trí của công ty truyền thông tập đoàn Phàn thị thôi."
Hắn đối mặt với tầm mắt của Lộ Thiên Tinh, trấn định nói: "Công ty tổ chức chương trình đầu tiên thì tất nhiên phải cần sao lớn rồi. Nghe nói sau này thầy Lộ sẽ không nhận show nữa nên phải nhân cơ hội cọ nhiệt độ một chút chứ."
Nghe thế mà chính trực thật.
Lộ Thiên Tinh nghĩ rằng kiểu gì hắn cũng thua, dứt khoát chấp nhận cá cược: "Nếu anh thua thì Ân Lương Thần tham gia, tôi tiện tay nâng đỡ nghệ sĩ của mình."
Phàn Vân Cảnh hơi đanh mặt lại, một lúc sau mới ừm một tiếng.
Thế là một cuộc cá cược cứ thế được nhấn định. Lộ Thiên Tinh cảm thấy kiểu gì mình cũng thắng cho nên không để ý gì, nói xong liền vứt sau đầu. Còn Phàn Vân Cảnh thì vẫn nhớ dai như đỉa, sung sướng chờ Tân Tinh Tú tuyên bố kết quả.
Ngày Tân Tinh Tú kỳ 11 lên sóng. Các fan đợi đã lâu nhanh chóng ùa vào phòng phát sóng trực tiếp, cố gắng cổ vũ học viên yêu thích. Bây giờ đúng là thời khắc loại từ 5 chỉ còn 3 người, cả người xem lẫn fan đều khẩn trương chờ mong, hận không thể xuyên đến tương lai để biết kết quả luôn.
Trong đó thì fan Tinh Thần là hồi hộp nhất, bọn họ rất quan tâm đến lời hứa giữa Lộ Thiên Tinh với Ân Lương Thần, mong hôm nay có kết quả thật nhanh để nhìn Ân Lương Thần kí hợp đồng với Lộ Thiên Tinh.
Rồi, biết ai cũng ngóng rồi, xe Lộ Thiên Tinh thì giờ mới đến. Các fan xem hết mười mấy kì đã nhìn chiếc xe này đến quen mắt rồi, vừa thấy hình bóng quen thuộc đã điên cuồng spam thét chói tai. Sau đó phát hiện... Phàn Vân Cảnh bước từ trên xe xuống?
Ủa? Bọn họ nhớ lộn hả?
Không đợi các fan xấu hổ đã thấy một người nữa bước xuống, thân hình cậu cao gầy, đầu đội mũ lưỡi trai, không phải ông tướng Lộ Thiên Tinh thì là ai.
Phồn Tinh bùng nổ đầu tiên: "Vl vl vl! Ngồi chung xe! Sáng sớm! Cô nam quả nam!"
"Trước mắt chỉ biết Phàn tổng là người duy nhất Tinh Tinh gặp ngoài, là người duy nhất ngồi chung xe với Tinh Tinh, là người duy nhất đi chung với Tinh Tinh đến trường quay! Phồn Tinh real rồi bà con!"
"Phàn tổng thế mà không mặc vét kìa, tôi tưởng hôm nay vẫn là sơ mi ngàn năm đấy."
"Không chừng là Tinh Tinh tạo hình giùm đấy —— thanh niên tự phụ kiêu ngạo ngồi trên tủ giày, túm lấy cà vạt người đàn ông kéo đến trước mặt mình, nhíu mày nói 'Mang vét cả ngày, khó coi chết đi được', người đàn ông dịu dàng cúi người, hai tay chống hai bên cậu, cười nhẹ 'Vậy thì em đổi cho anh' —— a a a nghĩ thui mà bấn quá."
"Vl, lầu trên múa bút như thần tiếp đi!!"
"Anh ơi hmu hmu, tha thứ vì em lỡ mồm chửi tục công khai."
Trên mạng vẫn đang bình luận về trang phục của Phàn Vân Cảnh, ở trường quay thì Phàn Vân Cảnh lẫn Lộ Thiên Tinh đã vào phòng trang điểm rồi.
Liêu Thanh Minh ngồi bên trong đang chỉnh tóc, thấy bọn họ vào thì chào hỏi nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lộ Thiên Tinh ngồi lên ghế, thấy chuyên viên trang điểm thì ngại ngùng: "Làm cho tôi..."
"Làm cho cậu sương sương thôi, tôi biết rồi." Chuyên viên trang điểm giơ cây cọ của mình hưng phấn nói: "Tôi sẽ cố nhịn, yên tâm yên tâm."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cái bộ dáng này giọng điệu này có khác gì biết sai không sửa đâu?!
Phàn Vân Cảnh ngồi trên ghế của mình đợi, vừa nói chuyện phiếm: "Chiều nay thầy Lộ có rảnh không? Chắc tôi phải đi nhờ xe về quá. Dạo này trợ lý bận việc nên tôi bảo tài xế đi hỗ trợ cho cậu ta rồi."
Lộ Thiên Tinh không thể tỏ thái độ, nhàn nhạt ừ một tiếng coi như đồng ý.
"Cảm ơn thầy Lộ." Phàn Vân Cảnh nói, bình thản nhìn Liêu Thanh Minh, dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng vẫn tỏa ra ý đồ khoe khoang.
Liêu Thanh Minh không nói gì liếc hắn một cái, vốn đang định hỏi có chuyện gì thế mà thấy cái mặt của hắn, không thèm hỏi nữa.
Thôi Mộng Tuyết đến cuối cùng, ba vị giám khảo khác đã sang phòng nghỉ đợi. Còn 30 phút nữa học viên mới bắt đầu biểu diễn. Ai cũng nhàn rồi đứng dậy sang phòng tập xem 5 học viên chuẩn bị thế nào rồi.
Kết quả vừa đến đã thấy bầu không khí kì lạ.
Ân Lương Thần đứng trước mặt các học viên khác, sắc mặt bén nhọn hiếm thấy. Trong tay đang cầm đàn ghi ta của mình, chẳng qua bộ khóa trên đã gãy, dây đàn đã đứt hết rồi, hoàn toàn không thể dùng nữa. Ba học viên đứng đối diện sắc mặt khó coi, có một người còn cả giận nói: "Ân Lương Thần, cậu đừng có ngậm máu phun người, chúng tôi không hề làm gì đàn của cậu cả."
"Có làm hay không thì tự hỏi mình đi." Ân Lương Thần đề phòng mấy ngày nay, sợ gặp phải hãm hại kiểu này đây. Nhưng ai ngờ có đề phòng mấy cũng không thể tránh được vài phút thay áo quần để kẻ gian lộng hành, đây là lần đầu tiên Ân Lương Thần tức giận đến thế, trực tiếp quăng đàn ghi ta xuống đất, cười lạnh nói: "Muốn đoạt giải thì phải tự cố gắng, làm ra ba thứ này càng chứng minh bản thân vô dụng."
"Đừng có đổ oan cho người khác!" Các học viên còn lại cũng không phục, định nhào lên thì Thường Nhã đột nhiên đứng ra nói: "Sắp diễn rồi, mọi người như thế chỉ tổ phí sức thôi. Có chuyện gì thì đợi kết thúc rồi lại nói, phòng tập có camera nên sẽ điều tra rõ được."
Cô xoay người nói với Ân Lương Thần: "Thầy dạy thanh nhạc có một cây đàn ghita, tôi đưa cậu đi mượn thầy ấy, ưu tiên thi đấu trước đã."
Ân Lương Thần cười lạnh, nâng cằm nói: "Không có đàn tôi vẫn diễn được."
Trong mắt Thường Nhã hiện lên một tia kinh ngạc, nhíu mày tỏ vẻ lo lắng: "Vậy cậu chuẩn bị lâu thế rồi không uổng công sao? Đừng cái biến tiết mục nữa, đi mượn đàn cũng được mà, cậu đợi một chút..."
"Cốc cốc ——"
Tiếng gõ cửa ngắt lời cô, Lộ Thiên Tinh bước vào phòng tập, chậm rì rì nói: "Sắp mở màn rồi, còn ở đây làm gì?"
Liêu Thanh Minh lẫn Phàn Vân Cảnh cũng theo sau. Các học viên vừa mới cãi cọ ầm ĩ biến thành chim cút ngay lập tức, đồng thời cúi đầu không dám nói nhiều.
Ân Lương Thần vừa rồi còn kiên cường kiêu ngạo suy sụp trong nháy mắt, chạy đến trước mặt cậu oan ức nói: "Đàn của em bị phá hỏng rồi."
Lộ Thiên Tinh quét mắt thấy cây đàn, nhìn vào là có thể phát hiện được bộ khóa bị gãy như bị kìm bẻ, dây cũng đứt, hèn gì đàn ghi-ta huyền hơi hỗn độn, hèn gì Ân Lương Thần vừa nhìn đã biết có người dở trò.
Lộ Thiên Tinh bình tĩnh nói: "Chuyện tốt, coi như được cái huân chương."
Ân Lương Thần trợn tròn mắt, nghĩa là sao?
Lộ Thiên Tinh nói ngắn gọn: "Địch đang khẳng định năng lực của cậu đấy."
Ân Lương Thần ngẫm hai giây liền hiểu. Ý của Lộ Thiên Tinh là năng lực của hắn rất mạnh, mạnh đến mức địch thủ phải thừa nhận, không dám chân chính đấu với mình nên chỉ có thể giờ trò.
Người khác nói bao nhiêu cũng không bằng hai câu của Lộ Thiên TInh, trên gương mặt Ân Lương Thần lần nữa khôi phục ý cười gật đầu nói: "Được, em nhất định sẽ giữ gìn thật tốt!"
Hắn nói, lại quay đầu nhìn ba học viên lẫn Thường Nhã, rồi lãnh đạm ôm đàn đi cất, quyết định vẫn tự biểu diễn.
Lộ Thiên Tinh rất thưởng thức Ân Lương Thần, nhưng cậu sẽ không giúp đỡ bất cứ gì, bởi vì có một số việc chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Mà Ân Lương Thần cũng không yêu cầu giúp đỡ, tự mình chạy vào một góc ngồi xuống đất điều chỉnh lại tiết mục của mình. Chuẩn bị hết 7 ngày giờ đột nhiên sửa lại, đây là một hành động vô cùng mạo hiểm, nhưng cũng là minh chứng cho sự tự tin tuyệt đối về năng lực của mình.
Lộ Thiên Tinh xoay người rời đi, chờ đợi Ân Lương Thần mang đến kinh ngạc cho mình.
Phàn Vân Cảnh theo sau, bình thản nói: "Cả tâm thái lẫn thực lực đều không thể chê, tôi vẫn giữ vững quan điểm."
"Phải không." Lộ Thiên Tinh không chút để ý nói: "Thế mới muốn cá cược với tôi nhỉ."
Phàn Vân Cảnh cười nhẹ: "Tôi rất chờ mong."
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Tui có kịch bản, anh thua rồi!
Phàn Vân Cảnh: Mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT