Ánh mắt Lộ Thiên Tinh tức khắc trở nên lãnh đạm —— Thường Nhã chính là nữ chính. Hơn nữa đối phương là người đã thay thế nguyên thân trở thành tân tinh giới âm nhạc, chính vì cô thường ra ca khúc mới, phong cách lại thường xuyên thay đổi mới lạ.

Nguyên chủ cũng không biết những ca khúc kia đều thuộc về người khác, vẫn luôn cho rằng nữ chính là thiên tài âm nhạc, còn tưởng mình là Bá Nhạc may mắn phát hiện một viên trân châu bị phủ bụi trần. Hiện tại xem ra... đó cũng chỉ là thủ đoạn để cô ta tiếp cận cậu mà thôi.

Bộ dáng nhìn chằm chằm không nhúc nhích của cậu rơi vào mắt Thường Nhã, liền biến thành bị nhạc phổ hấp dẫn. Thiếu nữ cúi đầu, ở chỗ tối người không thể thấy lặng lẽ nhếch miệng.

Hệ thống công lược đã phân tích qua cho cô, Lộ Thiên Tinh là đối tượng dễ xuống tay nhất, đối phương thoạt nhìn lạnh nhạt kiêu ngạo, kỳ thật rất thưởng thức người có tài về âm nhạc, thế nên bản thảo của mình nhất định sẽ có ảnh hưởng với anh ta. Hơn nữa nghe nói anh ta là âm khống, cô còn cố ý điều chỉnh chỉ số cơ thể của mình trong trò chơi, không tin không thể khiến đối phương chú ý!

Thường Nhã định liệu trước, một bên thả lỏng đợi đối phương dò hỏi. Cô đã chuẩn bị tốt, chỉ cần anh ta mở miệng là cô có thể đáp trả trôi chảy thành công lôi kéo sự chú ý. Thành công công lược người này sẽ thành bàn tay vàng lớn nhất của cô!

Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng người tính không bằng trời tính em ơi —— Lộ Thiên Tinh nhanh chóng buông nhạc phổ, sắp xếp rồi nhét vào tay Tiền Lãng, không dò hỏi chúng nó từ đâu ra, cũng không khen ngợi, toàn bộ quá trình đều lạnh nhạt đứng cạnh Tiền Lãng.

Thường Nhã tức khắc nhíu mày, sao có thể......

"Mỹ nữ? Cô có nghe không?" Tiền Lãng vẫy vẫy bản thảo trong tay thu hút sự chú ý của cô, "Đây, xem có thiếu tờ nào không."

Thường Nhã vội vàng hoàn hồn, kiểm tra một lần nói: "Không thiếu, cảm ơn anh."

Nàng cố tình cao giọng, thoạt nhìn như vui sướng vì đã nhặt đủ bản thảo. Cố ý tô điểm cho âm thanh dịu nhẹ lại không chói tai, nghe thật giống như tiếng ca của Hoàng Oanh, du dương êm ái.

Nhưng mà... người đàn ông kia lại không có phản ứng.

Thường Nhã hoài nghi nhìn cậu, phần âm thanh rõ ràng đã được cô chỉnh đến mức cao nhất, dữ liệu công lược cũng viết rõ đối phương là âm khống, tiếng mình lớn thế sao anh ta lại không phản ứng? Có vấn đề gì sao?

Mắt thấy cậu không do dự rời đi, Thường Nhã đè hoài nghi trong lòng xuống, vì cơ hội này mà cô ngồi xổm đợi ở đây tận 2 tiếng... Thường Nhã khẽ cắn môi, trực tiếp hô lên: "Lộ Thiên Tinh!"

Lộ Thiên Tinh khựng lại, còn tưởng rằng nữ chính muốn xé rách mặt, kết quả quay đầu liền thấy thiếu nữ đang kinh hỉ nhìn cậu, gương mặt đỏ bừng như nhìn thấy thần tượng, mang theo hứng khởi cố nhịn nhảy cẫng lên chạy chậm lại đây: "Lộ Thiên Tinh? Là Thầy Lộ? Phải không? Anh là thầy Lộ!"

Cô mặt đầy hưng phấn, kêu xong rồi tựa hồ ý thức được mình có chút lớn giọng, vội vàng đè thấp xuống nói: "Ngại quá em hơi kích động, thầy Lộ à em là fan của anh, lần đầu tiên được gặp anh, anh có thể kí tên cho em không?"

Lộ Thiên Tinh xem năng lực phản ứng cùng thiên phú diễn kịch của nữ chủ thế là đủ rồi, một lúc sau mới chậm rì trả lời: "Tôi đeo khẩu trang đội mũ mà cô cũng nhận ra được à?"

Thường Nhã ngượng ngùng nói: "Em nhận ra trợ lý của thầy Lộ, vừa nhìn qua liền thấy quen mắt, thế mà hóa ra là thật, cuối cùng mới tận dụng cơ hội muốn xin chữ ký ạ."

Lộ Thiên Tinh không nói tiếp, cầm bút hỏi cô: "Ký ở đâu?"

"Đây ạ." Thường Nhã trực tiếp lật bản thảo ra nói: "Sau khi được thầy Lộ ký tên em nhất định sẽ trưng bày trong nhà, để phù hộ em thuận lợi gửi bài."

Lộ Thiên Tinh như cũ không đáp, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, không ký vào nhạc phổ. Cô có thứ nào khác không?"

Thường Nhã tả hữu nhìn xem, bất đắc dĩ nói: "Em chỉ đem theo bản thảo thôi ạ."

Tiền Lãng nhắc nhở nói: "Mặt trái di động cũng được.. Cô không rời nhà mà không mang theo di động đấy chứ?"

Di động là vật bất ly thân của giới trẻ ngày nay, không mang theo thì có vẻ như là cố tình. Thường Nhã bất đắc dĩ móc di động ra, chờ đối phương ký tên xong vẫn là nhịn không được nói: "Nghe nói nhạc của thầy Lộ rất tuyệt.. Cái kia, em có thể mạn phép được thầy Lộ.. "

"Không thể!" Lộ Thiên Tinh cự tuyệt không chút do dự, lấy lý do hoàn mỹ: "Soạn nhạc là cách biểu hiện tình cảm cảm xúc riêng của mỗi người, hai người khác nhau thì suy nghĩ sẽ khác nhau, không thể có chuyện cùng có một ý tưởng được, nên dù người khác có nói gì đi nữa thì tự bản thân viết nên ca khúc của mình thì nó mới có giá trị."

Cậu nói xong, lại nhìn Thường Nhã khẩn trương nắm chặt bản thảo, đôi mắt dưới vành mũ hiện lên một tia trào phúng: "Nhìn cô viết nhiều như thế lại cực kỳ yêu quý, nói vậy cũng không chịu được có người phán xét tác phẩm của mình chứ?"

Thường Nhã phản ứng cực nhanh, lộ ra biểu tình uể oải nói: "Em biết luyến tiếc chứ, nhưng thầy Lộ thì khác, anh là thần tượng âm nhạc mà em hướng tới, em không có ý gì, chỉ muốn thầy Lộ xem qua... không sợ phê bình gì cả."

Lộ Thiên Tinh nhàn nhạt ừ, Thường Nhã liền mừng thầm cho rằng cậu bị thuyết phục, Lộ Thiên Tinh không nhanh không chậm bổ sung nói: "Nhưng tôi không muốn."

Thường Nhã đột nhiên ngẩng đầu: "Vì sao ạ?"

"Đương nhiên là bởi vì âm thanh của cô không dễ nghe." Lộ Thiên Tinh ngữ khí đương nhiên: "Xin lỗi tôi là âm khống, thật sự khó có thể chịu được thứ âm thanh khó nghe kia líu ríu bên tai không ngừng, nên tôi từ chối."

Lần này cậu trả lời không lưu tình, nếu là nữ sinh bình thường sẽ cảm thấy nhục nhã rồi xoay người rời đi. Nhưng Thường Nhã thì không, cô càng muốn xoát độ tồn tại trước mặt Lộ Thiên Tinh hơn. Tỏ vẻ kiên cường không khuất phục, hốc mắt cô hồng hồng kiên định: "Em không nghĩ âm thanh của mình khó nghe, em sẽ cố gắng chứng minh cho anh xem...."

"Cô nghĩ gì liên quan tới tôi?" Lộ Thiên Tinh chặn họng, tiếp tục công kích: "Chỉ một câu cô không nghĩ thế thì có thể bám theo tôi xàm ngôn không ngừng sao? Chỉ một câu cô sẽ chứng minh cho tôi thấy mình phải xem nhạc phổ của cô? Vị tiểu thư này cô phiền quá đấy, chúng ta mới gặp mặt được 5 phút đồng hồ, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà cô sống chết muốn quấn lấy tôi thế?"

"Hay là,...ý của Túy Ông phải phải ở rượu, vậy là có mục đích gì khác sao?"

Thường Nhã ngẩn ngơ, thứ nhất là hoàn toàn không nghĩ đến đối phương sẽ đột nhiên làm mình khó dễ, thứ hai là không ngờ mình sẽ bại lộ nhanh đến thế. Các dây thần kinh trong não nhanh chóng vận dụng hết năng suất, cô lắp bắp nói: "Đúng vậy, em có mục đích, em biết anh đến nên ngay từ đầu đã đợi anh ở đây, muốn gặp anh để cho anh xem bản thảo của em, dù phê bình em cũng nguyện ý, chỉ là em muốn gặp anh mà thôi, em thật sự thích anh lâu lắm rồi..."

Cô nói, tiếng cuối cùng đã biến thành tiếng khóc nức nở, giống như mèo con bị ủy khuất lại quật cường không chịu thua, giương nanh múa vuốt lại không thể gây ra một vết xước nào.

Lộ Thiên Tinh lẳng lặng nhìn cô diễn trò, đột nhiên nói: "Fan của tôi? Thế cô biết tôi thích thể loại nhạc gì nhất không? Nhạc cụ tôi am hiểu nhất là gì? Biết hết mấy bài hát của tôi không? Trả lời coi!" Câu cuối cùng hơi lên giọng, chứa vài phần uy hiếp.

Thường Nhã giật mình một chút, cảm xúc dạt dào bay không thấy bóng, nhanh nhẹn tìm dữ liệu công lược: "Anh thích......"

Thường Nhã dựa theo tư liệu chuẩn bị đáp lại, Lộ Thiên Tinh đột nhiên sửa lời: "Lộn, không hỏi cái đấy. Nếu cô là fan thì chắc hẳn đã nghe qua mấy bài hát của tôi rồi nhỉ? Đoạn nhạc dạo của ca khúc thứ 7 trong album đầu tay của tôi là đàn tranh hay cổ cầm? Tông F1 hay A1?"

Thường Nhã hoàn toàn trợn tròn mắt, tư liệu công lược của cô chỉ viết về những thứ đối phương yêu ghét, bốc thuốc đúng bệnh, chiếm được thiện cảm, mấy thứ tầm phào kia thì làm gì có! Cô biết trả lời thế nào chứ!

Lộ Thiên Tinh vươn ngón trỏ nhích mũ lên, lộ hai mắt uy hiếp nói: "Thân là nhạc sĩ với tên gọi "tác gia" sẽ không trả lời được đấy chứ?"

Khuôn mặt Thường Nhã trắng bệch trong nháy mắt. Cô hiểu rõ mình có bao nhiêu phân lượng, cũng biết ca khúc kia không phải cô viết, là cô muốn lợi dụng nó làm mồi câu sự chú ý của Lộ Thiên Tinh. Cô căn bản không nghĩ rằng Lộ Thiên Tinh sẽ không quan tâm, ngược lại đột nhiên hỏi mấy vấn đề gây khó dễ này.. Chuyện sau lại thành thế này chứ, cô..cô nên làm gì bây giờ...

Thường Nhã hoảng loạn, cơ hồ không dám nhìn vào mắt người trước mặt, lắp bắp nói: "Em biết nếu không thể trả lời sẽ làm anh nghi ngờ em, nhưng hiện tại em thật sự rất khẩn trương... Em..em cũng chỉ muốn thể hiện tốt một chút trước mặt anh, nhưng.. Nhưng em không chịu thua đâu, em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy!" Nói xong, Thường Nhã rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, ôm bản thảo xoay người chạy đi.

Cô sợ nhiều lời sẽ lại lòi ra nhiều lỗ hổng, cô muốn sắp xếp một lần nữa rồi sẽ lại tìm đến cậu! Lộ Thiên Tinh...... Cứ đợi tôi công lược anh đi!

【 Đinh —— kiểm tra thấy kí chủ đã kích hoạt định lượng giá trị thù hận, tự động mở ra nhiệm vụ mỹ nhân ngư, mong kí chủ trong vòng 30 ngày thu hoạch 3 vạn giá trị thù hận. Nếu như thất bại tiến hành cưỡng chế biến thân 7 ngày.

[ Ghi chú rõ: Cưỡng chế biến thân nghĩa là tiến hành khôi phục thể nhân ngư, kí chủ tự chịu nguy hiểm. Trước kia có người khôi phục thất bại vì không đủ năng lực bảo vệ bản thân nên bị kho chua cay.] Cho nên mong kí chủ nỗ thực hoàn thành nhiệm vụ, không tự biến mình thành một mâm đồ ăn nghen.

Đếm ngược 29 ngày 23: 59. 】

Lộ Thiên Tinh:???

Hôm qua có nói thế lày đâu má!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play