Sau khi Tân Tinh Tú chính thức tiến vào giai đoạn gay cấn, phần bản quyền ngày càng gắt hơn. Rõ nhất là có loại phương thức yêu cầu nạp phí hội viên mới có thể xem toàn cảnh hoặc xem trực tiếp ở trường quay, hoặc là đợi vài ngày cắt nối biên tập xong đã mới được xem.

Sau đợt lọc học viên kia, người xem nổi lòng hiếu kỳ tất nhiên sẽ chọn vế trước —— xem trực tiếp thì sợ gì ghép nối các thứ, bọn họ muốn xem hết cơ.

Hơn nữa ban tổ chức còn đặc biệt bố trí camera ẩn quay từ giám khảo đến học viên. Cho nên lúc fan nhìn thấy Lộ Thiên Tinh nguyên cây đen, đội mũ lưỡi trai lạnh nhạt lại bị người đại diện đuổi theo ép ăn đường, bà con cô bác như hít phải thuốc lắc.

"Đậu má aaaaa Tinh Tinh của tui quá đáng iu aaa!"

"Chụy thích kiểu cam ẩn này đấy, hé hé Tinh Tinh ngọt quá trời, chụy cũng muốn ăn~"

"Tinh Tinh bị huyết áp thấp sao? Một lão fan 3 năm như tui lại không biết?"

"5 năm cũng không biết này, khóc, chắc tui là fan đú quá."

"Tinh Tinh chắc là sợ chúng ta lo lắng nên không nói ra? Lần đầu tiên tôi thấy luôn đó."

30 chưa phải là Tết. Vẻ mặt ngạc nhiên của Lộ Thiên Tinh khi vào cửa, lại nhìn điểm tâm rồi ảo não sờ bụng, điều khiến fan gào thét là Lộ Thiên Tinh lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng, giả vờ lạnh lùng ngồi trên ghế lười hình khủng long rồi suýt té.

Vô ý bán manh là vũ khí tối thượng! Cả kênh trực tiếp bị fan của Lộ Thiên TInh spam "aaaa" muốn toác luôn mục bình luận, các fan không biết nên nói gì mới giảm thiểu kích động lẫn tình thương của mẹ, hận không thể nhào tới ôm người về nhà thương thương.

Thật sự quá đáng yêu!

Phòng nghỉ, Lộ Thiên Tinh yên lặng đá cái ghế khủng long kia ra xa. Bởi vì có chút xấu hổ, cậu theo bản năng liếc liếc, cầm tấm thiệp in logo Tân Tinh Tú đọc. Mặt đầu có ghi quy tắc PK của vòng 1, 50 học viên sau đợt chọn lọc sẽ đấu với 50 học viên chính quy, phiếu bầu được giao cho khán giả xem trực tiếp, giám khảo không thể can thiệp.

Lộ Thiên Tinh nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cũng chờ được Tiền Lãng trở về. Cậu mới thả lỏng, thấp giọng nói: "Lát nữa hỏi xem camera phòng nghỉ có bị công khai không, nếu có thì đừng có đăng mặt tôi lên."

Tiền Lãng cảm thấy kỳ quái: "Cậu làm gì? Ăn que cay à?"

Lộ Thiên Tinh: "Không." Cậu nhìn cái ghế lười hình khủng long, ho nhẹ: "Suýt ngã."

"Ha ha ha ha." Tiền Lãng không thèm nể mặt cười toác mồm, bị dí hai cú vào đầu mới thành thật an ủi: "Được được tôi đi nói liền, để tôi đưa cậu tới phòng trang điểm đã."

Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, đi theo ra khỏi phòng nghỉ, cảm thấy không có camera mới thả lỏng lại. Mới đi được hai bước thì cửa phòng bên đã mở, Phàn Vân Cảnh từ bên trong đi ra, nhìn thấy cậu gật đầu chào hỏi: "Xin chào."

Lộ Thiên Tinh: "Xin chào."

Phàn Vân Cảnh nói: "Cậu đang đến phòng trang điểm sao? Đi cùng nhau đi."

Lộ Thiên Tinh không từ chối.

Phàn Vân Cảnh lùi lại một bước, quan sát sắc mặt của cậu, phát hiện người này còn tái nhợt uể oải hơn hôm qua, nhíu mày chủ động hỏi: "Cậu khó chịu ở đâu sao? Sắc mặt không tốt lắm."

"Hả?" Tiền Lãng vừa nghe đã phản ứng nhanh hơn Lộ Thiên Tinh, vội vàng chạy tới trước mặt cậu ngắm ngía cẩn thận: "Vẫn đau đầu sao? Khó chịu thì tôi đi mua thuốc cho."

Lông mày Phàn Vân Cảnh càng nhăn hơn, nghiêm túc nói: "Đau đầu? Phát sốt?"

"Không có gì!" Lộ Thiên Tinh giành nói: "Hôm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay dậy sớm thôi."

Thật ra bệnh huyết áp thấp của nguyên chủ quá nghiêm trọng, hôm qua làm việc liên tục 5 tiếng, về nhà ngủ được 3 tiếng vẫn không khỏe lên nổi, chiều tỉnh dậy thì đầu óc choáng váng, suýt không xuống giường nổi. Đây là nguyên nhân tại sao quản gia cứ ép cậu ăn cơm, Tiền Lãng thì lo lắng như thế. Nhưng người ngoài thì không cần giải thích gì nhiều.

Phàn Vân Cảnh nhìn sắc mặt Tiền Lãng, đột nhiên nhớ tới cái gì, móc hai viên kẹo bạc hà từ trong túi ra: "Ăn đi."

Nói xong hắn chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lộ Thiên Tinh: "Tôi hút thuốc nên thường mang theo kẹo, vị không tệ lắm."

Lộ Thiên Tinh vừa định từ chối đã bị Phàn Vân Cảnh lột vỏ kẹo nhét vào miệng. Vị ngọt thanh mát của bạc hà nháy mắt tỏa khắp khoang miệng, làm đầu óc thật sự tỉnh táo hơn.

Lộ Thiên Tinh đẩy đẩy kẹo trong miệng, vừa nói: "Cảm ơn."

Ngón tay Phàn Vân Cảnh giật giật, cuối cùng chỉ nén ừ một tiếng.

Lộ Thiên Tinh không chú ý, tìm vỏ kẹo xem hãng gì để nhờ Tiền Lãng mua, chỉ tiếc không thấy đâu, chỉ có thể cất túi đường vào túi rồi đi thay quần áo.

Thật ra toàn bộ trường quay, chỉ có phòng thay đồ và nhà vệ sinh là không gắn máy quay —— Nhà vệ sinh thì không cần nói, nhưng phòng thay đồ là để nghệ sĩ thay quần áo, chắc chắn không thể bị lộ.

Khán giả được quan sát toàn cảnh, đang cao hứng đột nhiên bị cắt, màn hình đen thui hiện lên một dòng chữ màu trắng "Nhắc nhở nhỏ: Nghệ sĩ đang thay quần áo không thể quay phim, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, sẽ quay lại ngay."

Sau đó là dấu ba chấm huyền thoại. Có fan nói: "Ban tổ chức làm tui sung thế này rồi mà lại đột nhiên tắt à! Mở cửa vác máy quay vào!"

"Chuản, đều là vì lúc này đấy bà con, sau mấy người có thể tắt cam!"

"Hu hu tui muốn coi Tinh Tinh thay đồ, muốn coi eo của Tinh Tinh, muốn coi chân thon của Tinh Tinh...."

"Lầu trên im đi, tui chảy máu mũi rồi."

"Tui biết tại sao người ta lại tắt cam rồi, vì muốn cho chúng ta thấy bản chất đáng khinh của mình."

"Này là bản năng chứ bản chất gì......_(:3∠)_"

Không thể xem được gì nên fan đành ngồi tám chuyện đợi, lẩm bẩm muốn cắt cảnh Lộ Thiên Tinh bán manh cất vào kho, liền thấy màn hình đen biến mất, trực tiếp lại tiếp tục.

Camera nhắm ngay sân khấu, mở ra toàn cảnh. Tiếng nhạc nổi lên, ánh đèn chợt lóe, nam nhân mang sơ mi đen lạnh lùng xoay người, đẩy gọng kính vàng rồi lại biến mất trong màn đêm.

Độp —— nhịp trống vang, nữ sinh môi đỏ xoay tròn dưới ánh đèn thấp thoáng biến mất.

Phụt —— hình bóng nam nhân ôn hòa tay để sau lưng lễ phép cúi chào.

Phụt —— thanh niên mang áo sơ mi màu xanh lam ngẩng đầu lên, chỏm tóc hơi vểnh, theo động tác nghiêng đầu của cậu như lóe lên tia sáng.

Người xem giờ mới phản ứng, vô số thét chói tai bùng nổ: "Đậu má a a a a a!"

Dưới tiếng thét rung trời lở đất, sân khấu lần nữa sáng lên, Liêu Thanh Minh mang áo bành tô dắt tay Thôi Mộng Tuyết mang váy bồng màu hường đi ra. Bọn họ nhảy một bản Tango đơn giản, động tác khó đa số đều do Thôi Mộng Tuyết thực hiện, dáng múa ưu nhã thanh lịch, người người vô tay kịch liệt.

Âm cuối cùng rơi xuống, bọn họ biến mất dưới ánh đèn, âm thanh trầm thấp của nam nhân chậm rãi vang lên: "Sao trời rơi xuống cũng sẽ không mất đi bản chất, chìm trong dòng nước tối tăm chỉ cần trong lòng có thứ gọi là âm nhạc, dù không có tương lai, đặt chân đến nơi này chỉ cần dùng tiếng ca thắp sáng bản thân, ánh nắng mặt trời lần nữa sẽ chiếu rọi, đêm đen lần nữa đầy sao sáng."

Âm thanh chấm dứt, tiếng nhạc lại vang lên. Tiếng bass nhanh dần dẫn dắt ngọn đèn của cả sân khấu phụt sáng, thanh niên mang sơ mi xanh lam cầm micro, cất lên tiếng hát vang vọng cả không gian.

Dường như trời sinh cậu ra để chinh phục sân khấu, cậu bình thản, thành thạo, mỗi động tác đều có thể làm người xem thét chói tai, giây tiếp theo vì cậu đột nhiên im lặng lại nín thở. Cậu thuộc sân khấu, thuộc về ánh đèn chói lòa.

Người xem trực tiếp lên các học viên đều kích động, kiềm chế không được đứng lên vẫy tay kêu to tên cậu.

Kết thúc ca khúc mở màn, khí thế của thanh niên dần dịu xuống, biến thành lãnh đạm như hàng ngày, chẳng qua ánh mắt mang theo ánh sáng lấp lóe lấn át màu đen tối tăm.

Khán giả không hold nổi, người xem trực tiếp cũng điên luôn: "Nam thần trong lòng 9 năm của tui a a a!!"

"Tinh Tinh em yêu anhh! Fan mama đéo gì nữa! Bà phải làm fan bạn gái! Bạn gái!"

"Ngầu quá trời quá đất! Tinh Tinh của tui chính là vua của sân khấu!"

"Tinh Tinh khi nào mới chịu tổ chức concert đây, khóc, tui gửi thư máu cầu xin đó."

"+1 tui nữa!"

"+2 tui nữa!!"

Lưu Vân Trường ngồi trong phòng đạo diễn, uống nước đỡ khan họng, trong lòng thầm mừng thật may mắn vì mời được Lộ Thiên Tinh, quá đáng giá! Từ hôm nay trở đi, không cần kim chủ nhắc anh cũng phải chăm sóc thật tốt cho nam thần!!

Ca khúc mở màn của Lộ Thiên Tinh quá tốt, làm MC phải tốn sức lắm mới làm khán giả bình tĩnh, bắt đầu đọc quy tắc của Tân Tinh Tú, trước mặt mọi người đổ chồng giấy ghi số thứ tự của học viên vào trong thùng, lượt biểu diễn của học viên sẽ tùy vào lượt rút.

Đây là một cách kết nối chương trình rất tốt, lúc điểm danh giám khảo độ nhiệt tình của khác giả rất cao. Lộ Thiên Tinh đang cầm chai nước uống, đột nhiên nghe có người kêu lên "Tinh Tinh con tui" suýt nữa phụt nước ra cả bàn, khụ khụ hai tiếng muốn nhìn người kia.

Chỉ tiếc âm thanh này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, nhanh chóng lẫn lộn trong nhiều tiếng hò hét, Lộ Thiên Tinh tùy ý nhìn vài người, trong lòng có chút bất đắc dĩ —— có fan mama thiệt kìa.

Một bàn tay thon dài đột nhiên chắn tầm nhìn của cậu, trong lòng bàn tay còn có một viên kẹo. Lộ Thiên Tinh nhìn thấy Phàn Vân Cảnh không biết khi nào đã nhích lại gần mình, ánh mắt nghiêm túc nói: "Cần tôi bóc vỏ kẹo không?"

"Không cần." Lộ Thiên Tinh giật giật khóe miệng, tự giác lấy kẹo xé vỏ ăn luôn. Cậu tưởng đây là kẹo bạc hà, ăn vào mới biết là chocolate nhân rượu, đúng lúc bổ sung thể lực luôn.

Lộ Thiên Tinh ăn thêm mấy cục đường, mặt lạnh trêu ghẹo: "Lại ăn sau khi hút thuốc à?"

Phàn Vân Cảnh bình tĩnh nói: "Dỗ trẻ con còn thừa."

Nếu không phải vẻ mặt hắn bình thường, Lộ Thiên Tinh còn tưởng hắn đang châm chọc mình, nghi ngờ nói: "Anh mà dỗ trẻ con?"

Phàn Vân Cảnh ánh mắt ôn nhu nói: "Ừm, đáng yêu không chịu được."

Lộ Thiên Tinh ngoài ý muốn nhìn Phàn Vân Cảnh, không nghĩ hắn là loại người thích con nít. Hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế... Tuy người khác thì sẽ ngoài cười trong không cười, nhưng bình thường hắn lạnh nhạt như vậy, bây giờ thật sự rất dịu dàng.

Chắc là đàn ông sắt thép cũng có lúc mềm lòng.

Lộ Thiên Tinh không thắc mắc nữa, cắn chocolate trong miệng, nhìn học viên rút số thứ tự. Cùng lúc đó trên giao diện trực tiếp của hệ thống sẽ hiện ra một cái bảng, nhấn 'xem thêm' sẽ hiện ra số thứ tự của học viên.

Cách thức này của Lưu Vân Trường khá hay, người xem trực tiếp có rất nhiều ưu đãi, nói không chừng sẽ hấp dẫn thêm người đăng kí trả phí.

MC đang dẫn chương trình, cầm mic tiếc nuối tỏ vẻ: "Vì vòng PK thứ nhất giám khảo không thể tham dự, nên xin mời 4 vị tạm thời rời sân khấu. Các thầy cô có thể về phòng nghỉ ngơi, thông qua màn hình phát sóng trực tiếp sẽ có thể xem xét các học viên."

4 người thuận thế ra khỏi sân khấu. Đi về phòng nghỉ, Thôi Mộng Tuyết cảm thấy chờ đợi một mình nhàm chán nên dứt khoát đề nghị tất cả cùng xem chung, Liêu Thanh Minh không ý kiến, Lộ Thiên Tinh cũng Không, Phàn Vân Cảnh không nói gì. Vì thế 4 người thống nhất tới phòng nghỉ của Lộ Thiên Tinh xem chung.

Vừa vào cửa Thôi Mộng Tuyết đã nói: "Đều là giám khảo mà sao khác biệt thế này? Sao tôi không có đồ ăn? Tại sao tôi không có đồ ngọt!"

Người đại diện của Thôi Mộng Tuyết đi qua, thuận miệng nói: "Bởi vì bị tôi từ chối, nữ nghệ sĩ thì ăn gì mà ăn!"

Thôi Mộng Tuyết: "......"

Người đại diện cái gì, solo đê!

Lộ Thiên Tinh nghe vậy, cũng nhìn cái bụng của mình —— cơ thể của nghệ sĩ phải được chăm sóc chu đáo.

Tiền Lãng phải rời đi, thấy vậy lập tức dọn dò: "Cậu không ăn ăn uống điều độ, thích gì cứ ăn đi, đồ ngọt không đủ thì kêu đạo diễn Lưu, đồ ăn vặt hết thì tôi bảo người đi mua cho cậu, ăn càng nhiều càng tốt, nghe chưa?"

Lộ Thiên Tinh gật đầu nghe lời, thấy anh còn chưa yên tâm chỉ có thể đảm bảo sẽ không hạn chế ăn uống, mẹ già Tiền Lãng mới thôi lải nhải lo lắng rời đi.

Thôi Mộng Tuyết nhìn mà nghi ngời cuộc đời, nhìn eo nhìn chân của Lộ Thiên Tinh, lại nhìn mình..... Thôi đừng nói nữa.

Cô tự bế thành một quả chanh, yên lặng ôm gấu ngồi trên ghế khủng long xem phát sóng trực tiếp.

Lúc này đã xác định được học viên số 1 là ai, đoàn chính quy cũng vậy. Thầy dạy nhạc đang thảo luận về nhạc phổ, chuẩn bị 5 phút sẽ biểu diễn.

Đây là kỳ đầu tiên của Tân Tinh Tú, 50 học viên được chọn sẽ đấu trận PK đầu, đối với cá nhân hay đoàn đội gì cũng đều rất quan trọng, nhất là nó đại diện cho việc ai có thể hay không thể tiếp tục đứng trên sân khấu.

Khi màn biểu diễn đầu tiên bắt đầu, phòng nghỉ tức khắc yên tĩnh, mọi người không chớp mắt nhìn học viên PK, trong lòng cũng hồi hộp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play