Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn

Đầu cô ấy rơi xuống trước, trắng đỏ lập tức lan tràn ra, màu máu rất chói mắt, trong im lặng chú hề đột nhiên cười gian xảo.

Anh ta như là một đứa trẻ cứng đầu, mê đồ chơi của người khác, không có được liền hủy diệt ngay. Lúc ấy anh ta vô cùng hài lòng, cuối cùng thậm chí còn cười lăn lộn trên mặt đất, thoạt nhìn vừa quỷ dị lại hoang đường.

Chú hề thậm chí cười ra nước mắt, làm nhòe đi một ít trang điểm ở khóe mắt, để lại hai dòng nước kỳ quái. Sau khi cười đủ rồi mới cười tủm tỉm nói cho mọi người: “Tôi đã quên nói cho mọi người, ở trong đoàn xiếc của tôi, trước khi sử dụng đạo cụ phải dùng quả táo vàng thần kỳ, nếu không đạo cụ sẽ vô hiệu hóa.”

“Ai nha ai nha.” Trên mặt anh ta mang theo vẻ áy náy giả dối: “Đều do trí nhớ tôi không tốt, đã quên nói cái này cho mọi người trước khi trò chơi bắt đầu.”

Không có ai cảm thấy anh ta thật sự trí nhớ không tốt, đều rõ ràng, anh ta là cố ý, bởi vì tích cách chú hề vốn dĩ chính là ác độc, tàn nhẫn như vậy.

Khi cố tình nói với mọi người điều này, anh ta đang đợi những người chơi thể hiện biểu hiện tức giận và bất lực, Sở Tu đã đi đến gần thi thể và lấy ra một quả táo vàng từ vòng tay của cô gái tội nghiệp.

Chú hề vốn đang ở nơi đó tự mãn, thấy thế nhanh chóng vươn tay: “Đưa cho tôi, đưa cho tôi, tôi muốn thu hồi cái này!”

“Hả?” Sở Tu ước lượng quả táo vàng một chút, vô cùng tò mò tò mò nói: “Tuy rằng người chơi này đã bất hạnh qua đời, nhưng mà cô ấy còn có đồng đội có thể kế thừa di sản mà.”

Chú hề sửng sốt một chút, ánh mắt trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Sở Tu, vẻ mặt rất không vui, anh ta ghét bị phản bác, rất ghét.

Nhưng Sở Tu cũng không sợ hãi anh ta, thậm chí còn mỉm cười: “Cho nên quả táo vàng này hẳn là giao cho đồng đội của cô ấy đúng không?”

“Cô nói đúng.” Qua thật lâu, chú hề mới cắn răng nói: “Cầm đi cầm đi, là ai thì nhanh lại lấy đi!”

Lập tức có người đứng dậy, tiếp nhận quả táo vàng trong tay Sở Tu, hơn nữa nói một tiếng cảm ơn. Vừa nghe thấy quả táo vàng có hiệu quả đặc biệt như vậy, anh ta đương nhiên là sẽ không bỏ qua, nói không chừng là có thể dựa vào cái này giữ được một cái mạng đấy.

Sắc mặt chú hề đều vặn vẹo, một bộ dạng mang thù nhìn Sở Tu, Sở Tu đáp lễ anh ta bằng một nụ cười tươi, sau đó nói: “Kế tiếp có phải là tiến hành trận thi đấu thứ 2 không?”

“Đúng vậy.” Chú hề cắn răng kẽo kẹt kẽo kẹt: “Tiếp tục tiếp tục.”

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, đến lần thứ hai Sở Tu thi đấu càng thêm thuần thục mà khống chế thể lực cửa mình, vừa vặn dẫn đầu mọi người, đạt được hạng nhất, hiện tại trong tay cô cũng đã có ba quả táo vàng.

Sở Tu bình tĩnh cất quả táo vàng vào trong túi, sau đó đi cắt dây thừng. Ban đầu cô còn có một tí xíu gánh nặng tâm lý, hiện tại cũng đã bình tĩnh lại, dứt khoát quyết đoán cắt đứt một sợi dây.

Rõ ràng có hơn 20 sợi dây thừng, tỷ lệ cắt phải sợ dây có người kia thật ra cũng không cao như vậy, nhưng cô cắt hai sợi, cả hai đều có người.

Chẳng qua lúc này đây người rơi xuống kia, bởi vì đã biết quy tắc, đã sử dụng quả táo vàng trước rồi tới đạo cụ, nhặt về một cái mạng.

Đó cũng là một cô gái, lúc cô ấy sử dụng quả táo vàng, quả táo vàng ngay lập tức biến thành bụi vàng, vèo một tiếng giống như pháo hoa nổ tung tứ tán, ngay sau đó biến mất không thấy.

Khung cảnh đó còn khá xinh đẹp, đồng thời cũng dễ thấy.

Cả trán cô gái đều là mồ hôi lạnh, đứng ở nơi đó, giọng nói đều mang theo một chút run rẩy: “Có phải tôi có thể không cần lên trên nữa không?”

Trên mặt chú hề mang theo mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, chợt nghe còn có một chút ôn nhu, nhưng những điều nói ra lại không ôn nhu chút nào: “Sao có thể đây? Cô không thích đoàn xiếc thú của tôi sao? Trông cô giống như rất không thích chơi trò chơi của tôi? Như vậy cũng không phải là đứa bé ngoan đâ. Nào, đi lên đi, cô sẽ có được một sợi dây thừng mới.”

Nét mặt cô vô cùng khó coi, dù sao thì số lượng đạo cụ cũng có hạn, điều quan trọng nhất là cô ấy chỉ có một quả táo vàng, lấy tính chất của trò chơi này, rất có khả năng trước khi sử dụng đạo cụ thì nhất định phải sử dụng một quả táo vàng.

Nói cách khác, cô ấy đã không còn thứ gì có thể cứu sống mình, nếu lại một lần nữa xui xẻo bị chọn trúng, cô ấy thật sự sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Đồng đội cô ấy hiển nhiên cũng không có cái gọi là hài hòa hữu ái, sẽ nhường quả táo vàng cho cô ấy.

Cô gái chỉ có thể hung hăng dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, một bộ dáng thấy chết không sờn, một lần nữa đứng ở trên đài.

Sở Tu thật sự cảm thấy mình chính là tay thần, mỗi lần đều chọn trúng người chơi, rốt cuộc là vận khí tốt hay là vận khí xấu đây?

Đại khái đây là người Châu Phi đi...

Quan trọng nhất chính là, hiện tại ánh mắt của các người chơi khác nhìn cô đã không còn kì lạ như trước nữa, không biết có phải bởi vì lần thứ hai khống chế tương đối tốt hay không, vừa vặn dẫn đầu mọi người một chút, chênh lệch với bọn thoạt nhìn cũng không lớn, khiến mọi người đều cảm thấy thể lực của cô đã gần như cạn kiệt.

Cảm giác bị đe dọa trong lòng những người chơi đó đột nhiên giảm đi rất nhiều.

Sau đó tiếp theo...

Sở Tu lại dẫn đầu mọi người một chút, sau đó thành công lấy được hạng nhất, những người khác còn chưa sốt ruột, chú hề đã sốt ruột rồi. Giọng nói chú hề càng ngày  càng chói tai, mang theo một loại cáu kỉnh và không hài lòng: “Thi đấu đã qua một nửa, cô ta đã có được ba hạng nhất, ba cái! Các anh có phải quá phế vật rồi không?”

Chú hề phẫn nộ nói: “Cứ như vậy thì cuối cùng danh hiệu đệ nhất chính là cô ta!”

“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một cách mới đi, quy tắc không đổi, nhưng… Sau khi tất cả vòng đấu sau kết thúc, người đứng hạng bét phải tiếp nhận trừng phạt, đến nỗi là trừng phạt thế nào… Các người không muốn biết đâu!”

“Anh có thể tùy tiện sửa đổi quy tắc à?” Sở Tu cầm kéo ở nơi suy xét nên cắt dây thừng nào, vừa cắt vừa tò mò hỏi.

“Đương nhiên…” Chú hề kéo dài giọng nói, uốn lượn mấy vòng: “Có thể! Nơi này chính là đoàn xiếc thú của tôi! Tôi! Tôi chính là người lập quy tắc, tôi nói muốn chơi như thế nào thì sẽ chơi thế đấy!”

“Phải không?” Sở Tu một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cắt đứt một sợi dây thừng.

Cô thành công chứng minh mình thật sự là một người nhân phẩm Châu Phi, bởi vì lúc này đây… Lại là một sợi dây hợp với người chơi, Sở Tu cầm kéo thở dài: “Có phải có gì đó mờ ám không? Tuy rằng vận khí của tôi không phải rất tốt, nhưng cũng sẽ không kém đến nông nỗi này, sao mỗi lần đều có người? Thế này rồi đến lúc bọn họ xuống dưới đây, trả thù tôi thì làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt cô ưu sầu nói: “Anh sẽ không thao tác ngầm đi?”

Chú hề ách một tiếng, tiện đà hung hăng nói: “Sao tôi có thể thao tác ngầm? Tôi là người công chính nhất trên thế giới này! Rõ ràng chính là vận khí cô kém!”

Người chơi thứ ba cũng sử dụng quả táo vàng và đạo cụ bảo vệ mạng sống vào thời khắc mấu chốt nhất, phàm là mất đi quả táo vàng, dù giữ được một mạng tâm tình cũng sẽ không tốt.

Nếu trong đây không có thao tác ngầm, Sở Tu đều chuẩn bị phong cánh tay phải của mình làm tay thần, có thể chuẩn đến thế, cũng là hiếm thấy.

Bất quá tâm tình của cô vẫn vui vẻ, chủ yếu là vì cô nhận được một số thông tin từ lời của chú hề. Chú hề chắc chắn không phải là người chế định quy tắc trong phó bản này. Anh ta có thể đưa ra quy tắc, nhưng vẫn có giới hạn.

Ít nhất, quả táo vàng chính là một quy tắc có trình tự cao hơn so với anh ta, anh ta không thể nào thay đổi quy tắc quả táo vàng.

Cùng với trò chơi đang tiến hành từng chút một, Sở Tu mơ hồ tìm ra được một ít gì đó.

Chú hề này miệng đầy dối trá, có bao nhiêu là thật có bao nhiêu là giả, không ai biết được, thông tin anh ta đưa ra cũng phải châm chước, không thể tin tưởng toàn bộ, cũng không thể phủ định hoàn toàn.

Người chơi ở phó bản này thật sự là quá bị động, Sở Tu chưa từng trải qua phó bản cao cấp, nên không rõ phó bản cao cấp là phong cách gì, nhưng từ tình huống trước mắt mà nói, điểm khác nhau lớn nhất giữa phó bản này và phó bản bình thường chỗ tiết tấu rất nhanh.

Hơn nữa trong đó tràn ngập rất nhiều bẫy rập, các người chơi một khi không cẩn thận sẽ xui xẻo.

Thân là NPC quan trọng nhất trong phó bản, chú hề thật sự là rất không đáng tin cậy, anh ta sẽ giấu kín quy tắc quan trọng, không nói cho người chơi, người chơi sẽ bởi vậy mà trả giá bằng máu.

Phó bản mới bắt đầu hơn một giờ mà đã chết một người chơi, còn có hai cái người chơi cơ hồ đứng cạnh bờ vực của cái chết.

Hiện tại điều Sở Tu có thể làm chỉ là nỗ lực bảo trì hạng nhất, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể đủ chủ động trong thế bị động này.

Trực giác của cô mách bảo cô rằng, quả táo vàng là đồ vật rất quan trọng, nếu có thể, lấy được càng nhiều càng tốt.

Người thứ ba bị cắt đứt dây thừng cũng là người chơi nữ, chủ yếu là đứng trên tháp rơi tự do tổng cộng có hai người đàn ông, trong đó một người vẫn là Diệp Tuần.

Người chơi nữ kia vóc dáng lùn lùn, đi lên tháp rơi tự do cũng không nói gì, nhưng ánh mắt tỏ ra khá kiên quyết, lúc này, một chàng trai từ phía dưới chạy lên, lấy ra một quả táo vàng đưa cho cô ấy. 

Chàng trai nghiêm túc nói: “Trên người còn có đạo cụ không? Anh không cần dùng!”

“Vẫn còn.” Cô gái thấp giọng nói: “Anh đừng lo lắng cho em.”

Quan hệ của hai người hình như là người yêu, phỏng chừng là tổ đội tiến vào, dù sao rất thân mật, mấy cô gái khác đều rất hâm mộ nhìn bọn họ.

Chờ đến khi vòng thi đấu thứ tư bắt đầu, Sở Tu mơ hồ nhận thấy được thật nhiều người lại một loại ánh mắt khác nhìn cô. Đến khi bắt đầu thi đấu, cô liền phát hiện đó cũng không phải ảo giác.

Người thi đấu cùng với cô bắt đầu cố ý ngáng chân cô.

Dù gì thì cũng chỉ còn ba vòng nữa, tuy vị trí đầu tiên của cô không đặc biệt ổn định nhưng cô có cơ hội lớn hơn mọi người, nên rất dễ bị mọi người coi là cái gai trong mắt.

Lúc bắt đầu Sở Tu cũng không để ý đến bọn họ, bởi vì chú hề rõ ràng là cố ý muốn tạo thành cạnh tranh giữa các người chơi, anh ta chính là muốn xem bộ dạng các người chơi tranh đến vỡ đầu chảy máu.

Mà Sở Tu rất rõ ràng xích mích nội bộ là vô dụng, nhưng cô không có cách nào thay đổi suy nghĩ của người khác, những người đó bắt đầu đánh lén cô, bắt đầu nhắm vào cô, mục đích duy nhất là kéo cô xuống khỏi vị trí thứ nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play