Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn

Bình thường các trò chơi trong công viên giải trí đều rất an toàn, các tháp rơi tự do trong đấy thông thường đều có bệ đỡ, trên bệ sẽ có dây an toàn để cố định những người chơi trên đó đề phòng tai nạn xảy ra.

Bởi vì tháp rơi tự do với nhảy bungee có hơi giống nhau, cả hai đều là rơi thẳng đứng, người chơi cảm giác vui sướng khó tả, cùng với một loại cảm giác sảng khoái không nói nên lời.

Chẳng qua là nhảy bungee được buộc vào dây và nhảy từ trên cao xuống, còn tháp rơi tự do là đưa tất cả người chơi lên trên cao nhất rồi nhanh chóng rơi xuống và dừng lại trước khi tiếp đất.

Cho nên…

Chỉ có sợi dây như vậy mà dám kêu là tháp rơi tự do? Không có gì ngạc nhiên khi công viên giải trí này đóng cửa.

Tháp rơi tự do cũng phân cao và thấp. Gần nơi Sở Tu làm việc có một công viên giải trí, điểm bán hàng lớn nhất trong công viên giải trí bọn họ chính là tháp rơi tự do vô cùng cao, trên dưới chênh lệch 80 mét.

Nghe nói ở nước ngoài còn có cái cao hơn, khoảng hơn 120 nét, vận tốc rơi xuống lên tới 144 km/h.

Tháp rơi tự do trước mặt bọn họ không cao lắm, hình như chỉ có 20 hoặc 30 mét, nhưng ngoại trừ một sợi dây thừng, không có bất luận cái gì gọi là phòng hộ, lỡ như dây thừng bị đứt thì sao? Đây cũng thật là liều mạng.

Sở Tu ngửa đầu nhìn tháo rơi tự do trong chốc lát, đừng thấy chỉ có 20 30 mét, nếu mà từ phía trên rơi xuống, tuyệt đối có thể rơi tới mẹ cũng không nhận ra.

Chú hề còn ở bên cạnh cười hì hì hì: “Các người chơi đáng yêu ơi, các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Rất nhiều người chơi sắc mặt đều trắng bệch, nhìn chằm chằm tháp rơi tự do không ngừng nuốt nước miếng, có người run rẩy hỏi: “Cho nên quy tắc trò chơi là gì?”

“Vậy là đã đến phần tôi thích nhất rồi, cách chơi rất đơn giản, mọi người hiện tại đều là hai hai một đội đúng không? Mọi người phải chọn ra một người đi chơi tháp rơi tự do, còn lại một người tham dự trò chơi kế tiếp.”

“Người giành được vị trí đầu tiên trong mỗi ván đấu có thể được một lần miễn trừ cho đồng đội của mình, hơn nữa còn cắt một sợi dây.” Khóe miệng chú hề cơ hồ đều sắp đến lỗ tai, trên mặt tràn ngập hưng phấn: “Sau 6 vòng thi, hạng mục này sẽ hoàn thành.”

Các người chơi tức khắc lâm vào trầm mặc, qua thật lâu, mới có người hỏi: “Chơi tháp rơi tự do là…”

“A a, tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Nhìn thấy những sợi dây thừng đó không? Mỗi đội mấy người phải chọn ra một người, đi chơi cái tháp rơi tự do ấy, từ phía trên duang một tiếng nhảy xuống ~ nơi này nơi này, thấy được không?” Anh ta đi đến phía trước cái gọi là tháp rơi tự do, mở ra một cái hộp, lộ ra bên trong dây thừng chằng chịt: “Tất cả dây thừng trong này, có 6 sợi dây được nối với dây ở trên, còn lại là dây giả. Người chơi giành hạng nhất có thể đến cắt một trong các sợi dây, đồng thời, sợi dây thuộc về đồng đội kia không thể cắt đứt được, tôi nói như vậy các người đã rõ ràng rồi?”

Anh ta nói xong liền bắt đầu cười, ác ý trong mắt căn bản là không có bất luận cái gì che lấp.

Không có người nguyện ý đi chơi tháp rơi tự do, bởi vì quá nguy hiểm, khả năng chết tương đối cao, nếu có thể thì mọi người hẳn là đều muốn làm người tham gia thi đấu kia hơn.

Nhưng luôn là phải có một người đi chơi tháp rơi tự do, lúc đoạt với động đội còn không thể đắc tội quá mức, bởi vì từ trước mắt tới xem, đồng đội là không thể tách rời.

Hạng mục kế tiếp nhất định cũng sẽ ác liệt y như tháp rơi tự do vậy.

Một khi đắc tội đồng đội, đồng đội lại sống sót từ tháp rơi tự do, hạng mục tiếp theo người đó trả thù thì làm sao bây giờ?

Người chơi có thể đi đến hiện tại không có ai là ngốc cả, ai cũng có thể nghĩ đến những hậu quả này, cho nên sắc mặt đặc biệt khó coi, những người thành lập đội ngũ bên ngoài thì càng tốt, lòng tin của bọn họ đối với đồng đội tương đối nhiều.

Loại tổ đội tạm thời được thành lập trong phó bản thế này ...

Sở Tu nhìn thoáng qua Diệp Tuần, rất bình tĩnh: “Anh nghĩ như thế nào?”

Diệp Tuần cũng lâm vào trầm mặc, hai người bọn họ đều là loại tương đối mạnh mẽ, nhưng đã đến phó bản cao cấp này rồi, cơ hồ không có mấy người yếu, cho dù là hai người, bọn họ cũng không có thể đảm bảo lần nào cũng có thể chiếm vị trí thứ nhất.

Rốt cuộc cũng không biết sẽ thi cái gì.

Quan trọng nhất chính là, người đứng ở trên tháp rơi tự do kia, tương đương đem tính mạng hoàn toàn phó thác cho đồng đội của mình, tính mạng quan trọng, sẽ hình thành một áp lực và gánh nặng cực lớn.

Anh cũng không dám một mực chắc chắn, tôi có thể giữ được cô.

“Nếu là cái loại thi giải đố, có lẽ tôi sẽ không giỏi.” Diệp Tuần trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng nói: “Nếu thi chính là thể lực hoặc là vũ lực, ai tôi cũng đều không sợ.”

Dù sợ thì đến lúc đó không chỉ là xem giá trị vũ lực, mà còn phải xem vận khí và đầu óc, anh biết mình thông minh, hơn nữa ngoài thông minh còn có một phần quả quyết, nhưng mà nếu thực sự so sánh với người thông minh, vẫn là thiếu chút nữa.

Cho nên Diệp Tuần không dám bảo đảm.

Hai người đều im lặng, nhóm này của bọn họ không giống với mấy nhóm khác, người khác là liều mạng đi tranh giành thi đấu, ngược lại hai bọn họ lại ai cũng không dám một mực chắc chắn.

Cuối cùng hai người trăm miệng một lời nói: “Chúng ta bốc thăm đi.”

Nói xong Sở Tu liền nhịn không được cười: “Tôi cảm thấy có lẽ hai ta đều không phải rất không giỏi mấy thứ khác ngoài vũ lực, cũng không có hứng thú đánh nhau, không bằng rút thăm đi, để vận mệnh quyết định là được rồi.”

“Ừa.” Diệp Tuần cũng rất xem trọng Sở Tu, rốt cuộc lúc hai bọn họ gặp nhau lần đầu tiên,sức mạnh toàn diện về mọi mặt của Sở Tu đều không tệ, hơn nữa lá gan đủ lớn lại dám liều, đi qua vài cái phó bản, thực lực của cô cũng tốt, đạo cụ trong tay cũng vậy, chắc chắn đều là tăng cường gấp bội.

Diệp Tuần tuyệt đối không dám nói một mình mình có thể đấu thắng Sở Tu, cho nên bốc thăm là tốt nhất.

Anh còn tự giễu cợt mình một chút: “Từ nhỏ đến lớn vận khí của tôi vô cùng kém.”

Sở Tu biểu tình rất phức tạp: “Ai mà không phải.”

Đây là cuộc đấu tay đôi giữa hai vị tù trưởng Châu Phi!

Hai người trực tiếp lấy tờ vé số đã rút ra trước đó, xé thành nhiều miếng, chọn ra một miếng trống và một miếng có chữ viết, cuộn thành hình cầu, sau khi lắc một lúc, Sở Tu mở tay ra: “Anh chọn trước, chọn được miếng trắng thì lên trên tháp rơi tự do.”

Diệp Tuần quyết đoán lại dứt khoát mà cầm một cục giấy, sau đó trực tiếp mở ra.

Sự thật chứng minh, cho dù là hai tù trưởng châu Phi, thì giữa hai người cũng có chênh lệch về vận khí.

Sắc mặt Diệp Tuần càng đen hơn Sở Tu một chút, từ việc anh trực tiếp rút trúng tháp rơi tự do, quả thực không sai chút nào.

“Còn lại giao cho tôi đi.” Sở Tu thở dài một hơi, cô thật sự cảm thấy người đi thi đấu mới là càng có áp lực. Đứng trên tháp rơi tự do chỉ cần lo lắng cho mình sẽ chết, còn người tham gia thi đấu kia, gánh nặng tính mạng đồng đội, đặc biệt là vì hai người họ thực sự coi nhau như đồng đội, nên sẽ không tránh khỏi cảm giác áp lực tăng lên gấp bội.

Bất quá hai bọn họ là hai người có quyết định nhanh nhất, mấy người còn lại thì ở đó cãi nhau, mặt ủ mày ê.

Chú hề tựa hồ rất thích xem bọn họ cãi nhau như thế này, vậy nên cũng không thúc giục bọn họ mà chỉ ở bên cạnh xem rung đùi đắc ý, rất nhiều người chơi cuối cùng cũng đã nổi đóa lên vì không ai muốn đứng trên tháp rơi tự do, mặc người xâu xé.

Lỡ như đồng đội rất tệ thì sao đây? Lúc đó chẳng phải là chết không minh bạch à. 

Những nhóm có sức mạnh chênh lệch nhiều thì còn đỡ một chút, bởi kẻ yếu phải có ý thức hy sinh. Còn cái loại sức mạnh chênh lệch không nhiều, ngược lại là tranh chấp nhiều nhất, thậm chí tranh đến đỏ mặt tía tai.

Cuối cùng còn lén lút đấu trước một hồi, thắng thì ở lại thi đấu, thua thì đi tháp rơi tự do.

Chờ đến cuối cùng tất cả mọi người có quyết định, thi đấu đứng ở một bên, đi tháp rơi tự do đứng một bên. Sở Tu thấy đều có hơi không thoải mái, bởi vì bọn họ có 12 người, hơn nữa bao gồm Sở Tu là có 5 nữ.

Dư lại 4 cô gái, toàn bộ đều đứng trong đội ngũ đi tháp rơi tự do.

Phần lớn các cô ấy sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Đã tới nước này, dù là con gái, tố chất tâm lý cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, các cô ấy rất rõ ràng, không có đủ thực lực còn muốn tranh nhau cướp đi thi đấu, là sẽ hại chết đồng đội của mình.

Đương nhiên trong đó cũng có người không muốn, nhưng là các cô ấy lại gặp được đồng đội càng mạnh mẽ hơn.

Sở Tu ngược lại thành một người ngoại lệ, được đến rất nhiều ánh mắt tò mò.

Phỏng chừng bọn họ đang suy đoán Diệp Tuần có phải là đầu súng bằng sáp hay không, không có bản lĩnh gì, cuối cùng để con gái người ta ra.

[Đầu súng bằng sáp (银枪蜡样头): ẩn dụ nhìn bên ngoài có vẻ tốt, nhưng thực ra lại vô dụng.]

Nhưng khi nhìn thấy Sở Tu, trong tiềm thức bọn họ không coi Sở Tu thành đối thủ. Tuy nhiên cũng không cần phải cạnh tranh làm gì, bởi vì trước mắt chỉ là giữ đồng đội của mình, ngoài ra không có lợi ích gì khác, mà ngoại trừ đứng thứ nhất thì từ thứ hai đến cuối cơ hồ đều là giống nhau, không nhất thiết phải cãi vã.

“Mọi người đều đã lựa chọn xong rồi sao?” Chú hề cười hì hì nói: “Một khi đã như vậy, mời người chơi tháp rơi tự do đi lên trước đi, tôi sẽ sẽ giải thích luật chơi cho những người còn lại.”

“Thi đấu rất đơn giản, tăng tăng tăng tằng ~” anh ta vung tay lên, tất cả con đường trong công viên giải trí đột nhiên sinh ra biến hóa, dưới nền đất cái gì đó bật lên, ngay sau đó hình thành một thứ giống như đường đua. 

Thoạt nhìn có hơi giống trò chơi vượt chướng ngại vật, sẽ có một số chướng ngại vật ngăn trở, vượt rào cản, hồ nước, nhảy cao, cầu thăng bằng, lưới cọc thấp,...

Mà ở cuối đường đua, trên một cái bàn nhỏ không cao không thấp có một cái mâm, trên đó đặt một quả táo vàng mà họ đã lấy trước đó.

“Có phải siêu đơn giản không nào, siêu thú vị, siêu phù hợp công viên giải trí?” Giọng  chú hề có chút hào hứng: “Sau khi xuất phát, người về đích đầu tiên, lấy được quả táo vàng, sau đó chạy về đến chỗ tôi, chính là người đứng thứ nhất, trong quá trình thi đấu không có bất luận quy tắc gì, thậm chí bạn có thể giết chết người đang chơi với bạn và tôi cũng sẽ không ngăn cản đâu~”

Bọn họ điên rồi mới có thể đi thương tổn người đi thi đấu cùng với mình, vạn nhất kết thù, người kết thù với mình không chết, ai biết tiếp theo sẽ bị ngáng chân thế nào.

Người chơi càng là trải qua nhiều phó bản càng rõ ràng, ở trong phó bản tốt nhất không nên đắc tội những người khác, nếu không bạn chết như thế nào cũng không biết.

Nhưng mà ngay sau đó chú hề nói một câu, liền thay đổi ý tưởng của mọi người.

“Ở lần thi đấu này, người giành được nhiều hạng nhất nhất, có thể được miễn trừ cùng với đồng đội của mình một lần đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play