Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Thường xuyên tiến vào phó bản sẽ xuất hiện một loại tình huống, đó là khái niệm thời gian hỗn loạn. Bởi vì bên trong phó bản trôi qua một, hai tháng thì ở hiện thực cũng mới qua vài giây mà thôi.
Cho nên việc khái niệm thời gian hỗn loạn là hết sức bình thường, Sở Tu tắm rửa xong rồi ra ngoài, lên giường nằm, đặt một đĩa trái cây bên cạnh, cuối cùng mở điện thoại di động lên, nhìn danh bạ trong điện thoại, sẽ có một loại cảm giác đã rất lâu rồi không gặp mặt bạn bè.
Không biết Úc Thời Dịch có qua được phó bản mới hay không.
Tuy rằng hai người bọn họ vào phó bản mới cùng lúc, nhưng theo từng phó bản qua đi, thời gian bọn họ tiến vào phó bản mới sẽ xuất hiện một chút sai lệch, trừ phi trong đó có một người sử dụng đạo cụ tổ đội.
Lúc sử dụng đạo cụ tổ đội, sẽ khiến người mình muốn tổ đội đi vào, người mà bạn muốn lập tổ đội sẽ được ghi lại, sau đó khi người cầm đạo cụ vào phó bản, người được ghi lại cũng sẽ nhận được lời nhắc, chỉ cần đồng ý sẽ có thể tiến vào phó bản.
Cho nên Sở Tu cũng không biết hai ngày này Úc Thời Dịch có vào phó bản hay không, cô vừa ăn trái cây vừa viết những gì cô đã trải qua trong phó bản, gửi cho Úc Thời Dịch.
Để anh phân tích thử xem, rốt cuộc người kết thúc phó bản là ý gì, cái danh hiệu đó hữu ích hay không.
Úc Thời Dịch rất nhanh đã trả lời cô, Úc Thời Dịch vẫn chưa tiến vào phó bản mới, nhưng anh đã thu được rất nhiều kiến thức mới từ phó bản của cô, chẳng hạn như có thể hợp tác với NPC hay gì đó.
Anh nghiêm phân tích cho Sở Tu, nhưng cuối cùng kết luận hai người đi đến cũng không rõ ràng lắm, nếu có cơ hội, họ sẽ thử một lần nữa.
Bất quá phó bản này thu hoạch được rất nhiều, Sở Tu đã rất vừa lòng.
Trùng hợp lúc này Giang Tạ cũng gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có nhận được chuyển phát nhanh hay chưa, bởi vì Giang Tạ hành động không tiện, ngày thường muốn đưa cho cô thứ gì đó đều dựa vào chuyển phát nhanh.
Vì ngày thường ở trong cô nhi viện ngoại trừ dạy vỡ lòng cho mấy đứa nhỏ, cũng không có chuyện gì khác có thể làm, cho nên Giang Tạ dùng một mảnh đất ở sân sau của cô nhi viện để tự mình trồng một ít rau củ quả tươi.
Mỗi khi thu hoạch đều sẽ gửi cho Sở Tu đưa một ít.
Sở Tu cho rằng anh ta chỉ là cho cô những loại như trước, nên nói đã biết, ngày mai sẽ đi lấy.
Giang Tạ cũng không nói gì thêm, Sở Tu cảm thấy rất mệt, trò chuyện với anh ta trong chốc lát rồi đi ngủ. Một giấc ngủ này tới buổi chiều hôm sau, chờ đến khi mở mắt ra đã hơn 3 giờ chiều. Sở Tu ngủ đến có hơi mơ màng, dụi dụi mắt đứng dậy, thật lâu sau mới nhận ra hiện tại đang ở nơi nào.
Cô rửa mặt đánh răng đột nhiên nghĩ đến mình còn có chuyển phát nhanh, liền đi ra ngoài lấy, lúc lấy về cũng không lập tức mở ra xem, bởi vì đã đói lả, nên làm một bữa cơm trước, ăn no mới nhớ tới còn có chuyển phát nhanh.
Mở ra thì thấy, trong hộp để một bó cúc họa mi, một cái khăn quàng cổ, một quyển sách, một tấm card nhỏ viết sinh nhật vui vẻ.
*Ảnh minh họa
Sở Tu mới bừng tỉnh, ngày hôm qua là sinh nhật của cô, kỳ thật không phải sinh nhật, chỉ là ngày cô được cô nhi viện nhặt, viện trưởng không biết sinh nhật của cô, nên để ngày này làm ngày sinh điền vào tư liệu.
Khi còn nhỏ vẫn là rất thích sinh nhật, bởi vì đến sinh nhật, viện trưởng sẽ phát một viên kẹo, sau này trưởng thành rồi, lại dần mất đi khái niệm về sinh nhật.
Đặc biệt là lúc sống một mình thì dường như không cần tổ chức sinh nhật nữa.
Nhưng Giang Tạ vĩnh viễn nhớ rõ sinh nhật cô, mỗi năm đến ngày đều sẽ đưa một ít quà qua đây.
Sở Tu có hơi phiền muộn, nhịn không được lại nghĩ tới chân Giang Tạ. Chu Thanh còn chưa tích cóp đủ tích phân, hai ngày trước còn nhắn tin với cô, nói mới vừa đã trải qua một phó bản mới, lại tích cóp không ít tích phân, cách mục tiêu lại gần một ít.
Cô nén hết những tâm tư đó vào đáy lòng, bởi vì ngày hôm qua cô ngủ quá lâu, ngủ đến chiều. Cho nên đến tối, Sở Tu cũng không buồn ngủ, đi dạo một lát, rồi cô chơi game suốt đêm.
Trong lúc đó có đi ra ngoài ăn cơm với Úc Thời Dịch, ăn xong lại thảo luận kỹ càng tỉ mỉ chuyện có liên quan tới phó bản. Sở Tu có một tí xíu phiền muộn, tiền tiết kiệm trong tay cô không còn nhiều, lại cứ miệng ăn núi lở như thế, sớm hay muộn sẽ khốn cùng.
Quả nhiên vẫn phải tìm một công việc mới sau khi phó bản kết thúc.
Phó bản mới đến chậm hơn cô nghĩ, đại khái qua một tháng, Sở Tu đang chạy trên máy chạy bộ, mồ hôi nhễ nhại, một giây sau liền xuất hiện trong phó bản mới.
Trước khi tiến vào phó bản, còn nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở.
“Chúc mừng người chơi thăng cấp, mong không ngừng cố gắng.”
Thăng cấp? Cái trò chơi chạy trốn này còn có cấp bậc?
Chẳng qua cái phó bản này có hơi khác biệt, cô vừa mở mắt, phát hiện mình đang ở giữa không trung, chính xác mà nói là ở trong giữa lồng sắt. Nhìn từ trái sang phải, hai bên còn có một loạt lồng sắt, bên trong mỗi cái lồng sắt đều nhốt một người.
Tất cả các lồng đều được treo trên không, từ góc độ của bọn họ nhìn xuống đã có thể thấy toàn cảnh phó bản.
Thoạt nhìn nơi này như là một công viên giải trí, bởi vì có thể nhìn thấy vòng đu quay, tàu lượn siêu tốc, vòng quay ngựa gỗ, thuyền hải tặc linh tinh.
Nhưng công viên giải trí này hình như đã đóng cửa, trông có hơi cũ nát, tỷ như lớp sơn trên ngựa gỗ đều đã bị bong ra, ngẫu nhiên có một con ngựa gỗ thiếu một con mắt.
Chẳng hạn như chỗ ngồi của chiếc tàu lượn đã được bao phủ bởi mạng nhện, dường như đã không có ai ngồi trên nó trong một thời gian dài.
Một đám người chơi bọn họ bị treo trên không để thổi gió lạnh, tổng cộng mười hai người, có nam có nữ, mọi người đều chưa kịp phản ứng lại đây là tình huống như thế nào, đang châu đầu ghé tai.
Sở Tu cũng có hơi mờ mịt, lần đầu tiên cô gặp được loại tình huống này, nhưng mà sau khi nhìn xung quanh một vòng, vừa lúc thấy được một người quen, chỉ là cách cô có hơi xa.
Người cô đã gặp ở trong đảo hoang, người đàn ông mặc đồ đen cho cô mượn đao!
Nhìn thấy người quen sẽ có một loại cảm giác không nói nên lời, nói như thế nào đây nhỉ? Chính là duyên phận đi.
Sở Tu còn rất muốn lên tiếng nói một câu cảm ơn với anh ta, bất quá hiện tại hiển nhiên không thuận tiện.
Lại một lát sau, toàn bộ công viên giải trí giống như lâu đài đột nhiên mở cửa ra, từ bên trong đi ra một chú hề chạy xe đạp.
Chú hề mặc một bộ đồ hề rất cũ nát, với gương mặt trang điểm chú hề ngộ nghĩnh, đang chạy xe đạp một cách lắt léo về phía họ.
Sau khi chú hề lại đây, anh ta chào họ trước: “Hi (xin chào)? Chào mừng mọi người đến với đoàn xiếc của tôi, đoàn xiếc của tôi tuyệt không nào? Lớn không nào? Đẹp không nào?”
Không ai để ý đến anh ta, chính anh ta cũng có thể tự "hi" trong chốc lát: “Đoàn của tôi nhất định là đoàn xiếc xinh đẹp nhất trong các đoàn xiếc thú là trên thế giới này ~ nhưng mà…”
Sắc mặt của anh ta lập tức âm trầm lên: “Vì sao mấy người đều không tới đoàn xiếc của tôi chơi? Chú hề không vui, chú hề muốn tức giận!”
Đôi môi đỏ lòm của anh ta há to ra, lộ ra một nụ cười quái dị: “Mọi người tới chơi với tôi đi! Hoàn thành tất cả các hạng mục, tôi sẽ đưa mọi người rời đi.”
Anh ta cười hì hì hì, tự vỗ tay cho chính mình: “Chơi vui quá chơi vui quá!”
Có người lớn mật hỏi: “Hoàn thành tất cả hạng mục là chúng tôi có thể đi sao? Chúng tôi phải chơi các hạng mục gì đây.”
“Bạn muốn rời khỏi rạp xiếc của tôi lắm sao?” Sắc mặt chú hề lại âm trầm một chút, cả người anh ta đều âm tình bất định, một giây trước còn đang tức giận, nhắc tới hạng mục phải chơi, lại nở nụ cười: “Đương nhiên là một trò chơi rất vui rồi!”
“Nhưng trước khi bắt đầu trò chơi, các người hãy tiến hành phân nhóm đi, phân nhóm thế nào mới được đây…” Anh ta vuốt cằm vẻ mặt sầu khổ, một lát sau búng tay một cái: “Có! Chúng ta dùng một cái trò chơi, để quyết định phân nhóm đi!”
“Mọi người đã từng chơi Truth or Dare (nói thật hoặc thử thách) chưa? Hôm nay chúng ta chơi nó nhé.” Anh ta làm tư thế giang rộng hai tay buồn cười dạo qua một vòng, cười hì hì nói: “Tôi sẽ hỏi một vấn đề, mỗi người đều phải trả lời thật lòng, nếu nói thật bạn sẽ có quyền lợi được ưu tiên chọn lựa đồng đội, còn có thể được tôi khen thưởng, tăng tăng tăng tằng, một quả táo vàng ~”
Anh ta duỗi tay tìm kiếm trên người, cuối cùng từ phía sau mông lấy ra một quả táo vàng to bằng nắm tay của em bé.
“Cái này rất quan trọng nha! Nó rất quan trọng cho các trò chơi sau này, tôi không có lừa các người đâu, cho nên các người nhất định phải nói thật đó~”
Anh ta cười hì hì kéo xuống một cái cơ quan, lập tức có một cái lồng sắt chậm rãi hạ xuống tới trước mặt anh ta, chú hề nhìn người trong lồng sắt, bĩu môi nói: “Bắt đầu từ anh đi.”
“Câu hỏi của tôi là, ở trong các trò chơi trước, có từng giết chết đồng đội của mình không?”
Sắt mặt của người chơi trong lồng sắt lập tức thay đổi, vấn đề này thật sự rất khó trả lời.
Nói như thế, nếu một người thật sự đã từng hại chết đồng đội của mình, nhưng lại trả lời là không có, nói dối đương nhiên không tính là nói thật lòng, anh ta sẽ không lấy được quả táo vàng.
Nhưng nếu anh ta thừa nhận mình từng hại chết đồng đội, như vậy một hồi bất luận tổ đội với ai, người kia nhất định sẽ cảnh giác anh ta, sẽ không tín nhiệm anh ta.
Cho dù là nói dối, một khi không lấy được quả táo vàng, người tổ đội với anh ta cũng sẽ biết anh ta nói dối về vấn đề này.
Vô luận như thế nào, anh ta đều phải gặp phải kết cục bị đồng đội phòng bị.
Người đàn ông mặt mày âm trầm, trong lúc nhất thời không nói gì, chú hề lại nói: “Nhanh, trả lời nhanh lên, anh còn có ba giây, ba giây sau còn không trả lời câu hỏi, tôi sẽ coi như anh bỏ quyền.”
Người đàn ông chỉ có thể căng da đầu, lựa chọn một lời nói dối tương đối mà nói là có lợi với anh ta: “Có, nhưng đó là bởi vì…”
“Stop! Ai cần nghe anh giải thích đâu.” Chú hề trợn trắng mắt, móc ra một quả táo vàng cho anh ta: “Vì anh nói thật, đây, đây là quả táo vàng của anh, anh có thể chọn một người làm đồng đội của mình, và người này cũng sẽ là người tiếp theo trả lời câu hỏi. Đương nhiên, nếu người đó trả lời xong, không có nói dối, lại không muốn trở thành đồng đội của anh thì hai người cũng sẽ không thể tổ đội nhé.”
Sở Tu nhịn không được tấm tắc hai tiếng, sát nhân tru tâm mà.
[杀人诛心 (sát nhân tru tâm): đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.]
--------------
Chinn: Chúc mọi người năm mới luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc nha ♥
(っ´▽')っ Bởi vì tui bận nên chỉ edit được 1 nửa phó bản thôi à, mà Tết đến rồi nên tui đăng lên luôn cho mọi người đọc, xem như là lì xì nhé.