Chương 85: Trạm tàu điện ngầm số 13 (4)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Đèn đỏ nhắc nhở của máy quét thẻ sau ba lần lập lòe thì tắt ngúm.
Hết thảy lại khôi phục yên tĩnh, chỉ để lại mùi máu tươi nồng đậm trong không khí thật lâu không tiêu tan như còn đang tuyên cáo một hồi tàn nhẫn giết chóc vừa rồi kia cũng không phải là ảo giác.
Sau khi người mà không biết là người chơi hay NPC lấy tính mạng mình làm mẫu cho việc không thể trốn vé, Tiêu Lam sẽ không đầu sắt đến mức muốn đi thử xem vầng sáng vai chính của mình có xài được không.
Tiêu Lam cẩn thận đi về phía trước, dẫm qua vết máu và thịt nát đầy đất, đến gần máy quét thẻ đang lẳng lặng ngốc tại nơi đó.
Sau khi tới gần, Tiêu Lam mơ hồ nghe được xa xa truyền đến tiếng mưa rơi, tựa hồ giờ phút này, bên ngoài trạm tàu điện ngầm trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách phảng phất như một loại dụ hoặc, kể ra rằng giữa người chơi và hy vọng sống chỉ cách nhau cái máy quét thẻ này.
Đèn pin chiếu sáng vào máy quét thẻ dính đầy vết máu.
Vừa nãy trong miệng người kia vẫn luôn nhắc mãi về “vé”, hơn nữa kết hợp với hình thức quét vé ra khỏi của trạm tàu điện ngầm này, xem ra trò chơi này là cần thiết tìm kiếm được vé mới có thể rời đi.
Tiêu Lam tự hỏi: “Cũng không biết vé tàu rốt cuộc là thứ có hình dạng gì.”
Tàu điện ngầm có rất nhiều chủng loại vé, có chất giấy thời xưa, dạng tiền xu cùng với thẻ IC thường thấy nhất, thậm chí có bản online trên điện thoại, hơn nữa nếu là thế giới trò chơi mà bói, vé trưởng thành bộ dáng gì cũng chẳng kỳ quái.
Sau khi cẩn thận quan sát qua máy quét, mày Tiêu Lam lại nhíu lại.
Tàu điện ngầm niên đại 90 hẳn vẫn là thời đại nhân công bán vé đi? Nhưng một loạt máy quét thẻ trước mắt này lại toàn là kiểu kim loại tính chất kiểm vé tự động, màu sắc thuần trắng trong hoàn cảnh này có vẻ có chút đột ngột.
Cậu lại nhìn xung quanh máy quét thẻ, không hề phát hiện khu vực nào cùng loại như trạm bán vé.
“Chẳng lẽ nói trò chơi lần này vì tiết kiệm nhân lực, còn dẫn vào sản phẩm công nghệ cao à?” Tiêu Lam nghi hoặc, “Bọn họ thiếu người như vậy sao?”
Giọng Lạc sâu kín truyền đến: “Có lẽ bọn họ đặc biệt hy vọng có người gia nhập với bọn họ.”
Tiêu Lam: “……”
Anh nói rất có đạo lý.
Cậu đột nhiên có chút cảnh giác, bởi vì cậu liên tưởng đến Trương Đông và Cố Mặc. Loại này phó bản thiếu người này liệu có khi nào bẫy rập tử vong đặc biệt nhiều, chỉ vì làm người chơi cũng gia nhập đại gia đình ấm áp của họ hay không?
Nghĩ đến lúc ấy sau Cố Mặc gặp được kia một mảnh người chơi rậm rạp, Tiêu Lam cảm thấy sau lưng có phần lạnh căm căm.
Ánh sáng đèn pin chuyển qua bên cạnh, Tiêu Lam bắt đầu xem xét khu vực phụ cận.
Phụ cận thoạt nhìn vẫn là bộ dáng là rách nát hỗn độn, chỉ có thùng rác bị nhồi nhét đến tràn đầy hấp dẫn lực chú ý của cậu.
Tiêu Lam tới gần: “Đây là……”
Đó là hai cái thùng rác song song, bên trong tất cả đều là một ít đồ vật bị thiêu đến cháy đen, đã nhìn không ra nguyên bản là bộ dáng gì. Cậu ở phụ cận tìm nửa ống thép khảy một chút, phát hiện tầng dưới thùng rác cũng vẫn là đồ vật giống nhau như đúc.
Lạc kiểm tra xong rồi nói: “Là một ít tạp vật, đại bộ phận đều đã chưng khô, còn có một ít chất nhựa bị đốt trọi.”
Có lẽ đây là nơi phát ra mùi khét trước đó ngửi được, cũng không biết thiêu từ khi nào.
Chỉ là xung quanh lại không có dấu vết nào sau khi thiêu đốt lưu lại cả.
Nhưng một đống đồ vật này hiển nhiên là chẳng quan hệ gì với vé tàu cả, hai người dời phương hướng khác, đi về nơi khác.
Phía trước xuất hiện một tấm bản đồ tuyến đường tàu điện ngầm, chiếm cứ vị trí một mặt tường lớn, chỉ là không biết vì sao, các bộ phận khác toàn bộ đều bị tô đen, chỉ để lại một trạm tàu điện ngầm số 13 lẻ loi này, như là một hòn đảo cô độc giữa đại dương mênh mông vậy.
Trừ cái này ra, cửa ra trạm không còn phát hiện thêm bao nhiêu manh mối.
——
Hai người rời khu cửa trạm, về tới khu vực sân ga bên dưới.
Lúc này đây ở cầu thang cũng không gặp phải tiếng bước chân kia, không biết là nó đã rời đi hay là nhìn đến hai người này rồi lại lựa chọn đi tự kỷ.
Sân ga vẫn yên tĩnh như cũ, mùi mốc nhàn nhạt trong không khí cũng vẫn là bộ dáng như trước. Hai người đi tới, trong trời đất tựa hồ chỉ còn lại bước chân của nhau.
Cây cột phía trước xuất hiện một tấm poster bị dán đến xiêu xiêu vẹo vẹo.
Poster cũng là bộ dáng rất cũ kĩ, đã phai màu khá lợi hại, mơ hồ có thể thấy được bên trên là một cô gái tóc đen môi đỏ, trang điểm theo phong cách lưu hành thập niên 80-90, đối diện màn ảnh lộ ra nụ cười mỉm mê người, là một mỹ nhân mang theo khí chất phục cổ.
Thoạt nhìn là cái loại áp phích người đẹp này đã từng lưu hành.
Góc cạnh poster đã nhếch lên, đang hơi hơi đong đưa theo gió, tựa như đang dụ dỗ người ta nhìn trộm.
Tiêu Lam duỗi tay nhẹ nhàng xốc lên một chút, lại sờ đến một tay tro đen.
Cậu vê đầu ngón tay, bởi vì không khí ẩm ướt dẫn tới tro đen có chút ướt át, màu tro đậm quá mức, cũng không giống tro bụi, ngược lại càng như là khói đen do bị thiêu đốt qua để lại.
Lạc duỗi tay xốc lên poster trên cột, cây cột dán poster nhìn qua thực hoàn chỉnh, tuy rằng cũng không sạch sẽ ngăn nắp nhưng cũng không có dấu vết bị thiêu qua, tro đen hình như chỉ xuất hiện sau lưng poster mà thôi.
Mày Tiêu Lam hơi nhăn lại, lại là một dấu vết như có gì bị thiêu cháy, hơn nữa chồng chất ở thùng rác lầu trên kia, đây đã là chỗ thứ hai rồi. Chỉ là toàn bộ cả trạm tàu đều không có đâu hiệu cùng loại, hai bên có vẻ rất là mâu thuẫn.
Đúng lúc này, poster bị đặt trên mặt đất poster, cô gái kia đột nhiên chớp mắt.
Động tác cô lướt qua trong giây lát, lại không có tránh được tầm mắt hai người.
Dưới ánh mắt hai người, môi đỏ của cô gái khẽ mở, cứ như muốn nói điều gì.
Đột nhiên một ngọn lửa không biết từ đâu bùng lên cạnh poster, biểu cảm trên mặt cô gái chuyển thành hoảng sợ, tiếng nói vốn sắp bật thốt lên biến thành một khẩu hình thét chói tai.
Ánh lửa lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng lan tràn, giây lát đã cắn nuốt toàn bộ poster, thậm chí không để lại cho hai người thời gian dập tắt lửa.
Không đến một giây đồng hồ, trên mặt đất lưu lại chỉ còn tro tàn yếu ớt đầy đất, trong đó còn kèm theo vài tia lửa lốm đốm chưa tắt, mớ tro tàn này rất nhanh đã bị gió trong trạm tàu điện ngầm thổi tan.
Tiêu Lam nhìn chằm chằm tro tàn bị thổi ra phương xa, trong lòng có một dự cảm không ổn: “Đây là…… Diệt khẩu?”
Cô gái này vừa rồi rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Có quan hệ với dấu vết lửa đốt xung quanh poster của cô ấy ư?
Đáng tiếc, cuối cùng cô ấy cũng chẳng thể nói ra.
Biến cố thình lình xảy ra làm tâm tình Tiêu Lam trầm xuống vài phần.
Trạm tàu điện ngầm này cũng không có cái loại quái vật giương nanh múa vuốt, uy hiếp của nó đều là hình thức nhìn không thấy sờ không được, ngược lại càng thêm nguy hiểm. Chẳng sợ người chơi có giá trị vũ lực cường hãn, trong nguy hiểm như thế này cũng thật dễ dàng trúng chiêu.
Mà ngoại trừ cảnh giác cùng cẩn thận ra, bọn họ cũng không làm được gì khác.
——
Hai người tiếp tục dọc theo đường ray đi tới.
Trên một đoạn đường ray phía trước xuất hiện một mảnh dấu vết màu đen, như là vết bẩn xa xăm từ thời đại nào đó, như đã cùng đường ray dung hợp vào nhau, trong đó còn mơ hồ có thứ gì đó nhìn như dây nhỏ màu trắng, nhưng cách khá xa nên nhìn không rõ.
Một khu vực này phía bên phải bày biện mấy cái ghế dựa dài, hẳn là cung cấp cho các hành khách đang đợi xe sử dụng để ngồi nghỉ.
Trên một cái ghế trong đó đặt một tờ báo được xếp chỉnh chỉnh tề tề, tờ báo như được cố ý đặt chỗ này, khác biệt rõ với những rác rưởi ném đầy đất trước đó.
Bên trên còn đè nặng một vật phẩm như tiền xu, mặt ngoài chỉ có một phù điêu số “13”, mặt khác cái gì cũng không có, thứ này làm cho Tiêu Lam liên tưởng đến vé tàu, tuy rằng khu vực sử dụng không tính nhiều, nhưng vé tàu dạng tiền xu cũng không tính là hiếm thấy.
Tiêu Lam đi lên trước cầm lấy tờ báo, vào tay liền phát hiện một phần báo này chất giấy rắn chắc mà tinh tế, chữ viết in ấn rõ ràng, tuy rằng đã trải qua không ít thời gian, trang giấy có chút vàng giòn nhưng vẫn còn tính là cứng cỏi.
Mở tờ báo ra, vị trí bắt mắt nhất bên trên thình lình viết:
“Theo tin tức nhận được, vào 23 giờ 4 phút ngày x tháng x năm 199x, thành phố đã xảy ra sự cố đoàn tàu điện ngầm va chạm nhau, đoàn tàu điện ngầm số 1 và 2 đã xảy ra va chạm nghiêm trọng tại trạm tàu điện ngầm số 13….
…… Sự cố khiến 103 người tử vong tại chỗ, 39 người bị thương mức độ khác nhau.
Sau khi sự cố phát sinh, cảnh sát, đội phòng cháy cùng nhân viên y tế đã khẩn cấp đến hiện trường cứu viện, người bị thương đã đưa vào bệnh viện gần nhất trị liệu, đường bộ gần trạm tàu điện ngầm xảy ra sự cố đã tạm thời ngừng hoạt động.
Trước mắt, cảnh sát đang liên hợp với các ban ngành quản lý giao thông tiến thêm một bước điều tra nguyên nhân xảy ra sự cố.”
Trong tin tức còn kèm theo hình ảnh đoàn tàu bị đâm đến hoàn toàn thay đổi vẻ ngoài, tuy là hình ảnh trắng đen những vẫn có thể nhìn ra vết máu loang lổ cùng với tứ chi con người mơ hồ có thể nhìn thấy trong hình, mức độ thảm thiết có thể thấy được một chút.
Mà từ hài cốt đoàn tàu mơ hồ có thể phân biệt được, đó là —— bộ dáng đoàn tàu Tiêu Lam đã ngồi trước đó!
Cho nên nói, bọn họ trước đó ngồi, là một đoàn tàu vong linh danh xứng với thực?
“Xin chào các cháu, người trẻ tuổi.” Một giọng nói ôn hòa hữu lễ đột nhiên từ bên cạnh vang lên.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, thì thấy một ông lão mặc đồ vest to rộng kiểu cũ đang ngồi bên cạnh, đôi tay ông chống gậy quải trượng, đang cúi đầu, trên đầu đội mũ che khuất khuôn mặt, trên áo vest không có nếp nhăn, cà vạt cũng thắt đến quy quy củ củ, nghiễm nhiên một bộ tịch thân sĩ.
Có điều khi Tiêu Lam vừa đi đến nơi này, tất cả chỗ ngồi rõ ràng đều không có một bóng người, ông lão này là từ đâu tới?
Động tác ông ta nhìn qua rất cứng đờ, lúc nói chuyện cả người không có một chút động tĩnh hô hấp nào, tay vươn ra thoạt nhìn cũng có vài phần than chì, cũng không có màu da như người sống.
Vị này, chỉ sợ cũng là một trong các quỷ hồn ở sân ga này.
Ông lão vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ là tiếp tục nói: “Mau rời khỏi nơi này, nguy hiểm sắp đến rồi.”
Tiêu Lam có chút nghi hoặc: “Ý ông là chỉ cái gì?”
Ngữ khí ông lão trở nên nghiêm túc: “Mau rời đi, rời đi nơi này. Mang theo vé tàu của tôi thì các cháu có thể rời khỏi nơi này!”
Tiêu Lam và Lạc liếc nhau, trong mắt lẫn nhau đều thấy được vài phần khó hiểu, ông ta chỉ chính là cái gì?
Đúng lúc này, một hệ thống nhắc nhở xuất hiện:
【 Kích phát nhiệm vụ ẩn: Tâm nguyện cuối cùng】
【 Thuyết minh nhiệm vụ: Mang theo vé tàu của ông lão, thay ông ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng 】
【 Khen thưởng nhiệm vụ: Không biết 】
【 Nhắc nhở: nhiệm vụ không cưỡng chế, tùy thời có thể từ bỏ, từ bỏ không bị trừng phạt 】
Tiêu Lam lại nhíu mày nhỏ đến khó phát hiện.
Vị này lời nói khẩn thiết, vẫn luôn có ý khuyên bọn họ rời đi, nhìn qua giống như là một người hiền lành giúp người nhiệt tâm.
Chỉ là ông ta lại không nói rõ nguy hiểm là cái gì, lại sau khi Tiêu Lam nhìn thấy sự cố đoàn tàu trên tờ báo lại lập tức xuất hiện khuyên cậu ra khỏi trạm, thậm chí cả vé ra trạm đều đã chuẩn bị tốt.
Hết thảy điều này quá mức trùng hợp, cứ như là chuyên môn chuẩn bị vậy.
Hơn nữa, vừa nãy ông ta nói “Mang theo vé tàu của tôi thì các cháu có thể rời khỏi nơi này”, chính là thuyết minh nhiệm vụ lại chỉ có “Mang theo vé tàu của ông lão, thay ông ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng”, cũng không có nhắc tới chuyện liên quan đến ra khỏi trạm.
Tuy rằng lời nói rất dễ dàng liên tưởng đến tâm nguyện của ông ta chính là ra khỏi trạm, nhưng ông ta cũng không hề chính miệng nói qua.
Giấu dưới biểu tượng quan tâm, tựa hồ có mục đích khác.
Tiêu Lam cẩn thận lui một bước, cũng không lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ, đồng thời đem vé tàu và tờ báo trong tay cũng thả lại chỗ cũ.
“Các cháu không muốn rời đi sao?” ngữ khí ông lão có chút lạnh xuống.
“Chúng cháu còn muốn tản bộ, không quấy rầy lão nhân gia ngài ạ.” Tiêu Lam một bên nói, một bên cùng Lạc rời xa ông ta.
Vào thời điểm sắp rời khỏi khu vực này, Tiêu Lam đột nhiên cảm giác được một tầm mắt lành lạnh. Cậu dọc theo phương hướng cảm giác được nhìn lại, đối diện với ánh mắt ông lão, ông ta hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là một loại âm lãnh bao hàm ác ý, tựa như đang cáu giận con mồi rời đi.
Hai người nhanh bước chân hơn, trực tiếp đi ra khỏi phạm vi tầm mắt ông ta.
Sau khi hai người rời đi, thân ảnh ông lão lại mất, vé tàu với tờ báo lại về chỗ cũ, như bẫy rập của kẻ đi săn chờ đợi con mồi sắp đến.
——
Không lâu sau, một người chơi nam đi đến nơi này.
Trên người anh ta có chút vết máu, hiển nhiên là trước đó đã bị tập kích.
Anh ta có vài phần thoát lực mà ngồi xuống chỗ ngồi, mồm to thở hổn hển, anh ta không nghĩ tới màn chơi này nguy hiểm đều là ngấm ngầm giở trò, vài lần đều là thật hiểm mới có thể thoát thân, nếu lại đến vài lần phỏng chừng anh ta sẽ lạnh mất.
“Mẹ nó, vé tàu đáng chết đến tột cùng ở đâu!”
Anh ta có chút bực bội mà đá một chân vào ghế dựa bên cạnh, vừa lúc đá tờ báo vốn được đặt trên ghế xuống, vé tàu dạng tiền xu vốn ngốc trên tờ báo cũng lọc cọc mà lăn đến trước mặt anh ta.
“Thứ gì đây?” Người chơi nam nhìn đồ vật cổ quái này, hiển nhiên không nhận ra được đây là vé tàu.
Anh ta tùy ý thả vé tàu sang một bên, nhặt tờ báo dưới đất lên bắt đầu đọc, lòng còn sợ hãi mà nói: “Chậc…… đoàn tàu tử vong sao, còn may mà mình xuống rồi.”
Lúc này, ông lão lại một lần nữa xuất hiện, quan tâm lại nôn nóng mà nhắc nhở anh ta nguy hiểm sắp đã đến, một bộ nhiệt tâm lại ôn hòa.
Cùng với tiếng nói ông lão rơi xuống, xa xa có âm thanh đoàn tàu truyền đến, nghe lên giống như tiếng ca của Tử Thần, chuyện này làm cho người chơi nam vừa mới đọc báo cả kinh trong lòng.
Ông lão nhân cơ hội chỉ vào tiền xu màu trắng bên cạnh anh ta: “Người trẻ tuổi, cầm lấy vé tàu của tôi, rời khỏi trạm tàu đi.,”
Nhiệm vụ cũng đồng thời xuất hiện.
Người chơi nam vui mừng trong lòng, quyết đoán mà nhận nhiệm vụ.
Thật tốt quá! Trạng thái bây giờ của anh ta cực kỳ không tốt, đối mặt đoàn tàu vong linh toàn bộ hơn một trăm quỷ quái khẳng định là dữ nhiều lành ít. Không nghĩ tới thế mà anh ta lại gặp được nhiệm vụ ẩn, hiện tại có thể đi ra ngoài trước, sau khi ra ngoài anh ta nhất định phải mở đèn lên ngủ một giấc thật ngon, cái phó bản này quá mẹ nó khiến người ta mệt mỏi.
Anh ta cầm lấy vé xe xoay người rời đi——
Nhưng trong một khắc lại phát hiện thân thể của mình không chịu khống chế.
Anh ta giống như là một con rối gỗ bị giật dây, bị sức mạnh vô hình khống chế được thân thể cử động, từng bước một cứng đờ đi về hướng đường ray.
“Dừng lại…… Dừng lại……!” anh ta liều mạng giãy giụa ý đồ đoạt lại quyền khống chế thân thể của mình, đáng tiếc mỗi một khối cơ bắp cứ như hoàn toàn không thuộc về anh ta nữa, làm anh ta phản kháng hoàn toàn không hiệu quả.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chính mình đi tới trên đường ray, nằm xuống.
Trước mắt là trần nhà cũ xưa rách nát, sau lưng là đường ray lạnh băng cứng rắn. Xoang mũi ngửi được đều là mùi tanh kim loại trên đường ray, xung quanh là một mảnh vết bẩn màu đen, những vết bẩn này không biết đã qua bao nhiêu năm, lúc này đã xâm nhiễm mặt đất thật sâu.
Giữa vết bẩn màu đen còn kèm theo một vài sợi tơ màu bạc, có vẻ khá quen mắt, anh ta nhìn kỹ —— đây không phải tóc sao! Giống như đúc tóc trên đầu lão gia hỏa kia!
“Mẹ nó…… Lão gia hỏa…… Ông gài tôi!”
Trong lòng anh ta đã lạnh thấu, không nghĩ tới anh ta dưới tình thế cấp bách rơi vào bẫy của lão gia hỏa này!! Cẩn thận ngẫm lại lão gia hỏa này xuất hiện quá trùng hợp, lời nói cũng là ba phải cái nào cũng được, chỉ là đối phương nắm bắt thời cơ đến quá tốt, vừa lúc ngay thời điểm anh ta mỏi mệt lại nôn nóng mà thiết lập cạm bẫy.
Trong ánh mắt phẫn nộ của người chơi nam, ông lão đứng lên, lộ ra đôi mắt âm lãnh của ông ta, ông ta nhìn chằm chằm vào người chơi nam trên đường ray, khóe miệng cứng đờ xả ra một nụ cười vừa lòng.
Tiếp theo, ông ta bắt lấy mũ của mình, cùng với tiếng tàu điện ngầm càng ngày càng gần, hướng tới người chơi nam vứt đi.
“Nhiệm vụ ẩn【 Tâm nguyện cuối cùng 】 đã hoàn thành, đạt được khen thưởng 【 Mũ 】”
Hóa ra…… Tâm nguyện của ông ta là…… Tìm kẻ chết thay……
Đây là ý tưởng cuối cùng của người chơi nam.
Đoàn tàu gào thét mà qua, kéo theo thế giới của anh ta nhập vào một mảnh đen nhánh.
Hết chương 85.