Chương 62: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Những Huyết trù đó trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tiêu Lam cũng đã tự động thuộc sở hữu của cậu, mặc kệ cậu có tiếp hay không, hiệu quả tạo thành đều như nhau.
“Leng keng ——”
“Cảnh cáo, nguy hiểm tử vong trước mắt của người chơi đã đạt tới 60%”
Nghe hệ thống lãnh khốc vô tình nhắc nhở nguy hiểm tử vong, nội tâm Tiêu Lam một mảnh…… Tui có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Cậu nhìn ba hình người trước mắt bởi vì không có mặt dẫn tới mặt không biểu cảm, trong lòng hoài nghi bọn họ có phải sấn lúc lực chú ý của mình bị phân tán trong một cái chớp mắt mà gian lận hay không. Chỉ là cậu không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ thì Thế Giới Hàng Lâm phỏng chừng cũng sẽ không quản.
Lúc này Tiêu Lam hết sức tưởng niệm Lạc, nếu Lạc ở tại bên người, những tình trạng nhỏ này hắn đều có thể bãi bình hơn một nửa.
Đáng tiếc, hiện tại Lạc chỉ có thể ghé vào trên lưng cậu, an an tĩnh tĩnh mà đảm đương heo sữa quay ngày Tết của hắn.
Ôm nguy hiểm tử vong 60%, hiện tại Tiêu Lam mỗi một bước đều cần phải phá lệ cẩn thận, có lẽ rất nhanh cậu sẽ cảm nhận được cái gì gọi là ác ý của thế giới.
Việc đã đến nước này, Tiêu Lam cũng không tính toán tiếp tục ván mạt chược này.
Tựa hồ là bởi vì cộng thám xác suất 60% tử vong, hình người lựa chọn nhào về hướng Tiêu Lam hơn xa Vu Đình bên kia nhiều.
Đôi tay cậu ấn lên bàn mạt chược, dùng sức lật, trực tiếp xốc lên toàn bộ mặt bàn, thoạt nhìn cực kỳ lưu manh kèm theo không nói đạo lý. Mạt chược tung tóe đầy đất, làm nhóm hình người người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh tới cậu trượt chân, tức khắc ngã thành một đoàn.
Ba vị bạn mạt chược thấy thế, cũng biết giao lưu hoà bình giữa bọn họ đã kết thúc, sôi nổi đứng dậy, công kích về phía Tiêu Lam. Triển lãm đầy đủ khí phách - nếu không thể áp đảo mi trên bàn mạt chược, vậy thì xử lý mi dưới bàn mạt chược.
Tiêu Lam cũng không chút khách khí, lấy ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 xoay người nghênh chiến.
Bạn mạt chược nam nghiêng người tung nắm tay đến chính diện, Tiêu Lam trở tay chính là một dao, để lại trên mặt không có ngũ quan của hắn một đường vết dao thật sâu.
Nếu là người có khả năng sọ não cũng đã bay ra được nửa cái, đáng tiếc gia hỏa này không phải người, cái đầu vặn vẹo vẫn tung tăng nhảy nhót như cũ.
Đồng thời, cũng không biết những hình người này rốt cuộc là nguyên lý gì, rõ ràng có thể hoạt động hơn nữa có được ý thức, nhưng lúc công kích thì chủy thủ lại không có kích phát nhắc nhở về độc tính, phảng phất như bọn họ đều chỉ là một đống vật chết mà thôi.
Có lẽ nguyên nhân là bọn họ bị linh thể thao tác mà chủy thủ không cách nào công kích vật lý đến, Tiêu Lam suy đoán.
Nhưng tuy rằng không có độc, trình độ sắc nhọn của bản thân chủy thủ vẫn rất khả quan.
Một đao cắt đứt cánh tay hình người vây công cũng không nói chơi. Tiêu Lam xuyên qua trong đám hình người, mỗi một lần công kích đều có thể lưu lại tay chân vặn vẹo đầy đất, làm nhóm hình người không thể gần người.
Tiêu Lam một quyền đánh bay hình người có ý đồ đánh lén, lại ngoài ý muốn nghe được hệ thống nhắc nhở:
“Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi, đạt được 【 Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên 】”
【 Tên: Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên 】
【 Năng lực: Có thể lấy ra tiền xu vô hạn】
【 Thuyết minh: Cũng không biết là người lớn không có lương tâm nào, vậy mà lại đi trộm ống heo của người bạn nhỏ 】
Tiêu Lam: “……”
Cậu hoài nghi chính mình bị cái đạo cụ này trào phúng.
Ôm tâm tình có lẽ những tiền xu này sẽ có ích lợi gì đó, Tiêu Lam trong lúc ẩu đả hình người thì bớt thời giờ lấy ra một đồng tiền xu.
“Đạt được một đồng tiền xu, giá trị bần cùng giảm 0.1 vạn”
Tiêu Lam: “……”
Giảng đạo lý thì đây rõ ràng chỉ là một đồng tiền xu mà thôi, căn bản không có công năng đặc thù gì, dựa vào cái chi mà giá trị 0.1 vạn! Trò chơi rác rưởi gạt giá trị bần cùng của tui!
Tiêu Lam ném thứ này vào trong không gian trữ vật, tỏ vẻ không muốn nói chuyện, hơn nữa trở tay đập rớt cái đầu hình lục giác mới xông ra bên cạnh.
Càng ngày càng nhiều hình người mở cửa ra dũng mãnh tràn vào, bọn họ khiến trong nhà trở nên càng ngày càng chen chúc, Tiêu Lam và Vu Đình đều dần dần có loại cảm giác thi triển không được.
Tiêu Lam bớt thời giờ hỏi Vu Đình: “Anh làm gì thọc hang ổ người ta à? Sao lại đến nhiều như vậy.”
Vu Đình một chân đá ra hai hình người: “Đại khái là thấy tôi lớn lên quá đẹp, ghen ghét đi.”
Tiêu Lam trợn trắng mắt: “Ghen ghét cái gì? Ghen ghét anh có thể mặc váy sao?”
Vu Đình liếc mắt nhìn cậu: “Cậu có ý kiến gì sao, muốn chia cho cậu một kiện không?”
Tiêu Lam nhanh chóng lắc đầu: “Cảm ơn, không cần, quân tử không đoạt niềm yêu thích của người khác.”
“Cậu không thử xem làm sao biết chứ?” Vu Đình quét ra lưỡi dao sắc bén, giải quyết vài hình người trước mặt, “Nói không chừng, sẽ mở ra cánh cửa thế giới mới nha.”
Tiêu Lam nắm bạn nữ chơi mạt chược lên coi như vũ khí mà ném về phía đám hình người, cự tuyệt anh ta: “Cánh cửa này vẫn là vĩnh viễn khóa lại tương đối tốt hơn.”
Vu Đình chậc một tiếng, quẳng cho cậu một ánh mắt phong tình vạn chủng xem thường, cả giả giọng cũng đã quên: “Nông cạn.”
Đừng nói, giọng gốc của gia hỏa này còn rất dày, cũng không biết tại sao lại đi lên con đường không lối về này.
Theo càng ngày càng nhiều hình người ngã xuống, trên mặt đất tích góp một tầng tay chân hoặc các linh kiện khác, làm mọi người ở đây hành động đều bắt đầu không tiện lên.
Đúng lúc này, số lượng đông đảo cửa trên tường trong phòng cũng mở ra.
Theo cửa mở ra truyền đến còn có tiếng bước chân, sau cửa đều truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người nhanh chóng đi về phía này.
Người tham dự màn chơi lần này chỉ có bảy người, ngoại trừ Mạnh Trạch đã lạnh và Lạc tạm thời không thể bảo trì hình người, người chơi còn đang hoạt động chỉ có năm người. Mà ngoài Tiêu Lam và Vu Đình ra, ba người còn lại rõ ràng không thể đi ra tiếng bước chân có khí thế như vậy.
Bên tới chắc chắn không phải quân đội bạn.
Thần sắc Tiêu Lam nghiêm túc lên: “Đây là tính phá hỏng chúng ta ở chỗ này?”
Vu Đình hỏi: “Cậu có biện pháp gì không?”
Tiêu Lam suy tư một chút: “Xem như có đi…… Nhưng mà hiệu quả không xác định, hơn nữa địch ta chẳng phân biệt.”
Trong ánh mắt nghi hoặc của Vu Đình, Tiêu Lam lấy ra 【 Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】: “Cũng không biết mấy thứ này có tính là phạm vi sinh vật hay không, nếu bọn họ không tính, có khả năng người chịu thương tổn chỉ có anh.”
Suy nghĩ một chút cái mùi chua sảng đó, Vu Đình chỉ một thoáng lộ ra một biểu cảm 'cẩu tặc này là muốn hại trẫm ư'.
Tiêu Lam nói: “Nếu anh có phương pháp càng tốt hơn thì cứ việc lấy ra, không cần khách khí.”
Biểu cảm trên mặt Vu Đình cực xuất sắc,
Vu Đình trên mặt biểu tình thực xuất sắc, rất có loại tuyệt vọng 'Lục quân bất phát vô nại hà, uyển chuyển nga mi mã tiền tử*': “Đến đây đi……”
(*'Quân sĩ căm hờn, không chịu tiến, Mày ngài trước ngựa phải hy sinh!' từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, viết về Dương Quý Phi bị buộc hy sinh tính mạng để dẹp yên nỗi lo của quân sĩ)
Hứng chịu ánh mắt phức tạp của Vu Đình, Tiêu Lam kéo ra【 Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】trân quý của cậu.
Nháy mắt, một vị tanh hôi như cá trải qua lên men hỗn loạn, kết hợp với mùi sầu riêng gay mũi tràn ngập ra, hương vị này còn phảng phất như bị sức mạnh không biết tên áp súc lại, so với mùi nguyên bản càng thêm mãnh liệt.
Nơi khí vị đi qua, nhóm hình người hỗn loạn đều đình trệ một cái chớp mắt, toàn bộ người hay không phải người ở đây đều như đặt mình trong phòng xông độc.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ giống như con gián gặp phải thuốc sát trùng, dùng một loại tốc độ cao Tiêu Lam chưa bao giờ kiến thức qua bắt đầu chạy như điên, phía sau tiếp theo phía trước mà thoát khỏi căn phòng hơi độc này, hình người vốn đang tụ tập như ruồi bọ không đầu tản ra khắp các phòng trong mê cung.
Đồng hộ như bọn họ còn có Vu Đình, bởi vì hiệu quả của đạo cụ, anh ta không thể khống chế chạy về hướng rời xa Tiêu Lam, một bên chạy một bên nôn khan: “Tiêu Lam! Ông nội cậu! Ọe——”
Cứ như vậy, thân ảnh anh ta dần dần biến mất sau từng hàng cánh cửa.
Bên người Tiêu Lam đột nhiên trống trải lại an tĩnh, giờ phút này cậu chính là một tiểu tử thúi không ai thèm làm bạn.
Ngoại trừ Lạc, giờ phút này Lạc vẫn an tĩnh mà ngốc sau lưng Tiêu Lam, không có hô hấp không có tim đập, lù lù bất động giữa cá trích đóng hộp và sầu riêng giáp công.
Tiêu Lam nhìn câu thuyết minh kia của đạo cụ “Có xác suất mỏng manh hấp dẫn đến thứ kỳ quái”, chẳng lẽ Lạc đã bị đạo cụ phân chia tới một kiểu 'thứ kỳ quái' kia à?
Hình như cũng không có vấn đề gì.
Thừa dịp vòng vây tan, Tiêu Lam nắm chặt thời gian tìm một cánh cửa thoạt nhìn thuận mắt rời khỏi phòng mạt chược.
Còn Vu Đình, nghĩ nghĩ đến biểu cảm dữ tợn đến muốn đánh người cuối cùng của anh ta, vẫn là…… Có duyên gặp lại đi.
——
【 Cá trích đóng hộp trộn sầu riêng 】 hiệu quả còn tốt hơn mong muốn, Tiêu Lam liên tiếp mở ra vài phòng đều không gặp lại những hình người này lui tới, còn đường đi tới thế mà lại thông thuận đến không thể tưởng tượng.
Nhưng mà nguy hiểm tử vong 60% cũng không phải trưng chơi.
Trên đường, phàm là nơi Tiêu Lam đi qua, đỉnh đầu có cái gì thì hơn một nửa sẽ hướng về đầu cậu đập xuống; sàn nhà cậu đi qua thì đi đến đâu sụp đến đó; thậm chí trong một phòng có một cái điện thoại vốn đang sạc điện, chỉ là Tiêu Lam vừa đi ngang thì nó nổ, tư thế như muốn ôm nhau chết chung với cậu.
Phảng phất như có một Tử Thần đang nhìn chằm chằm cậu, tìm kiếm bất luận một tia cơ hội nào có khả năng giết chết cậu.
Tiêu Lam bằng vào cảm giác nhạy bén với nguy hiểm và thân thủ linh hoạt, hữu kinh vô hiểm mà tránh đi những nguy cơ đó.
Lúc này đây đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện cảnh tượng không giống trước nữa.
Là hành lang.
Một cái hành lang thẳng tắp, cửa sổ bên cạnh có thể nhìn đến thành thị giả dối. Dọc theo hành lang nhìn lại, đối diện là một phòng đóng chặt cửa, cửa phòng thoạt nhìn hoa lệ khác biệt với các phòng khác.
Này rất dễ dàng làm người ta liên tưởng đến, có phải cánh cửa kia là lối tắt rời khỏi trò chơi hay không.
Nhưng mà trải qua phòng mạt chược, Tiêu Lam đối với chuyện này sinh ra một chút hoài nghi, trò chơi nhắc nhở là “Sau bốn ngày”, đã nói rất rõ ràng là trò chơi thể loại sinh tồn, thật sự sẽ thiết trí bên trong cách trước tiên rời khỏi sao?
Tiêu Lam nhìn cánh cửa này, nó như là một hy vọng điềm mỹ, lại như là một cạm bẫy ác liệt.
Từ cửa sổ nhìn ra, hiện tại lúc này ngoài cửa sổ tuy vẫn là mưa to liên miên, nhưng bóng đêm đã bắt đầu chậm rãi nhạt đi, cách hừng đông đã không xa. Là phải về đến phòng trước đó chờ đợi hừng đông, hay là đi nếm thử cánh cửa làm người đoán không ra này?
Tiêu Lam đang tự hỏi, bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm làm da đầu tê dại xuất hiện một bên cậu.
Không kịp nghĩ lại, Tiêu Lam ngay tại chỗ lăn một cái, lăn về hướng bên cạnh.
Lúc này, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ban nãy cậu đứng, chỉ thấy một gương mặt còn cao hơn cả người cậu xuất hiện trên mặt tường, đối diện cậu nhếch môi lộ ra một nụ cười không có hảo ý.
Khô gầy, một con mắt là màu xám bệnh trạng, đó là —— đã xa cách mấy ngày, mặt của chủ nhà.
Mặt chủ nhà gần như chiếm cứ toàn bộ mặt tường, gã gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Lam, giống như hình chiếu mà chậm rãi tiến về phía cậu.
Vào lúc Tiêu Lam chăm chú nhìn đề phòng, mặt chủ nhà lại chỉ một thoáng biến mất, nháy mắt tiếp theo, công kích lại từ trên tường sau lưng cậu đánh úp lại.
Khoảng cách quá gần, Tiêu Lam trốn tránh không kịp, đầu vai truyền đến một trận đau nhức.
Cậu quay đầu nhìn lại, liền thấy trên vai để lại một miệng vết thương như là bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, mà trong ánh mắt màu xám của chủ nhà trên tường có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.
“Hắc hắc hắc……” Chủ nhà phát ra tiếng cười nghẹn ngào khó nghe.
Gia hỏa này không chỉ dịch chuyển tức thời, còn công kích viễn trình!
Đây căn bản chính là gian lận!
Tiêu Lam trở tay chính là một chủy thủ đâm về mặt tường, lại phát hiện chủ nhà tựa như một bóng dáng hư ảo, hoàn toàn không thể bị công kích đến.
Còn không đợi Tiêu Lam phản ứng, lại là một vòng công kích mới đã đến, Tiêu Lam chỉ có thể toàn lực né tránh đi.
Chủ nhà tốc độ dịch chuyển tức thời quá nhanh, hành lang cũng không tính rộng lớn, sau vài lần, dù Tiêu Lam cảm giác nhanh nhạy, tận lực tránh đi yếu hại, không bị thương tổn nghiêm trọng, chỉ là vẫn cứ bị thương không ít.
Trên má cậu có một miệng vết thương, sấn đến làn da trắng vốn phơi nắng không đen của cậu càng thêm tái nhợt.
Cả người cậu bởi vì miệng vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ đã loang lổ vết máu, nhưng động tác Tiêu Lam vẫn linh hoạt. Sống lưng hơi hơi cung lên, bày ra một tư thế đề phòng, toàn thân căng chặt vẫn duy trì trạng thái tùy thời đều có thể khởi xướng tiến công. Như là một động vật săn mồi họ mèo, ưu nhã rồi lại tràn ngập cảm giác nguy hiểm.
Tiêu Lam đứng ở giữa hành lang nhìn chằm chằm chủ nhà, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, trên mặt tuấn tú có mồ hôi theo cằm chảy xuống.
Dịch chuyển tức thời hơn nữa đánh tầm xa còn không có thật thể, mấy thứ này với cậu mà nói đều đặc biệt bất lợi.
Hoàn cảnh càng chật hẹp với dịch chuyển tức thời mà nói càng có lợi, mà hành lang so với các phòng khác đã tính là không gian lớn, lại vẫn rất chật hẹp, làm Tiêu Lam tránh né thật khó khăn.
Đối mặt không phải thật thể, 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 hoàn toàn không cách nào có hiệu quả.
Nếu cậu mở ra kỹ năng công kích linh thể thì vô pháp đuổi kịp đối phương tốc độ, tương tự, nếu mở ra loại kỹ năng tốc độ, cũng vô pháp công kích đến đối phương.
Tiêu Lam nhất thời gần như lâm vào tuyệt cảnh, chẳng lẽ đây là uy lực chân chính của 60% nguy hiểm tử vong?
Sau cái hô hấp tiếp theo, công kích lại đến, trong mắt chủ nhà lại hội tụ ánh sáng bạc lên, khi nhìn thấy điểm sáng nhạt đó, thân thể Tiêu Lam nhanh đến bất ngờ đánh về bên cạnh.
Lúc này, tầng mây ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp, nháy mắt chiếu rọi toàn bộ hành lang đến trắng lóa như tuyết.
Chờ đến tia chớp qua đi, công kích Tiêu Lam chờ lại không đến, cậu nhìn về phía chủ nhà, chợt thấy gã không biết vì sao lại hủy bỏ công kích.
Chẳng lẽ là tia chớp có cái gì khắc chế gã?
Tiêu Lam nhấc lên chú ý, một bên tránh né công kích một bên chờ đợi tia chớp tiếp theo đến.
Quả nhiên, tiếp được vài lần công kích, chỉ cần là thời điểm có tia chớp, công kích của chủ nhà đều sẽ dừng lại, như là bị sức mạnh không biết tên đánh gãy vậy.
Tuy bởi vậy nền miệng vết thương trên người cậu lại gia tăng thêm, có vẻ có vài phần chật vật, nhưng thử ra được nhược điểm của chủ nhà, Tiêu Lam cảm thấy phi thường đáng giá.
Tiêu Lam lau đi máu loãng từ vết thương mới trên trán chảy xuống mắt, gợi lên khóe môi lộ ra một nụ cười trương dương với chủ nhà mặt quỷ.
Chủ nhà tiên sinh, mười vạn vôn, hiểu biết một chút nha?
Cậu lại nghĩ tới trước đó đạt được 【 Ống heo của người bạn nhỏ không biết tên 】.
Có lẽ, pháo điện từ cũng có thể thuận tiện hiểu biết một chút?
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam: Pikachu biến hình, mười vạn Vôn!
Lạc: Meo meo meo…… (phiên dịch: Tiên sinh tới giờ uống thuốc rồi……)
Hết chương 62.