Note một tí để mọi người đỡ bị lộn nha:
-Về người chơi: người mới tức là hoàn toàn không biết gì, mới bị kéo vào trò chơi; còn người chơi lâu năm tức là đã có kinh nghiệm. Người chơi lâu năm cũng có thể là sơ cấp, trung cấp, cao cấp….
-Về các màn chơi:
Màn người mới (có 1 người chơi lâu năm và còn lại là người mới). Màn người mới của Tiêu Lam là Siêu thị Chung điểm.
Màn sơ cấp: hiện tại Tiêu Lam đang ở sơ cấp, chỉ tham gia màn sơ cấp.
Màn trung cấp: hoàn thành sơ cấp thì lên trung cấp, tùy mức độ xếp hạng của Thế Giới Hàng Lâm.
Màn cao cấp
Có màn khế ước nữa nhưng mạch truyện sau mới đề cập
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 29: Trang viên phu nhân Bella
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Lại lần nữa nhìn thấy Lạc, lo lắng trong lòng Tiêu Lam với an nguy của đối phương cuối cùng cũng buông xuống, rốt cuộc trạng thái bây giờ của Lạc so với bóng đen lần đầu gặp mặt tốt hơn không ít. Xem ra trải qua hai lần qua cửa, lại hấp thu các bộ phận khác của mình có trợ giúp không nhỏ cho việc khôi phục sức mạnh của Lạc.
Tiêu Lam hỏi: "Mấy ngày nay anh tìm kiếm tài liệu thuận lợi sao?"
Lạc hồi ức một chút mấy ngày nay trải qua: "Một chút phiền toái nhỏ, nhưng đều đã giải quyết."
Tiêu Lam: "Trí nhớ của anh thế nào?"
Lạc lộ ra biểu cảm tiếc nuối: "Phương diện này tựa hồ không có tiến triển gì, vô cùng xin lỗi, không thể cung cấp càng nhiều trợ giúp cho ngài."
Tiêu Lam an ủi nói: "Sau này nói không chừng sẽ có cơ hội, tóm lại anh không sao thật sự là quá tốt. Vài lần này anh giúp tôi không ít, đáng tiếc tôi lại không thể giúp được anh cái gì."
Hai lần trong trò chơi, mặc kệ là phụ trợ Tiêu Lam tìm kiếm manh mối hay là trợ giúp Tiêu Lam thoát ly nguy hiểm, Lạc thật thật tại tại mà trợ giúp Tiêu Lam rất nhiều, mà Tiêu Lam cảm thấy chuyện mình vốn làm bất quá chỉ là mang theo hắn mà thôi.
Lạc lắc đầu, trịnh trọng mà nhìn Tiêu Lam: "Xin đừng nói như vậy, trên thế giới này có thể cung cấp trợ giúp cho tôi chỉ có ngài."
Tiêu Lam nghi hoặc: "Hửm?"
Lạc: "Phong thư phong bế tôi ở siêu thị Chung điểm đã để rất lâu, vô số người chơi đi ngang qua người tôi, thậm chí lật mở phong thư, chỉ là không ai có thể nhìn thấy chữ tôi để lại trên mặt ngoài bì thư. Tôi đã thử rất nhiều lần, hy vọng có người có thể chú ý tới tôi, chỉ là đều thất bại. Theo thời gian trôi đi, tôi cũng trở nên càng ngày càng suy yếu."
"Chỉ có ngài, nhận được phong thư trước tiên đã nhìn về phía chữ viết của tôi."
Lạc rất khó hình dung một khắc vui sướng kia, đó là một loại mãnh liệt hơn cả người lữ hành trong sa mạc gặp nguồn nước, như là sau trăm năm cô độc lại lần nữa cảm nhận được ràng buộc vui mừng nơi trần thế. Nếu hắn có trái tim mà nói, có lẽ trái tim đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nói rồi, hắn hơi hơi mỉm cười: "Trên thế giới này có thể nhìn thấy bản thể của tôi, ngài vẫn là người đầu tiên. Nếu không có ngài, tôi có khả năng không lâu sau cả ý thức cũng mất đi, biến thành một con quái vật không có lý trí."
Con quái vật kia chỉ có thể co rúc trong góc, mất đi năng lực tự hỏi, vô pháp ngưng tụ thật thể, chỉ biết bằng vào bản năng công kích mỗi người tới gần mình…… Thật đáng buồn.
Tiêu Lam nghĩ thầm, hóa ra mình lợi hại như vậy, quả thực chính là người được ông trời chọn lựa trong tác phẩm trung nhị*, cuối cùng đều phải gánh vác trách nhiệm cứu vớt thế giới.
(*Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản(tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Có thể hiểu nôm na là hội chứng trẻ trâu hay hội chứng dậy thì…. Rõ hơn thì google nha)
Vậy Lạc là cái gì? Tiểu tiên nữ đi theo người được trời chọn sao?
Tiêu Lam nhìn nhìn Lạc tươi cười ôn hòa nho nhã lễ độ, nghĩ nghĩ đến bộ dáng hắn múa may pháp trượng tiên nữ, đem xóa ngay cái tưởng tượng đáng sợ này khỏi đầu.
Tiêu Lam lắc lắc đầu, vứt nước bên trong ra, vươn tay với Lạc: "Lần đầu tiên gặp mặt dưới hình người, xin chào anh."
Lạc cũng vươn tay, bắt tay với Tiêu Lam: "Chào cậu, tiên sinh."
Nháy mắt tiếp xúc với cái tay kia, Tiêu Lam hơi hơi có chút kinh ngạc, bởi vì này bàn tay này lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ cơ thể nào truyền lại lại đây, hơn nữa xúc cảm rất cổ quái, tuy mềm mại nhưng cũng không phải cảm giác làn da nhân loại.
Lạc nhìn về phía tay mình, hắn cũng cảm giác được chính mình và Tiêu Lam khác biệt. Nếu hắn ở trong trò chơi vô ý tiếp xúc làn da với người chơi, chỉ sợ thật dễ dàng bị đối phương phát hiện thân phận phi nhân loại, cũng khiến cho phiền toái.
Như vậy không tốt nha.
Bóng ma màu đen từ đầu ngón tay Lạc vụt ra, dần dần bao vây tay hắn, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Lam biến thành găng tay màu đen, bao tay kia gãi đúng chỗ ngứa mà đem ngón tay khớp xương thon dài của Lạc bao vây lại.
Đến tận đây, toàn thân trên dưới của hắn, lộ ra làn da cũng chỉ có mặt, nhìn qua giống một thân sĩ cũ kỹ nhất. Nhưng bên môi cười nhạt của hắn lại như đang nói rõ hết thảy cũng không phải như thế.
Lạc giơ tay, nhẹ nhàng phất qua hai mắt của mình, đem con ngươi màu vàng kim nhạt quá bắt mắt ngụy trang thành màu đen.
"Như vậy, tôi nhìn qua càng gần với nhân loại hơn không? Tiên sinh."
Tiêu Lam đánh giá Lạc, hiện tại hắn thoạt nhìn giống như là một nhân loại bộ dáng quá mức đẹp, trừ khí chất và bề ngoài ra, cùng người bình thường khác biệt cũng không lớn.
Hai người vì thế tiếp tục đi tới phía trước, hành lang này rất dài, chỉ là hành lang là có thể hao phí tài lực lớn như vậy đi trang trí, cũng không biết là gia đình giàu có như thế nào.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện một cánh cửa lớn đóng chặt, lúc này đây không có sức mạnh vô hình ngăn cản, Tiêu Lam duỗi tay liền đẩy cửa ra.
Phía sau cửa là một đại sảnh tráng lệ huy hoàng, thảm trên mặt đất càng tinh xảo hơn hành lang, làm người cơ hồ không đành lòng đặt chân lên. Trên mặt tường trắng như tuyết trang trí hoa văn vàng kim và đường cong, còn có vô số phù điêu nhân vật. Trần nhà rất cao, bích hoạ trên trần cực kỳ tinh mỹ, trong hoảng hốt làm người cảm giác vào cái gì là bảo điện đặt nghệ thuật trân bảo.
Nơi này không có đèn điện, nhưng vô số giá cắm nến hoa mỹ và đèn thủy tinh treo ở giữa thật lớn mang đến chiếu sáng sung túc, chiếu rọi trong nhà đến sáng ngời mười phần.
Trong đại sảnh, lúc này đã có vài cá nhân đang chờ đợi, nghe thấy động tĩnh mở cửa, bọn họ sôi nổi quay đầu nhìn lại đây.
Trong đó, Tiêu Lam thấy được mái tóc loăn xoăn quen thuộc màu nâu —— là Vương Thái Địch.
Vương Thái Địch cũng phát hiện Tiêu Lam, chớp chớp mắt với cậu, tỏ vẻ chào hỏi: "Tiêu Lam, chúng ta thực sự có duyên nha."
Tiêu Lam cũng hơi hơi gật đầu với cậu nhóc.
Nhìn thấy Lạc bên cạnh Tiêu Lam, Vương Thái Địch hiếu kỳ nói: "Đây là ai? Bạn của anh sao?"
"Đây là……" Tiêu Lam nhất thời không biết nên giới thiệu Lạc như thế nào, nạp tiền điện thoại khuyến mãi tiểu đồng bọn?
Ánh mắt Lạc xẹt qua họa tác ký tên Fernandinho trên tường, lễ phép cười với Vương Thái Địch, nói: "Xin chào, tôi tên Phí Lạc, trong trò chơi này xem như đồng đội của Tiêu Lam."
Hắn biểu hiện mà giống như là một người chơi chân chính vậy.
Tiêu Lam cũng gật gật đầu: "Chúng ta tại đây, trong màn chơi này lâm thời tổ đội."
Vương Thái Địch cười nói: "Phí Lạc à, chào anh chào anh, em với anh em tới chung với nhau, tụi em cũng tổ đội."
Vương Kha đứng bên cạnh Vương Thái Địch, vẻ mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng thường có, chỉ gật gật đầu với Lạc và Tiêu Lam, dựa vào tường cũng không nói chuyện. Thoạt nhìn là đặc biệt bồi cạnh em trai mình cùng vào phó chế, chẳng sợ người chơi cao cấp tiến vào màn chơi cấp thấp, năng lực bị áp chế, anh cũng trước sau như một bảo vệ em trai ngốc của mình.
Nhưng…… Là ảo giác sao? Vương Kha hôm nay sao cứ thấy lùn hơn trước đó một chút?
Cách anh em Vương gia không xa.
Bên cửa sổ cao lớn, có một người thoạt nhìn phá lệ dễ thấy. Dáng người y cao gầy, mảnh khảnh, mặc áo gió dài màu đen, đầu đội mũ dạ có mãi, phía dưới mũ là một mặt nạ chim của bác sĩ thời Trung cổ*, che cả khuôn mặt kín mít, lộ là đầu tóc đều là màu trắng như tuyết.
(*Được bác sỹ người pháp Charles de Lorme phát minh năm 1619, chiếc mặt nạ này giúp cho các bác sĩ an toàn trước nguy cơ lây nhiễm bệnh dịch hạch từ bệnh nhân cũng như thi thể nạn nhân. Đó là những mặt nạ hình mỏ chim, chính vì vậy trong lúc 'cái chết' hoành hành khắp nơi trông bề ngoài của các bác sĩ rất đáng sợ. Đại dịch "Cái chết đen" được coi là một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại, xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ 14, mà đỉnh điểm là ở châu Âu trong giai đoạn 1346- 1400.
Trang phục mặt nạ mỏ chim của các bác sĩ chữa bệnh dịch hạch là một trong những biểu tượng dễ nhận biết nhất của Cái chết đen trong thế kỷ 17.)
Người này thoạt nhìn tựa như một bác sĩ thời Trung cổ xuyên qua mà đến vậy.
Giờ phút này y đang tư thái thanh thản mà dựa bên cửa sổ, bên chân phóng một cái rương da màu đen. Y ngắm nhìn cảnh quan trong đình viện, đối với người xung quanh và Tiêu Lam mới xuất hiện không tựa hồ đều không có hứng thú. Ăn mặc như vậy phối hợp thượng cảnh tượng hoa lệ mà phục cổ, làm người ta có chút phân không rõ y rốt cuộc là người chơi hay là NPC.
Lúc này Vương Thái Địch lặng lẽ cọ lại đây, nhỏ giọng nói với Tiêu Lam: "Người kia tên là Kỳ Ninh, là một gia hỏa rất có tiếng trong số người chơi cao cấp."
Tiêu Lam kinh ngạc: "Người chơi cao cấp?"
Y tới nơi này làm gì, nơi này chính là màn sơ cấp, chẳng lẽ cũng giống Vương Kha có người cần bảo vệ ư?
"Y là một người…… Nói như thế nào nhỉ, đã nguy hiểm nhưng lại không nguy hiểm." Vương Thái Địch tổ chức lại ngôn ngữ, "Trong hiện thực, chức nghiệp của y vốn là bác sĩ, nhưng ngầm là một…… Xem như thợ săn tiền thưởng đi, mục tiêu là những kẻ đào phạm và kẻ phạm tội không bị bắt, xử quyết phạm nhân sở thích của y.
Sau khi tiến vào trò chơi, y cũng đặc biệt thích tìm tới những tội phạm từng bị truy nã, chẳng sợ anh có vào phó bản, y cũng sẽ dùng đạo cụ tìm tới nơi. Nhưng đối với người chơi bình thường mà nói, y vẫn là rất an toàn, chỉ cần đừng đi trêu chọc y, y cũng sẽ không hạ độc thủ với người chơi khác.
Không ai biết y trông như thế nào, có nói y là một ông già, cũng có người đoán kỳ thật rất trẻ tuổi chỉ là chứng bạch tạng mà thôi, em cảm thấy tính khả năng của loại sau khá lớn.
Vương Thái Địch nhẹ nhàng nhìn mắt Kỳ Ninh: "Lần này y tiến vào, em đoán có thể là lại có phạm nhân truy nã nào bị y chú ý tới rồi."
Nói rồi, lại nhìn nhìn Tiêu Lam: "Trước khi tiến vào anh không phạm tội gì chứ?"
Tiêu Lam lắc đầu, thiếu nợ hẳn là không tính đi……
Vương Thái Địch nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, đừng đi trêu chọc y là được, kỹ năng của y là có quan hệ với ôn dịch, anh em cũng nói y rất khó địch lại."
Nhắc tới anh trai nhà mình, linh hồn bà tám của Vương Thái Địch lại hừng hực bốc cháy lên: "Có phải anh cảm thấy anh trai em thoạt nhìn lùn hơn trước một chút không?"
Tiêu Lam chần chờ gật gật đầu, cậu có một dự cảm không ổn.
Vương Thái Địch: "Kỳ thật chiều cao của anh em đều căn cứ theo giày mà thay đổi, thật ra anh trai em chỉ cao có ——"
"—— á á á, anh hai anh xách sau cổ em làm gì á, đau đau đau đau đau……"
Trong tiếng kêu thảm thiết của Vương Thái Địch, vẻ mặt Vương Kha sương lạnh mà xách theo cậu nhóc đi nhanh như bay, bước chân cơ hồ đều dẫm ra tàn ảnh, có thể là vì phòng ngừa thằng em ngốc nhà mình cả màu quần lót của mình cũng giũ ra luôn.
Cuộc sống không dễ, Vương Kha thở dài.
Sau khi hai anh em đến một đại sảnh khác, lục tục có có mấy cánh cửa mở ra, tổng cộng lại vào bốn nam một nữ.
Trong đó có một người nam rất cao lớn, ánh mắt có vài phần hung ác.
Tiêu Lam chú ý tới, sau khi gã tiến vào, Kỳ Ninh vốn như toàn bộ lực chú ý đều tập trung ngoài cửa sổ quay đầu lại nhìn một lầm, sau đó lại phảng phất như không thèm để ý quay đi, mà toàn bộ hành trình người nam cao lớn kia đều không hề phát hiện.
Người này, không tốt thì chính là mục tiêu của Kỳ Ninh.
"Huhu hức…… Tôi sợ lắm……" Giọng nữ nhu nhược vang lên.
Là người nữ duy nhất trong màn chơi này, cô nhu nhu nhược nhược mà ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít, ba chàng trai bên cạnh vây quanh cô mà an ủi, đáng tiếc tựa hồ hoàn toàn không có hiệu quả, cô vẫn khóc thật sự lợi hại, làm ba anh chàng bó tay không có biện pháp.
Nói thật, phó bản này thoạt nhìn cũng không giống bộ dáng màn người mới, dù sao màn người mới cũng chỉ có thể tiến vào một người chơi lâu năm, nơi này là hai người, còn đều là cao cấp. Có thể sống quá mấy màn trò chơi, phần lớn vẫn là có chút năng lực thừa nhận, bằng không đã sớm lạnh, chẳng sợ khẩu vị như Vương Thái Địch cũng sẽ không có loại biểu hiện này.
Loại ngay từ đầu liền khóc đến thảm như vậy, trừ phi trời sinh là mạng cẩm lý*, nằm cũng có thể thông qua, nếu không căn bản một hồi cũng sống không được.
(*cẩm lý là cá chép, ý bảo rất may mắn)
Dù sao trò chơi cũng còn chưa bắt đầu, Tiêu Lam lẳng lặng mà nhìn cô biểu diễn.
Cô gái kia khóc một trận, thấy nam giới vây quanh mình cũng không có gia tăng, vì thế ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Đối diện mặt cô chính là một thân ảnh nhìn qua thần thần bí bí của Kỳ Ninh, một bộ đối với hết thảy đều không cách nào có hứng thú. Chỗ xa hơn là một mái tóc nâu gục đầu xuống và một thanh niên đen hết mặt nhìn rất đáng sợ.
Cô lại chuyển hướng sang bên kia, Tiêu Lam và Lạc đứng chung một chỗ, một người dung mạo tuấn tú trắng nõn thoải mái thanh tân, một người tuấn mỹ ưu nhã còn mang chút hơi thở cấm dục, quả thực giống hai phần món ăn cao cấp phong cách bất đồng.
Đối lập một chút ba tô mì gói bên cạnh, trong mắt cô gái lại nảy lên nước mắt, lần này cô thay đổi một loại cách khóc nhìn thấy mà thương, thường thường nhìn qua hai người bên kia, ánh mắt giống như hàm chứa cái móc, có thể thẳng tắp tiến vào nhân tâm.
Đáng tiếc, hai cái chày gỗ này không dao động.
Cô âm thầm cắn chặt răng, đứng dậy đi về phía hai người: "À…… Em có thể đi cùng các anh không? Em rất sợ hãi……"
Đi đến cách Tiêu Lam hai bước xa, dưới chân cô vừa trượt như muốn té ngã, một bàn tay lơ đãng mà nâng lên, vừa lúc ở vào một vị trí có thể bị Tiêu Lam giữ chặt một phen.
Đáng tiếc, không ai giữ chặt cô, cô cứ như vậy dứt khoát mà ngã xuống mặt đất.
Tiêu Lam nhìn xuống cô: "Cô có thể làm gì?"
Cô gái sửng sốt: "A?"
"Tôi, có thể đánh." Tiêu Lam chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Lạc, "Anh ấy, có thể phân tích."
Sau đó chân thành hỏi cô gái trước mặt: "Cô thì sao?"
Cô gái ngập ngừng, nỗ lực duy trì hình tượng biểu bạch hoa đơn thuần nhu nhược của mình: "Nhưng mà…… nhưng mà em thật sự rất sợ……"
Tiêu Lam gật gật đầu: "Tôi cũng sợ, cho nên cô tìm người không sợ tổ đội đi."
Nữ nhân: "……"
Cô chờ đợi mà nhìn về phía Lạc mỉm cười ôn hòa bên cạnh, hốc mắt ửng đỏ, khóe mắt mang nước mắt, nhìn qua nhu nhược đáng thương.
Nụ cười trên mặt Lạc vừa thu lại, mặt không biểu cảm nói: "Tôi siêu cấp sợ hãi, gặp được nguy hiểm chỉ thích tránh sau lưng người khác."
Biểu cảm nhu nhược trên mặt cô gái gần bên hỏng mất: "……"
Cô căm giận mà đứng dậy, còn dẫm xuống đất mặt, đáng tiếc không để lại dấu vết gì trên tấm thảm xa hoa. Cô gái về lại vị trí vốn có, tiếp tục nghiệp lớn khóc thút thít của cô, ba anh chàng vây quanh cô lại bắt đầu một vòng an ủi mới, giống như ong vây quanh mật.
Cô gái cuối cùng không cam lòng mà liếc nhìn bên kia một cái, chờ đợi có chuyển biến nào không. Đáng tiếc đầu hai người kia ghé vào nhau, dường như đang thấp giọng nói cái gì đó, hoàn toàn không chia một chút lực chú ý nào cho cô.
Mẹ nó, hai tên gay chết tiệt!!
Đúng lúc này, một cánh cửa đóng bên sườn trong đại sảnh mở ra.
Từ bên trong đi ra một người đàn bà mặc đồng phục quản gia, người đàn bà này nhìn qua tuổi không nhỏ, nếp nhăn trên mặt thật sâu, nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc, tóc toàn bộ chải lên, quấn lên đỉnh đầu thành một cái búi tóc.
Bà ta hành một cái lễ với mọi người ở đây, nâng cằm lên, dùng một loại ngữ khí ngạo mạn nói: "Hoan nghênh chư vị đi vào trang viên phu nhân Bella, các người đều là khách nhận được thư mời, đến lúc đó phu nhân sẽ chọn trượng phu tương lai trong số các người."
Bà ta quét mắt nhìn mọi người một cái: "Thật là một đám khách may mắn."
Đột nhiên ánh mắt của bà ta thoáng nhìn cô gái khóc thút thít trước đó, khóe miệng gợi lên một nụ cười không có ý tốt, dùng một loại ánh mắt mang theo ác ý xem kỹ nhìn cô gái nọ, lại không nói gì cả."Thỉnh chư vị đi theo tôi." Nữ quản gia xoay người, đi đầu về phía trước.
Các người chơi lập tức phản ứng lại đây, đây là trò chơi bắt đầu rồi.
Mọi người vì thế đều đuổi kịp bước chân bà ta.
Chỉ có cô gái bị bà ta đặc biệt chú ý qua trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, ánh mắt kia của bà ra là có ý gì? Hơn nữa phu nhân Bella tuyển chồng, vì sao còn có người chơi nữ vị kéo vào trò chơi này, chẳng lẽ cô ta…. chay mặn không kỵ?
Các người chơi lại không có thể nhìn thấy phu nhân Bella trước.
Quản gia dẫn dắt bọn họ tiến vào một cái phòng thật lớn để quần áo, bên trong thậm chí có được vài cái phòng nhỏ, mỗi phòng trình độ hoa lệ đều sẽ không thua đại sảnh, trước cửa còn đều trang bị một hầu gái mặc đồng phục thống nhất, tùy thời chờ đợi phục vụ các vị khách.
Nhưng dung mạo của nhóm hầu gái….. Có phải có hơi quá tùy ý rồi không?
Tiêu Lam nhìn đám hầu gái trước mắt, cao siêu cao, lùn cực lùn, béo sắp lấp kín cửa, gầy gió thổi qua thì sắp phải nhìn không thấy…. lâm vào trầm tư, hơn nữa người bình thường hành nghề phục vụ, không cầu bạn khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra đều là loại hình ngũ quan đoan chính, nhưng các cô…… Lớn lên giống như hình vẽ ra vậy.
Còn là do Lạc vẽ.
Vị phu nhân Bella này rốt cuộc là dạng kỳ nữ nhân gian gì?
Quản gia lại lần nữa mở miệng, vẫn là ngữ khí cao ngạo như cũ: "Xin chư vị khách nhân ở chỗ này đổi mới lễ phục, nhóm hầu gái sẽ phục vụ cho các người, sau khi thay lễ phục, tôi sẽ dẫn dắt các người đến tiệc tối."
Nói xong, quản gia cũng không đợi các người chơi trả lời, liền đi thẳng ra khỏi phòng để quần áo, thái độ kia một chút cũng không giống tiếp đãi khách quan trọng của chủ nhân.
Theo tiếng nói quản gia rơi xuống, còn không đợi người chơi có điều phản ứng, nhóm hầu gái đã mắt phát lục quang mà nhào về phía bọn họ.
Bên cạnh mấy người chơi lớn lên đẹp tụ tập đặc biệt nhiều người, Vương Thái Địch bị các cô truy đuổi nhảy nhót lung tung; Vương Kha cũng vẻ mặt lãnh khốc mà đẩy nhóm hầu gái quấn lên ra; bên người Kỳ Ninh xuất hiện một mảnh sương mù màu tím nhìn qua điềm xấu mười phần, đem y và đàn hầu gái này ngăn cách.
Thậm chí có mấy hầu gái vì tranh đoạt vị trí bên người Tiêu Lam và Lạc mà còn đánh lên.
Mà bên cạnh mấy người khác thì lạnh lẽo, có vẻ đặc biệt cô đơn. Bọn họ nhìn mấy người bị vây công, không biết là nên đồng tình bọn họ hay là đồng tình chính mình.
Cuối cùng, người thắng lợi trong cuộc chiến tranh đoạt Tiêu Lam là một người cao và dày như cái ván cửa, ngoài miệng tô son môi màu đỏ tươi, tóc trong trận chiến đã trở nên tán loạn.
Cô nàng tươi cười đầy mặt mà đi tới Tiêu Lam, lộ ra một hàm răng tán loạn: "Khách ơi, tới đây ~"
Tiêu Lam: "……"
Đậu móa cái triển khai này không thích hợp à nha!
Hầu gái cao lớn cường tráng tiến lên, thân thiết vươn tay về phía cậu: "Đừng thẹn thùng mà, để em tới hầu hạ ngài đi. Đừng thương tiếc em, cung cấp phục vụ cho khách nhân là vinh quang của hầu gái bọn em."
Đây đều là từ ngữ hổ lang gì vậy nè!
Đến tột cùng tui có thẹn thùng hay không cô không phải biết sao!!
Tui mẹ nó một chút cũng không muốn thương tiếc cô!!!
Tiêu Lam lui về phía sau một bước, tránh né bàn tay thật lớn của cô ta, dựa vào cửa phòng thay quần áo sau lưng kinh hồn chưa định, cậu bắt đầu nghiêm túc nghiêm túc mà suy xét tính khả thi lúc phó bản vừa mới bắt đầu đã tập kích NPC.
Hầu gái còn muốn lại đi lên lần nữa, từ bên cạnh vươn một bàn tay mang găng tay màu đen nắm lấy cổ tay cô ta, cái tay kia nhìn thon dài văn nhã, lại làm hầu gái nhất thời tránh thoát không được.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy được nụ cười ưu nhã ôn hòa của Lạc: "Giao cho tôi là được, tiên sinh nhà tôi không quen bị người khác hầu hạ gần người."
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Thái Địch: Oa ~ zui quá đi, tui với anh tui cuối cùng cũng chính thức debut rồi! Chúng ta phải nghĩ tên nhóm thôi!
Tiểu Lam: Chẳng hạn như?
Vương Thái Địch: Vương nhị cẩu!…… Á à, anh hai bình tĩnh một chút, trước buông đao xuống đã QAQ
Hết chương 29.