Chương 107
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
“Hì hì…… Hì hì…… Hì hì hì……”
Tiếng cười trẻ con vẫn còn đang tiếp tục, các người chơi trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ phòng làm việc đều không có tiếng ai nói chuyện, tiếng cười có vẻ đặc biệt chói tai.
“Hì hì…… Nhóm… các… người... đều…”
Giọng nói trong điện thoại càng thêm âm lãnh lên, ý vị ngây thơ của trẻ em càng lúc càng mờ nhạt, thay thế chính là ác ý phảng phất như sinh ra từ trong khe hở âm u.
Tầm mắt Tiêu Lam dừng trên chiếc điện thoại này, cái thứ gì trong điện thoại không biết, vẫn luôn cười hì hì không ngừng chế tạo áp lực trong lòng người chơi.
Có phải nên dạy dỗ người bạn nhỏ một chút cái gì gọi là lễ phép không?
Trước khi Tiêu Lam có động tác gì, Lạc đã trước tiên bước chân ra.
Chỉ thấy hắn không nhanh không chậm mà đi đến vị trí đài lễ tân, đánh giá một chút điện thoại không ngừng truyền đến tiếng cười, tiếp theo duỗi tay bắt lấy bình hoa trang trí đã khô bên cạnh ném xuống.
Lạc lay động một chút bình hoa trong tay, bình hoa truyền đến âm thanh 'lõm bõm', hiển nhiên bên trong còn còn thừa một ít nước.
Nháy mắt tiếp theo, hắn trực tiếp đem cái bình còn thừa nước, toàn bộ xối lên điện thoại.
Phong cách thao tác dứt khoát lưu loát kia làm Tiêu Lam cảm thấy rất quen thuộc, rốt cuộc là ai ấy nhỉ?
Mà Mộc Dương và Hồ Trạch đã từng bàng quan hình ảnh Tiêu Lam tay không hủy đi máy in thì lặng lẽ nhìn thoáng qua hướng Tiêu Lam, quả nhiên là vật họp theo loài mà, hai người kia đều quá sức thô bạo hảo hung tàn, chỉ là…… Làm người ta hâm mộ ghê!
“Hì hì…… Hì hì……”
“Hi…… Tư tư…… Hi…… Rè……”
“Rè…… Rè……”
Tiếng cười trong điện thoại vẫn cứ đang tiếp tục, nhưng bên trong lại xuất hiện càng ngày càng nhiều tạp âm, tiếng cười từ từ đã nghe không thấy nữa, cuối cùng toàn bộ điện thoại trầm mặc xuống.
Qua một hồi điện thoại cũng không có dấu hiệu lại vang lên, hẳn đã hoàn toàn game over.
Hồ Trạch vuốt mặt béo của mình: “Xem ra điện thoại ma cũng yêu cầu điện thoại bảo trì trạng thái hoàn chỉnh, một chiêu này của Phí Lạc gọi là rút củi dưới đáy nồi đi?”
Lạc ngữ khí nhàn nhạt: “Nó quá ồn.”
Hồ Trạch ôm ấp hy vọng tốt đẹp, thử thăm dò hỏi: “Chúng ta…… Đây là qua được cửa này rồi?”
Mộc Dương lạnh lùng mà nói: “Anh tỉnh lại chút đi.”
Ngẫm lại tính ẹo của Thế Giới Hàng Lâm mà xem, sao có thể dễ dàng buông tha các người chơi như vậy.
Hồ Trạch thở dài: “Cũng phải.…”
Tựa hồ là vì ứng chứng lời Mộc Dương nói, trong một văn phòng được mở ra xuất hiện động tĩnh không tầm thường.
Giờ phút này, các người chơi đều tụ tập ở phạm vi đại sảnh, trong văn phòng vốn dĩ không có một bóng người, nhưng từ cánh cửa mở ra có thể rõ ràng mà nhìn thấy được, vừa tức thì, tất cả máy tính sáng lên cùng một thời khắc.
Màn hình sáng lên, lúc ban đầu là một mảnh các khối sắc màu lung tung rối loạn, nhìn qua phảng phất như màn hình hư mất rồi.
Chậm rãi, khối màu sắc trên màn hình bắt đầu hoạt động, chậm rãi tổ hợp thành hình dáng con người, như là một đám người đang dùng tư thế đồng dạng đứng thẳng ở nơi nào đó. Hơn nữa theo khối màu sắc biến hóa, đám hình người kia đang từng chút từng chút mà rõ ràng lên.
Bóng người càng ngày càng rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn đến làn da xanh trắng và hình dáng ngũ quan của bọn họ. Trong đó, dẫn nhân chú mục nhất chính là đôi mắt bọn họ đều là mở to trừng trừng, một lần cũng chưa từng chớp, tất cả đôi mắt cứ như vậy thẳng tắp đối diện với người chơi.
Đây rõ ràng không phải là tư thế tới giao lưu hữu hảo rồi.
Lúc này, giọng Thành Văn Nhất vang lên, mang theo cảm giác cao ngạo vốn có: “Tiểu Dương, ngăn bọn họ lại.”
Nghe được lời này các người chơi đều ngốc ra, Mộc Dương chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, bảo cậu nhóc một mình đi ngăn lại nhiều quỷ quái như vậy liệu có khó khăn quá rồi không? Dù là đi lên rút dây màn hình, nhiều màn hình như vậy cũng không phải công việc nhẹ nhàng nha.
Luân Hồi mấy người ở phương diện áp bức trẻ em có phải quá độc ác rồi không?
Còn không đợi bọn họ phát ra nghi vấn, Mộc Dương đã nâng tay lên.
Một luồng đường cong ánh sáng phát ra từ đầu ngón tay cậu nhóc, đan xen giữa hư không phía trước, hợp thành một cái bàn phím giả thuyết, Mộc Dương dùng tốc độ tay cực nhanh mà gõ lên bàn phím giả thuyết này.
Từng hàng số liệu nửa trong suốt cùng với động tác cậu nhóc thành hình giữa không trung, sau đó bay về phía các màn hình quỷ dị sáng lên trong văn phòng, rất nhanh đã dung nhập vào trong đó, không thấy bóng dáng.
Tiếp theo, những chiếc máy tính bị số liệu không rõ xâm lấn này bắt đầu khựng lại, tốc độ khối màu tổ hợp trở nên hỗn loạn vô trật tự, nhóm hình người vốn đã thành hình hơn một nửa giống như bị mất đi sức mạnh thao túng, dần dần biến hóa thành bộ dáng không có quy luật.
Tiêu Lam nhịn không được tán thưởng: “Lợi hại nha.”
Sắc mặt Thành Văn Nhất bình tĩnh: “Đây là năng lực của Tiểu Dương, số liệu của nó có thể khống chế sản phẩm điện tử trong trò chơi, thậm chí sáng tạo ra thứ không tồn tại, là một kỹ năng vô cùng có tiềm lực.”
“Xác thật, phó bản có bối cảnh hiện đại thì rất lợi hại.” Tiêu Lam lại nghĩ tới phương diện khác, “Nhưng nếu ném cậu ấy đến sa mạc, đầm lầy, rừng mưa linh tinh, có phải sẽ phế đi một nửa không?”
Thành Văn Nhất vuốt đầu Sherry: “Ừ…… Quả nhiên vẫn là rèn luyện quá ít, sau này nhiều sắp xếp cho nó xoát thêm mấy màn trò chơi nữa mới được.”
Sherry phụ họa chủ nhân nó: “Meo ~”
Mộc Dương: “……”
Cậu nhóc chỉ là một vương giả bàn phím, không cần thiết trí loại cốt truyện sinh tồn ngoài hoang dã gì đâu!
Giờ phút này, thiếu niên Mộc Dương đột nhiên rất đồng tình với chính mình.
Bóng người trên màn hình máy tính dần dần biến mất, màn hình lại khôi phục trạng thái như thời điểm các người chơi rời văn phòng, thấy thế, các người chơi sôi nổi nhẹ nhàng thở ra.
Biến cố liền phát sinh trong nháy mắt.
Thành Văn Nhất vốn đang cùng Tiêu Lam tùy ý trò chuyện nháy mắt rùng mình, ánh mắt lười biếng của anh ta chợt sắc bén lên, tựa như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Thân ảnh anh ta bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Sau một luồng ánh sáng màu lam nhạt, Thành Văn Nhất xuất hiện ở cách đó không xa, cả người nhảy giữa không trung, chưa rơi xuống đất.
Bỗng nhiên, động tác làm vạt áo anh ta tung bay lên, bị gió xung quanh thổi lay động, vẽ ra độ cung trương dương trong gió. Một lát sau, anh ta dùng tư thái tiêu sái đáp xuống đất, một bàn tay vẫn cứ ôm lấy Sherry, có vẻ khá thành thạo.
Ánh mắt Thành Văn Nhất sắc bén như đao nhìn quanh thân của chính mình, sau khi xác nhận không có uy hiếp mới lựa chọn một tư thế soái khí đứng ở đó, thần sắc cũng trở về đến trạng thái lười biếng mà cao ngạo.
Sinh tử là chuyện trong nháy mắt, mà đẹp trai —— là chuyện cả đời.
Bảo trì bản thân mình vĩnh viễn ở vào trạng thái đẹp trai chính là sự nghiệp phấn đấu cả đời của Thành Văn Nhất.
Nhìn thấy tình huống này, mọi người đều minh bạch: công kích của Ẩn đã bắt đầu rồi.
Nhìn thấy Thành Văn Nhất biểu hiện, suy đoán trong lòng Tiêu Lam rằng đối phương là người chơi cao cấp cuối cùng cũng xác định.
Tiêu Lam vẫn nhớ rõ cảm giác lông tơ dựng thẳng khi mình đối mặt với công kích của Ẩn, cuối cùng cũng là dựa vào đạo cụ mới có thể hóa giải, tuyệt đối không hề nhẹ nhàng như Thành Văn Nhất. Anh ra thậm chí vẫn cứ ôm mèo, hiển nhiên né tránh như vậy với anh ta mà nói cũng không tính là khó khăn gì.
Loại cảm giác nhạy bén với nguy hiểm này, và động tác nhẹ nhàng bâng quơ liền hóa giải nguy cơ của đối phương, trực tiếp thể hiện ra người này rốt cuộc mạnh như thế nào —— người chơi cao cấp, thậm chí có khả năng là tinh anh trong đó.
Sau khi thức được công kích của Ẩn đã bắt đầu, tầm mắt các người chơi sôi nổi chuyển hướng sang hai người chơi có số chỗ ngồi là "2" —— Hồ Trạch và Hoa Bối.
Lại thấy đến gần như cùng thời khắc đó, thân thể hai người này ầm ầm ngã xuống.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, ngực không hề phập phồng, chẳng khác nào hai người chết.
Mạc Đan không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh: “Đây là —— đã chết?”
Tiêu Lam cảm giác không đúng, người bị Ẩn giết chết dựa theo tình huống trước đó mà nói hẳn là sẽ hoàn toàn biến mất, hơn nữa sẽ bị các người chơi quên đi sự tồn tại mới đúng, nhưng hiện tại cậu tinh tường nhớ rõ, hai người kia phân biệt tên là Hoa Bối và Hồ Trạch.
Sự tồn tại của họ không biến mất, ký ức Tiêu Lam cũng không hề lọt vào bóp méo.
Gió ở bốn phía dừng lại trong bất tri bất giác, như đang tuyên cáo một vòng công kích này đã kết thúc.
Một lát sau, trong ánh mắt các người chơi, Hoa Bối giống như thi thể thình lình mở mắt ra.
Ban đầu động tác cậu ta còn có chút cứng đờ, màu da cũng là màu xám trắng khác biệt với người bình thường, trong ánh mắt còn mang theo một tia mờ mịt. Chậm rãi, sắc mặt của cậu ta dùng mắt thường có thể thấy được mà khôi phục hồng hào, tiếp theo ngực Hoa Bối phập phồng lên, bắt đầu khôi phục bình thường, động tác cũng dần dần trơn tru hơn.
Hoa Bối ngồi dậy tại chỗ: “Hộc…… Suýt, suýt chút nữa thì đã……”
Cùng với động tác cậu ta, một người rơm đan bằng cỏ nho nhỏ vốn treo trên cổ cậu ta rơi xuống, cứ như đã trải qua công kích không thể thấy, người rơm nhỏ rơi xuống mặt đất trực, tiếp biến thành một nhúm bột phấn.
Hoa Bối nhìn bột phấn người rơm, trong mắt có điểm đáng tiếc: “Này, cái này khó kiếm lắm.”
Nhưng cậu ta cũng rõ ràng, đạo cụ tuy rằng khó có được, nhưng có thể đổi lấy một cái mạng nhỏ của cậu ta thì cũng là đáng giá.
Bên kia, Hồ Trạch ngã xuống cũng đã xảy ra biến hóa, biến hóa này so với Hoa Bối thoạt nhìn muốn kinh khủng hơn không ít.
Chỉ thấy cái bụng tròn tròn mập mạp của Hồ Trạch bắt đầu mấp máy lên, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng lớn, tựa như đó kỳ thật là một quả khí cầu, còn có thể cách quần áo nhìn đến hình dáng bàn tay ấn lên đó.
Tiếp theo tứ chi cùng phần đầu của Hồ Trạch bắt đầu khô quắt, như khí cầu đã bị chọc phá, chậm rãi héo rút.
Cuối cùng, toàn thân y cũng chỉ còn sót lại một cái bụng to dị thường.
Giây tiếp theo, cái bụng to cổ quái này giống một tờ giấy bị xé mở ra từ bên trong.
Hồ Trạch đã thay đổi một kiện áo thun mỹ thiếu nữ từ bên trong chui ra, y nhìn qua không có biến hóa quá lớn gì với trước kia, chỉ là hình như càng thêm trắng trắng non non hơn một chút.
Nhưng hoàn toàn không có gầy đi.
Hồ Trạch thu da của mình lại, thở dài đến: “Ẩn này thật đúng là, bức luôn cả bản lĩnh áp đáy hòm của tôi ra luôn.”
Y đối diện ánh mắt Hoa Bối hơi mang thịt đau, hai người đều minh bạch một chuyến tìm được đường sống trong chỗ chết này có bao nhiêu không dễ dàng.
Trước đó bọn họ nghe được Tiêu Lam giảng thuật tao ngộ của cậu đã có loại dự cảm điềm xấu, bởi vì cả hai bọn họ đều không tính là loại hình chiến đấu trực giác nhạy bén, nếu muốn trước tiên dự phán Ẩn tập kích chỉ sợ có khó khăn, đơn giản bọn họ cũng các có các thủ đoạn bảo mệnh.
Hồ Trạch và Hoa Bối nhìn Thành Văn Nhất cách đó không xa soái khí như cũ, tạo hình bóng bẩy, đột nhiên cảm thấy hết sức chói mắt.
Giữa người với người chênh lệch thật sự quá lớn, bọn họ cũng muốn tiêu sái thoát thân hơn nữa có thời gian lõm để tạo hình.
——
Thấy thời gian Ẩn công kích đã qua, các người chơi lại lại lần nữa tụ tập lên, thảo luận manh mối đạt được với nhau.
Tiêu Lam nói với bọn họ chuyện mình trước đó lên lầu đi tìm ông chủ cũng lấy được tượng thần, tuy rằng cũng không có miêu tả trường hợp cụ thể, nhưng vẫn thu hoạch được một đống ánh mắt “Đột nhiên quá đồng tình với ông chủ là chuyện như thế nào”.
Mộc Dương và Hoa Bối phân công nhau đi tìm manh mối linh tuyền Phù Sơn trước đó thì lại song song không có thu hoạch.
Mộc Dương nói: “Bọn tôi thậm chí cũng không có nhìn thấy chữ nào tương tự linh tuyền Phù Sơn nữa.”
Hoa Bối vò đầu: “Phải, đúng vậy, linh… linh tuyền Phù Sơn rốt cuộc là chỉ cái gì?”
Tiêu Lam suy đoán: “Chung quy không đến mức là vòi nước trong WC đi?”
Mộc Dương: “……”
Hoa Bối: “……”
Nhưng…… Dựa theo tác phong và mạch não kỳ diệu của vị kế hoạch kia mà nói, thật đúng là không phải không có khả năng. Người này ý nghĩ quá kỳ dị, dùng logic bình thường thật sự là khó có thể đoán được.
Cách 4: 44 mang theo ý vị điềm xấu đã càng ngày càng gần, mà trong số mấu chốt phong ấn Ẩn: Nguyệt hoa, chú ngữ, tượng thần Ẩn Nguyệt, linh tuyền Phù Sơn, chú ngữ và tượng thần Ẩn Nguyệt đã thu phục. Hiện tại vừa lúc là buổi tối, ánh trăng ngoài cửa sổ thật sáng ngời, nguyệt hoa cũng không phải là vấn đề.
Nhưng lại vẫn cứ khuyết thiếu linh tuyền Phù Sơn, thậm chí cả manh mối cũng tìm không thấy.
Lúc này đây các người chơi lại lần nữa phân công nhau, đi mỗi một phòng trước đó tìm kiếm lại kiểm tra lần nữa, tìm kiếm có điểm mấu chốt nào bị xem nhẹ hay không.
——
Tiêu Lam và Lạc hướng tới khu vực văn phòng.
Tiêu Lam suy tư: “Nếu Ẩn là bởi vì gã kế hoạch thiết kế ra đời, như vậy từ góc độ của gã tới tự hỏi thì là cái dạng đồ gì nhỉ?”
Lạc: “Dựa theo tính cách gã mà nói, có lẽ nên suy xét thứ gã thường xuyên chú ý hoặc là khoe ra.”
“Thường xuyên chú ý……” Trong đầu Tiêu Lam nháy mắt bị spam những đoạn chat tràn ngập ảo tưởng của “Phong lưu thư sinh - Triệu”. Muốn nói người này thường xuyên chú ý, ngoại trừ khoe ra mình được ông chủ trọng dụng ra, đại khái chính là chị gái mỹ thuật đi.
“Chúng ta lại đi một chuyến đến văn phòng mỹ thuật đi.” Tiêu Lam nói rồi bèn chuyển hướng về phía văn phòng nhìn qua bình thường nhất kia.
Lúc này, quỷ hồn của mỹ thuật và kế hoạch đã biến mất không thấy đâu.
Hai người một lần nữa tìm kiếm lại đồ vật mà cô mỹ thuật lưu lại.
Cô mỹ thuật sinh thời hẳn là một người làm việc rất có trật tự, đồ vật khác nhau đều là dựa theo phân loại để đặt.
Bọn họ lật sạch manh mối có quan hệ với hạng mục, cũng chỉ tìm được kế hoạch về đạo cụ trong game đưa cho mỹ thuật chế tác. Bên trên miêu tả linh tuyền Phù Sơn đã trở nên ma huyễn mười phần, không chỉ có thể tinh lọc hết thảy, chữa thương giảm đau thậm chí còn có thể phản lão hoàn đồng, nhưng chỉ là không có nói nơi phát ra linh cảm của thứ này là cái gì.
Bản thảo giả thiết trong máy tính cô mỹ thuật cũng là dựa theo miêu tả này làm ra tới, là một cái chai màu bạc tạo hình cổ điển kết cấu phức tạp, nhìn qua vô cùng cao cấp, chỉ là trong hiện thực phỏng chừng sinh sản không ra.
Hai người chưa từ bỏ ý định lại bắt đầu tìm kiếm lên các đồ vật khác.
Trong một đống đồ bị phân loại đến phạm trù rác rưởi, tầm mắt Tiêu Lam bị một phong thư hồng nhạt hấp dẫn.
Phong thư kia lớn lên thực sự có hơi quá xấu, màu hồng chói là màu lót phối hợp thêm hoa hồng đỏ và trái tim lóe nhũ vàng lấp lánh, lộ ra một luồng phong cách thẩm mỹ trai thẳng cho rằng chị em sẽ thích, tạo hình phèn phèn kết hợp với toàn bộ văn phòng mỹ thuật lộ ra cảm giác tinh xảo tươi mát không hề hợp nhau.
Loại phong cách đóng gói tự cho là đúng này, làm cậu nghĩ tới vị kế hoạch kia.
Tiêu Lam duỗi tay cầm lấy phong thư này, đây tựa hồ vẫn là một lá thư tình.
Mới vừa mở ra liền trực tiếp đối diện với chữ viết xấu thật độc đáo kia, người này còn tự cho là phong nhã mà sử dụng bút lông, kết quả bút lông lại đem chữ viết của gã phụ trợ đến mức càng thêm khiêu chiến lực lý giải của nhân loại.
【 Hôm nay em mặc váy tôi thích lắm, hy vọng ngày mai em cũng có thể tiếp tục. 】
【 Đáng tiếc giày cao gót của em quá cao, tôi không thích, vẫn là đổi đi. 】
【 Phụ nữ ấy à, chính là phải nhỏ xinh một chút mới làm cho người ta thích, cao như vậy có gì hữu dụng đâu. 】
Trên giấy viết thư có dấu vết bị hung hăng nắm chặt qua, có thể tưởng tượng đến cô mỹ thuật sau khi nhìn thấy lá thư tình tự cho là đúng này thì có bao nhiêu tức giận. Một gia hỏa cả ngày não bổ bạn có ý gì đó với gã, hơn nữa tự nhận rằng hết thảy hành vi của bạn đều là vì gã, thật sự là làm người ta tức điên.
Tiêu Lam đoán, tâm tình của cô mỹ thuật đại khái chính là —— Bà đây mặc cái gì liên quan mày cái rắm á!
Đồng tình một chút cô mỹ thuật, cậu xem tiếp:
【 Nước hoa hôm này của em tôi rất vừa lòng, nó kích thích linh cảm của tôi, hy vọng lần sau tiếp tục [trái tim]】
【 Mùi hương kia cứ như có thể tinh lọc hết thảy bi thương và thống khổ trên thế gian】
Phía dưới có một hàng chữ viết đẹp đẽ:
【 Bình nước hoa là bạn trai tôi đưa, anh cảm ơn anh ấy đi!!! 】
Hiển nhiên ngay lúc đó chị gái mỹ thuật tức giận phi thường.
Nhìn thấy chỗ này, tinh thần Tiêu Lam rung lên.
Tuy rằng không có nói đến mấy chữ linh tuyền Phù Sơn, nhưng miêu tả “Mùi hương kia cứ như có thể tinh lọc hết thảy bi thương và thống khổ trên thế gian” và miêu tả về linh tuyền Phù Sơn gã kế hoạch viết trước đó rất tương tự, hơn nữa cách nói kích thích linh cảm này, gần như có thể khẳng định đây là nơi phát ra linh cảm linh tuyền Phù Sơn.
Ánh mắt Tiêu Lam nhìn sang hướng cửa sổ: “Nước hoa mà bạn trai mỹ thuật đưa……”
Còn không phải là cái chai nước hoa định chế, bên trên có khắc một ngày có thể là sinh nhật hoặc là ngày kỷ niệm bọn họ trước đó từng gặp qua sao?!
Ánh mắt cậu đảo qua toàn bộ khu vực cửa sổ, lại ngoài ý muốn phát hiện chai nước hoa vốn dĩ đặt trong ngăn tủ nhỏ bên bệ cửa sổ đã không cánh mà bay.
Tầm mắt Tiêu Lam nhìn về phía Lạc, Lạc lắc đầu, ý bảo không phải mình cầm.
Chẳng lẽ là bị ai coi như manh mối cầm đi?
“Ha ha…… cuối cùng cũng phát hiện rồi sao.” Giọng nói lười biếng cao ngạo vang lên, Thành Văn Nhất dựa người cạnh cửa, trong ánh mắt mang theo mười phần hứng thú nhìn về phía Tiêu Lam.
Sherry ngoan ngoãn mà ngồi xổm ngồi bên chân anh ta, mắt to màu lam sáng lấp lánh nhìn Tiêu Lam.
Thành Văn Nhất nâng tay lên, ý bảo nhìn một chút nước hoa trong tay: “Đánh với tôi một trận, cái này liền thuộc về cậu, thế nào?”
Tiêu Lam nhìn chằm chằm anh ta: “Mục đích của anh là cái gì?”
Gia hỏa này là người của Luân Hồi, hơn nữa là một người chơi cao cấp, rất có thể địa vị ở Luân Hồi cũng không thấp.
Người như vậy thường xuyên tới thử mình rốt cuộc là vì sao? Vì Tiêu Thành Nham sao? Chỉ là nếu anh ta hơi điều tra một chút thì rất dễ dàng biết, Tiêu Lam đối với cha mình kỳ thật cũng chỉ là cái biết cái không mà thôi.
Thành Văn Nhất đem nước hoa trong tay tùy ý mà vứt lên lại tiếp được, tư thế hoàn toàn không thèm để ý đạo cụ mấu chốt hư hao gì cả: “Mục đích của tôi, chờ sau khi cậu thông qua khảo nghiệm của tôi mới có quyền biết.”
“Hiện tại, cậu thắng, nước hoa thuộc về cậu. Nếu cậu thua hoặc là cự tuyệt, tôi trực tiếp hủy diệt nó ngay.” Ý cười của Thành Văn Nhất không có chút nào thay đổi: “Cậu có lẽ có đạo cụ thoát ly màn chơi lần này, nhưng mà…… Những người khác cũng có sao?”
Vẻ mặt Tiêu Lam nghiêm lại.
Thấy thế, Thành Văn Nhất đẩy mạnh lợi thế: “Hơn nữa, một tin tức thế nào? —— Tôi là một người duy nhất trên thế giới này rõ ràng Tiêu Thành Nham đang thế nào.”
“Chỉ cần cậu có thể thắng, tôi nói cho ngươi.”
“Thua, thì tôi giết cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thành Văn Nhất: Hôm nay cuối cùng tui cũng lên sàn rồi!
Mộc Dương: Khả năng chỉ là tạm thời thôi.
Thành Văn Nhất:…… Viết văn lại thêm một ngàn chữ.
Hết chương 107.