Lữ Thụ ẩn trong đám người rồi len lén đánh giá bạn học nữ vừa mới phát ra ba động năng lượng khi nãy, đối phương vẫn đang bĩnh tĩnh quan sát màn nháo sự
đang diễn ra kia.
Lữ Thụ cảm thấy cô gái này hành xử thông minh hơn tên ném bục giảng kia nhiều, trong tình huống mập mờ như hiện nay, giữ yên lặng mới là lựa chọn lý trí nhất.
Làm vậy cũng là chừa cho bản thân một con đường sống, về sau có thể tự lựa chọn hướng đi của mình, nếu cứ hành động như tên kia ném bục giản nọ, vậy vận mệnh tương lai của cậu ta chả khác nào giao cho người khác rồi.
Tuy rằng Lữ Thụ có thể cảm nhận được ba động trên người đối phương nhưng lại không thể biết đối phương là loại hình nào, cho nên hắn đoán đối phương tối thiểu cũng phải cấp E trở lên.
Hắn chỉ là một tên dị năng giả cấp F mà thôi, phải nhanh chóng kiếm thêm điểm cảm xúc tiêu cực mới được, trước tiên thì sử dụng Tẩy Tủy Quả để tăng căn cốt, sau đó tìm cách tăng thực lực lên.
Lữ Thụ quan sát thêm một hồi nữa, sau khi biết cô gái kia không phát hiện ra dị động trên người hắn thì Lữ Thụ mới yên lòng, đúng là người khác không phát hiện ra dị động trong cơ thể hắn được.
Lũ Thụ không để ý đến cô gái này nữa mà tiếp tục chen lên phía trước, cho đến khi tới cửa phòng học lớp 7 khối 11, hắn mới nhìn thấy một tên nam sinh đang sầm mặt đứng trong phòng, còn Thạch Thanh Nham lại đang đứng đỡ thầy chủ nhiệm lớp 7, giáo viên chủ nhiệm kia đã bị đánh sấp mặt nãy giờ.
Tuy hai bên giằng co rất quyết liệt nhưng Lữ Thụ lại cảm thấy nếu như dị năng giả khác hoặc cảnh sát không xuất hiện, thì chắc chắn chẳng có ai làm gì được nam sinh kia.
Chỉ có dị năng giả mới hiểu được cảm giác này, loại lực lượng kia quả thật rất dễ dàng khiến tâm tính con người bành trướng. Nếu như để dị năng giả sống với người bình thường, vậy chẳng khác nào thả hổ vào bầy cừu.
Chưa nói đến việc hổ có ăn cừu không, bọn họ vừa thức tỉnh đã có một loại ưu thế xa hơn người thường.
Thiếu niên ở độ tuổi dậy thì, lúc chưa xuất hiện dị năng còn có đứa muốn làm lưu manh xã hội đen, nghênh ngang đánh giáo viên, huống hồ hiện tại đã thức tỉnh rồi.
Cũng không biết tính cách tên nam sinh này như thế nào, bây giờ lại đột nhiên bạo phát như thế.
Lữ Thụ cũng chỉ định đứng ngoài xem, hoàn toàn không tính có bất kỳ hành động nào khác.
Hắn lại nghe nam sinh kia tiếp tục nói:
- Thầy cứ gọi phụ huynh tôi lên đi, để xem bọn họ có chịu lên hay không.
Lữ Thụ tặc lưỡi, lời này nghe sao giống cha mẹ cậu ta bỏ trốn rồi thế không biết...
Lúc này, chủ nhiệm Đầu đá nhà hắn vẫn rất bình tĩnh nói:
- Bảo vệ sắp đến rồi đấy, nếu em còn tiếp tục làm như vậy là phạm pháp, chúng tôi không cần tìm người nhà em, cứ trực tiếp giao em cho cảnh sát là được!
Nam sinh cười cười rồi nói:
- Tôi mới 17 tuổi, vẫn chưa thành niên, cho dù đánh ổng thì làm sao, cái trường này lão tử đã sớm không muốn đến nữa rồi!
Lữ Thụ nghe xong liền ngẩn ngơ một hồi, không có văn hóa đúng thật đáng sợ, đây là một cơ hội tốt để kiếm điểm cảm xúc tiêu cực rồi, nhanh chớp lấy thời cơ mới được:
- Này...
Một chữ này vừa thốt ra khiến sự chú ý của tất cả mọi đổ dồn hết lên người Lũ Thụ, tràng cảnh nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ nhưng Lữ Thụ vẫn nói tiếp:
- Bên trong luật hình sự ghi rõ, khi vi phạm tám tội lớn thì chỉ người dưới 14 tuổi mới được miễn trừ trách nhiệm, còn 16 tuổi như chúng ta thì bắt đầu xử lý và cho đi cải tạo được rồi.
Vì gia tăng độ tin cậy, Lữ Thụ nói tiếp ra tám tội lớn:
- Tám tội lớn bao gồm cố ý giết người, cố ý thương tổn người khác, cưỡng gian, cướp bóc, phóng hỏa, buôn bán độc phẩm, tàng trữ vật phẩm cháy nổ nguy hiểm, à, tội của cậu là cố ý làm người khác bị thương.
Cảm xúc tiêu cực đến từ Lý Tề: +481.
Sắc mặt nam sinh tên Lý Tề lúc ấy liền đen lại, bộ dáng vừa nghi ngờ, vừa khó chịu, vừa lo lắng, đúng là đặc sắc.
Không phải chứ, nhiều như vậy...?
Lữ Thụ xoay người lại lẩn về phía lớp mình, con hàng này đã bạo phát cảm xúc tiêu cực như thế, vạn nhất nó điên lên lao đến đánh mình thì biết làm sao.
Đám bạn học bên cạnh cũng ngẩn ngơ không ít, tên này chen cả nửa ngày đến đây, vậy mà sau khi nói một câu đã quay người bỏ chạy rồi, muốn gì chứ?
Hiện tại nếu cố hết sức Lữ Thụ cũng có thể dùng một tay mà nhấc bục giảng lên được, một cái bục giảng bằng gỗ bình thường chỉ có mấy chục đến một trăm cân mà thôi, cho nên Lữ Thụ cũng không quá e sợ tên nam sinh kia.
Nhưng vấn đề ở đây là hắn không được ra tay đánh nhau trong tình huống này, xui xẻo mà gặp đám người áo đen kéo tới thì xong đời cả đám, một mũi tên liền trúng hai con nhạn luôn!
Sau khi Lữ Thụ rời đi, tràng diện lần nữa khôi phục yên tĩnh, mọi người chẳng ai biết phải nói gì tiếp nữa.
Lúc đầu Thạch Thanh Nham nói giao Lý Tề cho cảnh sát cũng chỉ là muốn hù dọa cậu ta một chút, loại chuyện này có thể giải quyết trong trường học thì chắc chắn bọn họ sẽ im lặng giải quyết.
Kết quả Lữ Thụ lại không biết từ đâu xuất hiện đâm một đao, khiến ông ta chẳng biết phải nói gì tiếp cho phải...
Mà Lý Tề vốn tưởng mình đánh người sẽ không phải chịu pháp luật trừng trị, kết quả không biết tên trời đánh kia từ đâu chui vào nện cho cậu một bài giảng pháp luật, khiến cậu ta tức đến nhức cả trứng.
Làm sao bây giờ...?
Đây là câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu mọi người tại hiện trường.
Lữ Thụ sau khi chen về liền mở ghi chép lên xem.
Cảm xúc tiêu cực đến từ Thạch Thanh Nham: +179.
Cảm xúc tiêu cực đến từ Lý Tề: +212.
Cảm xúc tiêu cực đến từ Lưu Điển: +111.
Đây là chủ nhiệm lớp 7 khối 11.
Cảm xúc tiêu cực đến từ. . .
Không chỉ có ba người đương sự, ngay cả học sinh vây xem cũng không biết phải làm gì tiếp. Đến đây xem náo nhiệt, đột nhiên lâm vào tình huống này, vậy rốt cục có đánh hay không? Không đánh còn phải về là tiếp bài thi đó!
Lúc trước Lữ Thụ đã suy tính nếu mình chọc tên nam sinh kia một vố, nhất định sẽ kiếm được khá khá điểm cảm xúc tiêu cực. Ngay cả mấy tên thiếu niên cô đơn trong Phiêu Lưu Bình hắn còn không buông tha, thì sao bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy cơ chứ.
Mặc kệ tên kia là ai, cảm xúc tiêu cực vẫn là quan trọng nhất, không ngờ thu hoạch lại lớn như thế.
Điểm cảm xúc tiêu cực đã lên đến hơn 2700, hai mắt Lữ Thụ liền tỏa sáng, quả nhiên sau tựu trường có luôn thu hoạch lớn. Lão sư và bạn học của mình thật quá khách khí mà!
Hiện tại hắn có thể tiếp tục rút thưởng rồi, lần này Lữ Thụ không tin mình vẫn không rút được Tẩy Tủy Quả, thứ đó hắn nhất định phải có!
Trong lúc Lữ Thụ quay về lớp học thì tình cờ chạm mắt với bạn học nữ kia, Lữ Thụ không có phản ứng đặc biệt gì, đối phương cũng chẳng quá chú ý đến hắn.
Lúc này ở phòng giáo vụ, phó hiệu trưởng và rất nhiều giáo viên đã có mặt ở đây, tuy nhiên khi bọn họ nghe thấy có học sinh thức tỉnh đánh giáo viên liền không dám đến xem.
Sự tình đánh giáo viên không phải không có, nhưng học sinh có dị năng đánh giáo viên, mọi người ở đây đều chưa từng xử lý bao giờ!
Không ngờ, chuyện họ dùng để nói chuyện phiếm trên bàn ăn mấy ngày tết đã trở thành sự thật!
Kỳ thực Lữ Thụ thật sự rất bội phục chủ nhiệm Thạch Thanh Nham lớp mình, vừa thấy xảy ra chuyện là xông lên ngay, mặc cho người trước mặt có phải dị năng giả hay không, đây cũng có thể xem như một người nghĩa hiệp.
Lúc Lữ Thụ về đến lớp, hắn liền phát hiện tất cả học sinh đều ngồi túm tụm bàn tán sự tình về dị năng giả. Bên cạnh mình đã có một người thức tỉnh, vậy có phải mỗi người trong số họ đều có cơ hội trở thành dị năng giả hay không?
Lữ Thụ thấy được đám người này thậm chí còn bắt đầu thảo luận xem sau khi thức tỉnh bọn họ sẽ làm những gì nữa kìa. . .
Không chỉ muốn giữ gìn hòa bình thế giới, họ còn muốn thành lập cả một biệt đội báo thù luôn rồi!
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT