Có nguyên thạch rủng rỉnh trong tay, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quyết định càn quét khu phố bán dược liệu tại Thập Phương Thành một vòng, hai người mua được không ít linh thảo.
Ngao Dạ và Lạc Kỳ không có hứng thú dạo phố bèn về biệt quán Long tộc nghỉ ngơi.
Thập Phương Thành có môi trường đặc thù, sinh trưởng không ít linh thảo đặc biệt.
Diệp Đình Vân nhìn linh thảo vừa có được, tâm trạng không tồi nói: “Thập Phương Thành có nhiều linh thảo đặc thù quá nhỉ.”
Cậu đã thu hoạch được kha khá linh thảo quý hiếm tại tinh vực Thiên Huyền, thế nhưng còn nhiều chủng loại không hái được, thậm chí còn nhiều loại đan dược không cách nào luyện chế.
“Không ngờ ở đây có cả Tinh Cứu Thảo, ta có thể luyện chế Diệp Tinh Đan rồi.” Diệp Đình Vân vui vẻ nói.
“Cực khổ ngươi hao tâm tổn trí.”
Diệp Tinh Đan là một loại đan dược hỗ trợ tu sĩ Tiên Tôn lên Tiên Hoàng, điều hiếm có là khi dùng nó sẽ không bị xung đột với các loại đan dược hỗ trợ khác.
Diệp Đình Vân nói: “Cần phải khách sáo như vậy hả?”
“Là lỗi của ta.” Giang Thiếu Bạch vội nói.
Cậu chắp tay sau lưng nói: “Ngươi dự định khi nào để đại ca tiến giai?”
“Không vội, cứ thuận theo tự nhiên.”
Dù có hai loại đan dược hỗ trợ là Diệp Tinh Đan và Minh Hoàng Đan đi nữa thì độ nguy hiểm vẫn còn hơi cao.
Năm đó hắn vội vàng tiến giai Tiên Hoàng, thứ nhất là do cơ duyên đến, thứ hai là muốn mau có chỗ đứng ở Tiên giới, có năng lực tự bảo vệ bản thân. Đại ca thì khác, anh không cần phải sốt ruột, cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn, chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt. Tiến giai Tiên Hoàng lần đầu không thành công thì đến lần hai độ khó sẽ tăng lên đến mấy lần.
Diệp Đình Vân gật đầu: “Ngươi nói đúng, không cần phải gấp gáp.”
***
Trong biệt quán. đọc trang ăn cắp/ đời nát như tương
Ngao Hùng lên tiếng hỏi Ngao Dạ: “Kế tiếp ngươi có tính toán gì? Có về Long tộc không?”
Ngao Dạ không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu: “Không đâu, ta phải nghĩ cách kiếm nguyên thạch.”
Nét mặt ông trở nên kỳ quái: “Ngươi thiếu nguyên thạch?”
Y bực bội nói: “Thiếu chứ! A Kỳ sẵn lòng chia phân nửa nguyên thạch cho ta dùng, nhưng ăn bám là không tốt.”
Ngao Hùng: “…” Đúng là ăn bám không hay ho gì.
Ông thở dài trong lòng, nếu bàn về việc tích lũy tài sản thì có mấy tu sĩ bì kịp với luyện đan sư cấp tám chứ? Có lẽ Ngao Dạ sẽ nhanh chóng nhận ra, vào sinh ra tử tìm kiếm cơ duyên còn không bằng luyện đan sư cấp tám đốt lò luyện mấy lô đan dược.
Ngao Dạ khó hiểu hỏi ông: “Trưởng lão nhìn ta như vậy là sao?”
Ngao Hùng lắc đầu nói: “Ngươi đã rất lợi hại rồi, không nên yêu cầu bản thân quá cao.”
Ngao Dạ nghiêng đầu, chẳng hiểu ra sao: “Trưởng lão đang khuyên ta không cần cầu tiến đó hả? Trưởng lão à, ngài không nên vì bản thân không có chí tiến thủ mà khuyên ta cũng giống ngài.”
Ngao Hùng: “…”
“Được rồi, tùy ngươi vậy. Kế tiếp ngươi có kế hoạch gì chưa?” Ông hỏi tiếp.
“Ta muốn đi đến tinh vực Cổ Yêu.”
“Vừa mới từ tinh vực Thiên Huyền về, giờ lại muốn đến tinh vực Cổ Yêu, ngươi định đi hết bốn tinh vực cấp chín hả?”
Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nếu có thể làm được như vậy thì rất tốt.”
Ngao Hùng khẽ gật đầu: “Cũng đúng.”
Năm xưa khi ông vừa lên Tiên Hoàng cũng đầy chí hướng, muốn ngao du bốn phương, nhưng sau nhiều lần hăng hái xông pha bên ngoài mà không thu hoạch được gì, dần dà tâm ông trở nên lạnh nhạt.
Ngao Dạ chợt hỏi: “Trưởng lão có biết gì nhiều về kế hoạch tạo thần của tộc Thiên Cơ không?”
“Vì một mảnh vải rách mà các Tiên Hoàng bị khơi gợi hứng thú với tộc Thiên Cơ, thế nào, ngươi cũng vậy?”
Y khẽ gật đầu: “Có một chút.”
“Kỳ thật tộc Thiên Cơ có rất nhiều thiên tài, chủng tộc này từng có rất nhiều đan sư, luyện khí sư, phù sư, chiêm tinh sư, cơ quan thuật sư… Các tu sĩ chủng tộc khác gặp khó khăn thường đến tộc Thiên Cơ nhờ giải đáp nghi vấn.”
“Có một đoạn thời gian, tu sĩ tộc Thiên Cơ được các tộc khác tôn sùng như thánh hiền, tu sĩ cao cấp tộc Thiên Cơ được chào đón tương đương đan sư cao cấp.”
Ngao Dạ mở to hai mắt: “Còn có chuyện này nữa sao?” Theo những tin tức y nghe được, tất cả đều nói tộc Thiên Cơ là một đám điên, trước kia những người điên này được phong làm thánh hiền ư?
Ngao Hùng nói tiếp: “Tộc Thiên Cơ có rất nhiều người thông minh, người quá thông minh, vật cực tất phản.”
“Bọn họ từng có một tu sĩ tên là Trảm Thiên, người này tư chất thường thường, khi còn nhỏ bị nhiều người trong tộc xem thường. Tuy tư chất y chẳng ra làm sao nhưng lại cực kỳ thông minh, từng bước một tu luyện tới cảnh giới Tiên Hoàng. Sau khi lên sơ kỳ Tiên Hoàng, vì tư chất có hạn, tu vi y không tăng lên được nữa. Sau đó y bí mật thu mua đầy tớ các chủng tộc khác, mang về mổ xẻ. Kế đó y sử dụng đủ mọi biện pháp, thu thập thân thể cao thủ các chủng tộc, dùng để thay thế.”
Ngao Dạ không hiểu hỏi: “Thân thể người khác có thể dùng tốt sao?”
Ngao Hùng lắc đầu: “Trảm Thiên có vài phương pháp tà đạo, không biết y dùng cách gì mà khiến các bộ phận thuộc chủng tộc khác nhau dung hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ. Dựa vào những thủ đoạn siêu việt lạ thường đó, y đã tu luyện đến cảnh giới hậu kỳ Tiên Hoàng, những đồng tộc từng xem thường y đều bị y biến thành tiêu bản.”
Ngao Dạ: “…”
“Bởi vì cách làm của y quá mức máu tanh, y bị tộc Thiên Cơ xóa tên.” Ngao Hùng nói tiếp: “Sau khi Trảm Thiên bị xóa tên khỏi bộ tộc, y mai danh ẩn tích một thời gian. Cho đến khi kế hoạch tạo thần bị bại lộ, mọi người mới biết năm đó Trảm Thiên bị tộc Thiên Cơ xoá tên, có lẽ đây căn bản là hành động minh tu sạn đạo ám độ trần thương của tộc Thiên Cơ, vì Trảm Thiên là một trong những người lãnh đạo cao cấp của kế hoạch tạo thần.”
*Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: thành ngữ ý chỉ giấu mục đích thật sự sau một hành động nào đó, dùng hành động khác lừa gạt đối phương, khiến kẻ địch mất cảnh giác, quên mất mục đích thật, nhờ đó thắng vì bất ngờ.
Ngao Dạ hỏi tiếp: “Vậy sau đó Trảm Thiên thế nào?”
“Kế hoạch tạo thần bại lộ, khi đó Trảm Thiên mới tái xuất giang hồ, thời điểm y xuất hiện thì tu vi đã đạt đến đỉnh Tiên Hoàng. Trảm Thiên khiến người người phẫn nộ, cuối cùng bị giết chết. Vì để giết được y, các chủng tộc đã trả cái giá vô cùng thê thảm. Cuối cùng Trảm Thiên chết là do cơ thể y lâm thời xảy ra vấn đề. Cũng may đấy, nếu không muốn giết được y không dễ đâu.”
Ngao Dạ khó hiểu: “Vấn đề gì?”
Ngao Hùng lắc đầu: “Ai mà biết được, tay chân y không phải của y, phỏng chừng quá trình dung hợp xảy ra vấn đề.”
Ngao Dạ cau mày: “Tay chân không phải của mình mà có thể tu luyện lên đến đỉnh Tiên Hoàng?”
“Chuyện này không rõ, mặc dù Trảm Thiên là một tên điên nhưng đồng thời cũng là thiên tài, bản thân y là một phần trong kế hoạch tạo thần.”
“Kế hoạch tạo thần? Rốt cuộc bọn chúng muốn tạo ra cái gì?” Ngao Dạ không thể hiểu nổi.
Ngao Hùng lắc đầu: “Không biết. Nghiên cứu năm xưa của tộc Thiên Cơ đã thất bại, không tạo ra thần mà tạo ra một đống quái vật.”
“Khi xưa vì để tiến giai Tiên Đế, tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng tộc Bất tử đã huyết tế các tu sĩ cấp cao trong tộc, huyết mạch thuần chủng còn lại rất ít, sau đó tộc Bất tử gần như chết hết, còn tộc Thiên Cơ thì khác, tu sĩ bọn chúng tản mát tứ phương, không ít người mai danh ẩn tích. Huyết mạch tộc Thiên Cơ quả thật rất lợi hại, Tiên giới hiện tại có không ít luyện đan sư và luyện khí sư đều có chút huyết mạch tộc Thiên Cơ, chỉ là giấu không nói mà thôi.”
“Dường như kế hoạch tạo thần chưa hề bị đình chỉ, cho tới bây giờ vẫn còn vài tu sĩ bí mật nghiên cứu.”
Đương nhiên so với khi xưa cả tộc Thiên Cơ điên cuồng nghiên cứu thì mấy năm nay, vài tu sĩ lén lút nghiên cứu chỉ có thể coi là trò đùa trẻ con.
Ngao Dạ không hiểu hỏi: “Nghiên cứu điên cuồng như vậy, còn có người tiếp tục sao?”
Ngao Hùng cười khổ: “Tiên giới không thiếu kẻ điên, đừng nói đến những người tộc Thiên Cơ còn sót lại, ngay cả những tu sĩ lấy được vài phần bản nghiên cứu chép tay cũng đang tiến hành nghiên cứu. Tộc Thiên Cơ quả thật đã nghiên cứu ra ra vài thứ đặc thù.”
“Nghe đồn kế hoạch tạo thần chia làm rất nhiều phần, không phải tất cả nghiên cứu đều khùng điên, có vài bộ phận muốn cải tiến huyết mạch, nâng cao tư chất tu sĩ, có hiệu quả không tệ.”
Ngao Dạ gật gù: “Ra là vậy.”
***
Ngao Hùng đi xuống lầu, trong thấy Giang Thiếu Bạch đang loay hoay một hỏa diễm màu cam, hẳn là vừa lấy được tới tay.
Tinh Không Diễm trong cơ thể hắn bay ra, hút sạch hỏa diễm màu cam dễ như ăn kẹo. Sau khi ăn uống no nê, Tinh Không Diễm uể oải liếc mắt nhìn Ngao Hùng rồi lại bay vào trong người Giang Thiếu Bạch.
Ngao Hùng có thể cảm nhận được khí tức sao trời rất mạnh từ người hắn, nguyên khí của hắn cũng mạnh lên không ít. Ông thầm suy đoán hắn đã hấp thu Vẫn Diệt Tinh Tủy nên mới tiến cảnh như thế.
Phải biết muốn hấp thu Vẫn Diệt Tinh Tủy không dễ, Tiên Hoàng có tinh võ hồn bình thường muốn hấp thu hoàn toàn phải mất một hai tháng, thế mà Giang Thiếu Bạch dường như đã tiêu hóa gần xong Vẫn Diệt Tinh Tủy. Ông phỏng đoán hắn làm được thế là nhờ huyết mạch tộc Bất tử.
“Thực lực Giang đạo hữu tiến bộ thật nhanh.” Ngao Hùng nói.
Với tiến độ tu luyện thế này, có lẽ không mất bao lâu nữa hắn sẽ lên hậu kỳ Tiên Hoàng.
Ngao Hùng thầm cảm thán, năm xưa khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến Long tộc làm khách, ông chỉ xem hai người là hai hậu bối rất có tiềm lực, ấy vậy mà chỉ chớp mắt một cái, tu vi Giang Thiếu Bạch đã sắp vượt qua ông rồi.
Hắn cười đáp: “Nào có, đây là nhờ phúc của trưởng lão.”
Vẫn Diệt Tinh Tủy chứa năng lượt vượt quá tưởng tượng của hắn, sau khi dung hợp, hắn có thể cảm nhận được tu vi lại tiến thêm một bước, cách hậu kỳ Tiên Hoàng ngày càng gần.
***
Bốn người đang tập trung trong một gian phòng, mấy ngày gần đây Giang Thiếu Bạch đi dò hỏi tin tức về tộc Thiên Cơ, hắn khá hứng thú về chủng tộc này.
Theo hắn được biết, năm xưa tộc Thiên Cơ bắt tu sĩ các tộc khác về tiến hành nghiên cứu, trong đó có tộc Bất tử, Mộc tộc, Long tộc… Trong lòng Giang Thiếu Bạch rất tò mò không biết rốt cuộc nghiên cứu đã xảy ra vấn đề gì.
Đa Đa nghe mọi người thảo luận, không nhịn được cảm thán một câu: “Lại là một người điên, Trảm Thiên tộc Thiên Cơ không khác gì lão quái vật tộc Bất tử.”
Diệp Đình Vân thở dài: “Rất nhiều thiên tài cách kẻ điên chỉ một bước mà thôi.”
Chuột ngố nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Vậy Giang lão đại có thể yên tâm rồi.”
“Yên tâm cái gì?”
“Giang lão đại không thể tính là thiên tài, người ta là quá thông minh, không hợp với thế giới này nên mới phát điên, nên lão đại không cần quá lo lắng sẽ biến thành tên điên.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Nói có lý.”
Hắn liếc nhìn Ngao Dạ, con rồng này ngày càng sa đọa, không ngờ lại có tiếng nói chung với một con chuột, thật mất mặt Long tộc.
Lạc Kỳ lườm Ngao Dạ một cái, y ngượng ngùng cười cười không nói nữa.
Diệp Đình Vân như có điều suy nghĩ: “Phải chăng kế hoạch tạo thần của tộc Thiên Cơ là vì tiến giai Tiên Đế.”
Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ: “Có khả năng này.”
Ngao Dạ nghiêng đầu: “Cũng có khả năng là bọn chúng quá rảnh.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Tuy năm xưa tộc Thiên Cơ hành xử điên cuồng nhưng không có nghĩa tất cả bọn chúng là một đám không có đầu óc.
Y chống cằm nói tiếp: “Không bàn chuyện này nữa. Khi nào chúng ta lên đường?”
Giang Thiếu Bạch suy nghĩ rồi nói: “Thập Phương Thành không còn gì hay để dạo chơi, chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
Hắn đã đi dạo các khu phố buôn bán ở Thập Phương Thành, những thứ cần mua đã mua gần xong rồi. Kỳ thật hắn khá hứng thú với Thập Phương Tuyệt Vực, nhưng nơi này nổi tiếng nguy hiểm, Giang Thiếu Bạch cảm thấy hiện giờ chưa phải thời điểm thích hợp đến đó. Nếu có một này tu vi hắn lên đến đỉnh Tiên Hoàng, khi đó hắn có thể đến Thập Phương Tuyệt Vực thăm dò một phen.
Ngao Dạ gật đầu: “Vậy chúng ta lên đường sớm một chút.”
Giang Thiếu Bạch đồng ý: “Được thôi.”
Bốn người mua sắm một số vật tư trong Thập Phương Thành rồi xuất phát lên đường.
Bọn họ mất hơn năm năm, cuối cùng đáp xuống tinh vực Cổ Yêu.
Không giống với tinh vực Thiên Huyền, tinh vực Cổ Yêu không bị phong tỏa triệt để, nơi này có không ít tu sĩ sinh sống.
Tinh vực Cổ Yêu có khá nhiều thành trì, hoàn cảnh tu luyện tốt hơn tinh vực cấp tám bình thường rất nhiều.
Diệp Đình Vân đặt chân xuống đất: “Nơi này chính là tinh vực Cổ Yêu sao?”
Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Cậu nhìn trái nhìn phải một hồi rồi nói: “Nguyên khí ở đây đậm đặc hơn tinh vực Huyền Thiên rất nhiều.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Lần này mới có vẻ giống tinh vực cấp chín.”
“Sao ta cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm ta?” Ngao Dạ khó chịu nói.
“Có lẽ là hệ thống theo dõi gì đó.” Hắn đáp.
Tinh vực Cổ Yêu quản lý nhân khẩu lưu động cực kì nghiêm ngặt, phi thuyền bình thường không cách nào đến gần. Vừa nãy khi Tinh thần luân vừa đến gần tinh vực đã bị phát hiện, có bình chướng ngăn cản, có điều đối phương nhận ra thân phận bọn họ nên chủ động tháo bỏ cấm chế cho bọn họ tiến vào.
Ngao Dạ lên tiếng: “Chúng ta đi vào Thiên Cơ Thành trước đi.”
Giang Thiếu Bạch hỏi: “Thiên Cơ Thành vẫn còn sao?”
Khi đó tộc Thiên Cơ tiến hành nghiên cứu đặc thù, Thiên Cơ Thành vốn được vạn chúng kính ngưỡng cũng bị hủy.
Ngao Dạ gật đầu: “Hình như vẫn còn, đi xem sẽ biết.”
Giang Thiếu Bạch đồng ý: “Được thôi.”
Hết chương 478
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT