Edit: OnlyU

Các tu sĩ ra khỏi bí cảnh sợ bị cướp nên ai cũng rời đi ngay lập tức. Trái lại Ngao Dạ và Lạc Kỳ ở lại một quán trọ gần lối ra bí cảnh.

“Ngươi bị thương, nhanh về Long tộc xuống Bích Long Đàm ngâm mình đi.” Ngao Hùng đi vào nhà, nhìn Ngao Dạ nói.

Bích Long Đàm là một linh đầm cấp bậc cực cao của Long tộc, đầm nước trị thương rất tốt, Long tộc có tu sĩ bị thương sẽ xuống linh đàm tu dưỡng một thời gian.

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Không cần, linh đàm không có hiệu quả gì nhiều, ta muốn ở lại đây chơi mấy ngày.”

“Ở đây có gì đâu mà chơi?” Ngao Hùng không đồng ý nói.

“Ta thu hoạch được một số linh thảo, muốn ở lại giao dịch.”

“Cũng được. Ngươi lấy được tổng cộng bảy quả Huyền Thiên linh quả trong bí cảnh đúng không?”

Y khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Linh quả còn thừa đâu?” Ngao Hùng hỏi.

“Ăn hết rồi.”

Ông ta ngờ vực hỏi: “Một mình ngươi ăn hết thật sao?”

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Tuy dùng nhiều linh quả, hiệu quả sẽ giảm bớt nhưng vẫn có chút tác dụng.”

Ngao Hùng cau mày, tiếc nuối nói: “Ngươi làm vậy hơi lãng phí dược lực.”

Ngao Dạ thờ ơ nói: “Ăn nhiều một chút vẫn có tác dụng, chẳng quả đến quả thứ hai thì dược lực kém xa quả thứ nhất, sau đó thì chẳng có tác dụng gì.”

Ngao Hùng thở dài nói: “Ăn cũng tốt, tuy ngươi ăn hết sẽ lãng phí dược lực nhưng còn hơn rơi vào tay kẻ khác, khiến người ta được lợi.”

Ngao Dạ cười nói: “Chính là đạo lý này.”

Ngao Hùng trò chuyện với y vài câu rồi rời đi, Ngao Dạ nghiêng đầu thầm nghĩ tiền bối Long tộc này thật dễ bị lừa, nói vậy mà cũng tin.

***

Tử Nguyệt ngồi trong tửu lâu uống một chén rượu.

“Trong bí cảnh xuất hiện tổng cộng mười quả Huyền Thiên, nghe nói Ngao Dạ vận dụng võ hồn không gian cắt cây linh quả, độc chiếm bảy quả.”

Lan Lâm cau mày nói: “Bảy quả sao? Vận may quá tốt!” Huyền Thiên linh quả có dược lực kinh người, hái được một quả đã là cực kỳ may mắn rồi, không ngờ y một lần lấy được đến bảy quả.

Lan Lâm nhắm mắt lại, trong lòng hơi ước ao. Dùng linh quả trực tiếp sẽ tăng một cấp bậc, bớt được mấy ngàn mấy vạn năm khổ tu, nếu cô có được…

Tử Nguyệt nói tiếp: “Nghe nói nhiều người chằm chằm linh quả của Ngao Dạ, muốn cướp của hắn, thế là hắn nuốt luôn sáu quả.” Còn lại một quả đại khái dành cho Lạc Kỳ.

Lan Lâm cau mày: “Nuốt một lúc sáu linh quả, không thể nào, không bị trướng chết sao?”

Tuy Huyền Thiên linh quả là thứ tốt nhưng dùng quá nhiều sẽ không chịu nổi dược lực khổng lồ, chỉ có hại vô lợi.

Tử Nguyệt lắc đầu nói: “Không biết. Ngao Dạ nuốt linh quả ngay trước mặt mọi người.”

Lan Lâm nheo mắt: “Hắn ăn hết thật sao? Ngao Dạ có võ hồn thời không, hay là hắn giả vờ ăn rồi vận dụng võ hồn thời không dời linh quả đi.”

“Đúng là có khả năng này. Nhưng tỷ còn nghe nói sau khi Ngao Dạ ăn linh quả xong, cả người hắn phát ra kim quang chói mắt, linh lực bộc phát ngay lập tức, không dùng bảo vật sẽ không có hiện tượng này, vả lại đúng là nguyên khí trong người hắn rất hỗn loạn.”

Lan Lâm nửa đố kị nửa trào phúng nói: “Không hổ là Long tộc làm việc bất chấp hậu quả.”

Tử Nguyệt gật đầu: “Còn phải nói sao.”

Tuy tác phong làm việc của Long tộc luôn khiến người ta chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận Long tộc thật sự rất mạnh.

“Sáu quả Huyền Thiên, nếu là tu sĩ Tiên Tôn bình thường có lẽ sẽ bị nổ tung.”

Trong tất cả các chủng tộc, huyết nhục Long tộc mạnh hàng đầu, do đó mới chịu đựng nổi dược lực cỡ này.

***

Trong quán trọ.

Ngao Dạ thấy Ngao Hùng đi rồi mới thả lỏng một chút.

Y quay qua Lạc Kỳ hỏi: “Đệ đệ ngươi đang ở đây thật sao?”

Anh gật đầu đáp: “Ừ, vừa nãy ra khỏi bí cảnh, ta nhận được truyền âm của Thiếu Bạch.”

“Hay là ngươi nhớ hắn quá nên nghe lầm?”

Lúc đó y không cảm nhận được dao động truyền âm, vả lại ở cự ly gần như vậy, Ngao Hùng trưởng lão phải cảm nhận được mới đúng.

Lạc Kỳ lắc đầu nói: “Mặc dù ta rất nhớ Thiếu Bạch nhưng chưa đến mức không phân rõ ảo giác hay thực tế.”

Ngao Dạ gật đầu, hào phóng phất tay nói: “Hắn đến cũng tốt, ta có thể tặng hắn hai quả Huyền Thiên. Dù sao là người thân, ta nên chiếu cố hắn một chút.”

Lạc Kỳ cười cười: “Vậy đa tạ ngươi.”

Lần này Ngao Dạ thu hoạch rất nhiều trong bí cảnh, không chỉ hái được Huyền Thiên linh quả mà còn lấy được Long Hoàng Quả trong một di tích do tiền bối Long tộc lưu lại.

Khí tức của Long Hoàng Quả khá tương đồng với Huyền Thiên linh quả, dược lực lại mạnh hơn đến mấy lần. Huyền Thiên linh quả thiên về tăng linh lực, Long Hoàng Quả lại thiên về rèn luyện huyết nhục.

Y lấy hơn phân nửa Huyền Thiên linh quả trong bí cảnh nên bị mọi người tấn công liên tục, bị ép vào đường cùng, y đành nuốt hết Huyền Thiên linh quả, thế nhưng thực tế tất cả linh quả đó được y đưa vào một không gian tự mở, vì để tạo hiện tượng giả, y đành phải thúc đẩy dược lực của Long Hoàng Quả.

Long Hoàng Quả và Huyền Thiên linh quả đều là bảo vật khó gặp, Ngao Dạ dùng hai loại cùng lúc, thực lực tăng lên rất nhiều. Nhưng cũng vì dùng hai loại linh quả mà dược lực khổng lồ tích tụ trong người y, nếu không hấp thu cho nhanh sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này. Càng phiền phức chính là dược tính của hai loại linh quả xung đột nhau, thời gian lâu dài sẽ có vấn đề.

Lạc Kỳ trầm ngâm một lúc, nếu có Chân Linh Chi Thủy, Ngao Dạ có thể nhanh chóng hóa giải dược lực. Chân Linh Chi Thủy hỗ trợ điều trị nguyên khí, chỉ cần tìm được Thiếu Bạch thì muốn Chân Linh Chi Thủy không phải là việc khó.

Ngao Dạ nhìn anh hỏi tiếp: “Ngươi muốn tìm hắn sao?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Âm thầm tìm là được.”

Long tộc không tiếp thu ngoại nhân, nếu để bọn họ biết đến Thiếu Bạch và Đình Vân, chưa chắn bọn họ sẽ nể mặt anh, có lẽ còn dòm ngó Chân Linh Chi Thủy của Thiếu Bạch.

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi ra ngoài xem sao, nơi này có rất nhiều thương hội, không chừng mua được thứ gì tốt.”

Nếu Thiếu Bạch đợi anh ở đây từ trước thì không chừng hắn đã mở cửa hàng, Đình Vân là luyện đan sư, rất có khả năng hai người mở cửa hàng đan dược.

Ngao Dạ gật đầu: “Được thôi, ngươi muốn mua gì?”

“Nên chuẩn bị các loại đan dược thường dùng nhiều một chút, đề phòng tình huống cấp bách, chúng ta đi một vòng các cửa hàng đan dược đi.”

“Cũng tốt, vừa khéo ta có một số linh thảo.”

Lần này vào bí cảnh, thu hoạch lớn nhất của Ngao Dạ là Huyền Thiên linh quả và Long Hoàng Quả, tuy vậy ngoại trừ hai thứ này, y còn thu được rất nhiều loại linh thảo khác.

Long tộc không có nhiều luyện đan sư thực lực cao siêu, bọn họ lại thích hành động đơn giản tiện lợi nên thường dùng sống linh thảo. Nhân cơ hội này đổi linh thảo lấy đan dược là lựa chọn tốt.

“Gọi Ngao tiền bối cùng đi.” Lạc Kỳ nói.

Ngao Dạ gật đầu: “Ừm.”

Tuy y rất tự tin vào thực lực bản thân, nhưng hiện tại khu vực này tập trung không ít Tiên Hoàng, y lại đang bị thương. Ngao Dạ không ngại đụng độ Tiên Hoàng, chẳng qua lo lắng cho Lạc Kỳ.

Cuối cùng mọi người ra ngoài dạo chơi, bọn họ vào từng cửa hàng đan dược mở bên ngoài lối vào bí cảnh.

Lạc Kỳ vốn cho rằng phải tốn nhiều công sức mới gặp được Giang Thiếu Bạch, không ngờ sự tình thuận lợi hơn anh nghĩ rất nhiều. Vì anh vừa nhìn thấy bảng hiểu cửa hàng Hoa Hạ là đoán được mọi chuyện, đi vào trò chuyện qua loa đôi ba câu lập tức xác nhận thân phận của đối phương.

***

Cửa hàng Hoa Hạ.

Diệp Đình Vân nhìn Huyền Thiên linh quả trên tay: “Không ngờ Ngao Dạ lừa gạt tất cả mọi người, cố tình giấu vài linh quả.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Tên này thông minh hơn ta nghĩ. Ta còn tưởng hắn ỷ có sức ăn mạnh, cái gì cũng ăn lung tung.”

Cậu cau mày nói: “Ta cảm nhận được nguyên khí trong người Ngao Dạ sôi trào, có vẻ là ăn quá nhiều, một quả Huyền Thiên không có nhiều dược lực như vậy.”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là hắn còn ăn cái khác?”

“Có lẽ vậy.” Có thể so sánh với Huyền Thiên linh quả thì chắc chắn không phải là vật tầm thường.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Tìm cơ hội dùng linh quả đi.”

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng hơi bất đắc dĩ, hắn không ngờ Ngao Dạ vừa ra khỏi bí cảnh đã tặng một phần đại lễ thế này. Tuy Chân Linh Chi Thủy rất hiếm, nhưng luận trình độ quý giá thì Huyền Thiên linh quả vẫn hơn linh thủy một bậc, hắn chỉ sợ phải thiếu Ngao Dạ một phần ân tình. Mà thôi, thiếu thì thiếu vậy, sau này từ từ trả.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”

Cậu hít sâu một hơi, nếu linh quả có hiệu quả như trong lời đồn, dùng một quả trực tiếp tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn, thì với thực lực hiện giờ của cậu, tùy tiện luyện chế Huyền Thiên linh quả thành đan dược mà lỡ như luyện hỏng thì mất nhiều hơn được.

Giang Thiếu Bạch mím môi, mấy chục năm qua, tu vi của hắn tiến bộ không ít, nhưng vẫn còn cách hậu kỳ Tiên Tôn rất xa, linh quả đến rất đúng lúc.

Đến cảnh giới Tiên Tôn, mỗi lần tăng một cấp bậc nhỏ là thực lực chênh lệch rất nhiều. Nếu hắn tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn, vậy thì có thể rút ngắn khoảng cách với tu sĩ Long tộc rồi.

***

Trong quán trọ.

Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ hỏi: “Ngươi xác định ông chủ cửa hàng Hoa Hạ chính là Giang Thiếu Bạch sao? Chắc lầm rồi đó, tên kia nhìn đẹp trai hơn đệ đệ ngươi.”

Hôm nay Lạc Kỳ đưa hai quả Huyền Thiên cho người ta, không phải y tiếc linh quả, có điều lỡ như đưa lộn người thì phiền phức lắm.

Lạc Kỳ liếc nhìn y một cái, rõ ràng Thiếu Bạch rất đẹp trai, khi còn học tại học viện ở Trung Quốc, em trai anh còn là hotboy đó. Thiếu Bạch dịch dung là chuyện thường không có gì lạ, chẳng qua dung mạo cũ đẹp hơn một chút.

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Thiếu Bạch có Chân Linh Chi Thủy, đương nhiên không thể dùng dung mạo thật.”

“Nghe nói tên kia là đan sư, còn là đan sư cấp bảy, mà ta chưa từng nghe nói đệ đệ ngươi biết luyện đan.”

“Không biết có thể học mà.” Với tư chất của em trai anh, học mấy năm trở thành đan sư cấp bảy là chuyện bình thường thôi.

Ngao Dạ nhíu mày: “Nhưng hắn là đan sư cấp bảy!” Luyện đan không dễ học, Giang Thiếu Bạch thông minh như vậy sao?

“Yên tâm đi, ta không lầm.” Lạc Kỳ chắc chắn nói.

Ngao Dạ trừng mắt: “Ngươi giấu cũng kín lắm.”

Khi hai người vào cửa hàng đan dược, Lạc Kỳ tiếp xúc với Giang Thiếu Bạch, lúc ấy Ngao Dạ không phát hiện thân phận của Giang Thiếu Bạch, mà anh cũng không hề nói, ra khỏi cửa hàng Hoa Hạ, Lạc Kỳ còn đi dạo các cửa hàng khác. Đi dạo một vòng lớn, đến khi quay về quán trọ, anh mới nói cho y biết.

Lạc Kỳ lấy mấy lọ đan dược ra: “Đây đều là đan dược chữa thương.”

Chắc hẳn Thiếu Bạch nhìn ra Ngao Dạ đang bị thương nên chuẩn bị đan dược khác không nhiều, đan dược chữa thương là nhiều nhất. Ngao Dạ lấy một viên, nhai nhai rồi nuốt xuống.

“Đan dược này mùi vị không tệ! Giang Thiếu Bạch rất biết điều đó.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ cười cười, vì trên đan dược có một lớp mật ong hoàng kim nên là biết điều sao?

Mặc dù bản thân Ngao Dạ phục hồi rất nhanh, nhưng có đan dược phụ trợ thì thương thế khôi phục nhanh hơn.

Lạc Kỳ xem nhẫn không gian: “Đây chính là Chân Linh Chi Thủy, không phải ngươi hiếu kỳ nó có mùi vị gì sao? Bây giờ có cơ hội rồi nè.”

“Có Chân Linh Chi Thủy rồi sao?”

“Ừ.” Thiếu Bạch tặng mấy thùng, hẳn là đủ dùng thời gian dài.

Ngao Dạ uống một chén Chân Linh Chi Thủy, sau đó lắc đầu chê bai: “Mùi vị bình thường thôi. Không ngon như nước mật ong hoàng kim, vậy mà nổi tiếng như vậy. Hắn có cho ngươi mật ong không?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có mật ong hoàng kim.”

“Sao lại không có?”

“Mấy năm nay Thiếu Bạch chạy ngược chạy xuôi, làm gì có thời gian nuôi ong.” Mật ong phủ trên đan dược này có chất lượng khá thấp, chỉ dùng để cải thiện khẩu vị.

Ngao Dạ gật gù: “Nói cũng đúng, chắc chắn hắn nuôi ong không giỏi bằng ta.”

Y nuôi bầy ong hoàng kim béo tròn trùng trục, mấy năm qua y rời khỏi Long tộc, không biết bầy ong thế nào rồi, có gầy đi không.

Ngao Dạ thử vận chuyển nguyên lực, Chân Linh Chi Thủy chả có mùi vị gì nhưng hiệu quả không tồi, sau khi dùng linh thủy, linh lực trong người y lưu thông dễ dàng hơn. Dùng liên tục Huyền Thiên linh quả và Long Hoàng Quả khiến y luôn cảm thấy bụng căng căng khó tiêu, hiện tại thì đỡ hơn rất nhiều. Dược lực hai loại linh quả thấm vào người, khí huyết cả người dâng lên một chút.

Lạc Kỳ lại lấy ra một vò rượu: “Đây cũng là Thiếu Bạch tặng, hình như Diệp Đình Vân dùng Chân Linh Chi Thủy ủ ra linh tửu.”

Ngao Dạ mở to hai mắt: “A, đưa ta nếm thử.”

Y cầm lấy vò rượu, rót một chén uống thử rồi hài lòng gật đầu: “Mùi vị không tệ.”

Linh tửu do Diệp Đình Vân ủ chế giữ nguyên đặc tính của Chân Linh Chi Thủy, lại thêm mấy vị linh dược, có hiệu quả đề cao tu vi.

Ngao Dạ uống ừng ực cả vò, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Còn nữa không?”

Lạc Kỳ nhìn động tác của y, lo lắng nói: “Đừng uống quá nhiều.”

Linh tửu có dược lực không nhỏ, mà trong người y vẫn còn dược lực tích tụ chưa tan hết.

Y cười nói: “Yên tâm đi, ta có chừng mực.”

Ngao Dạ uống rượu xong, dược lực vẫn chưa tiêu hóa trong người được hấp thu không ít, y có thể cảm nhận rõ ràng dược lực bất tuân kia được chuyển hóa thành thực lực bản thân.

Hết chương 446

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play