Không Không đập cánh hỏa diễm, liên tục phóng lực hỏa diễm ra, đắc ý tuyên cáo sự tồn tại của bản thân.
Chín hỏa long bao vây lấy Không Không, thoạt nhìn chín con hỏa long rất oai phong lẫm liệt, nhưng khi đối mặt với Không Không, ánh mắt lại cực kỳ dè dặt.
“Grào grào…” Không Không gào lên đầy kích động, hỏa diễm của nó biến thành hình thể cự thú không nhỏ, vậy mà kích thước chín hỏa long còn lớn hơn. Có điều so với Không Không đang lộ vẻ hung ác thì lực hỏa diễm của chín hỏa long yếu hơn nhiều, xem ra chỉ là ngoài mạnh trong yếu.
Hỏa diễm cũng phân chia cấp bậc tương tự yêu thú, Tinh Không Diễm là dị hỏa, thuộc vương tộc hỏa diễm, do đó bẩm sinh có thể áp chế hỏa diễm bình thường.
Dưới tiếng gầm rú của Không Không, chín hỏa long có xu thế lùi bước. Hai mắt Không Không sáng lên nhìn kẻ địch, như nhìn bàn tiệc đã lâu không thấy.
Hỏa long và Tinh Không Diễm đều biến thành cự thú liên tục giao đấu, các đốm lửa rơi xuống xung quanh như sao băng. Sóng lửa như thủy triều, mặt đất bị cháy đen, không ít trọng lực thạch dưới đất bị lửa nóng hòa tan
Linh hỏa đánh nhau uy thế quá lớn, Phục Lệ không thể không vận chuyển nguyên khí, chống đỡ lực hỏa diễm chèn ép.
Không Không giao đấu kịch liệt với chín hỏa long, Giang Thiếu Bạch cũng không nhàn rỗi, hắn lấy Tinh Thần Lôi Thương ra tấn công Xích Diễm Tiên Vương.
Tinh Thần Lôi Thương có uy lực kinh người, Xích Diễm bị một thương đánh trúng văng ra ngoài.
Phục Lệ trông thấy Xích Diễm Tiên Vương bị đánh bay mà kinh hãi không thôi, nghi ngờ không biết có phải hắn ta vừa bị thương khiến thực lực bị giảm mạnh hay không?!
Giang Thiếu Bạch một kích thành công, lập tức tấn công dồn dập, khiến Xích Diễm phải lùi ra sau. Mặc dù hắn chỉ có tu vi trung kỳ Tiên Vương, nhưng hắn có Hoang Cổ Thánh Thể, nếu bàn về nguyên khí trong người thì hắn không thua gì Xích Diễm có tu vi đỉnh Tiên Vương.
Diệp Đình Vân từ trong phòng đi ra, trông thấy Giang Thiếu Bạch giao chiến với Xích Diễm Tiên Vương xa xa, cậu thong thả nói: “Đánh nhau rồi à.”
Phục Lệ thoáng nhìn Diệp Đình Vân, chỉ thấy đối phương dựa vào cửa, ung dung nhìn Giang Thiếu Bạch giao chiến với kẻ địch, khóe miệng còn cong lên cười nhạt.
Y nhìn nét mặt cậu, cảm thấy kỳ quái.
Các tu sĩ tại Hắc Thạch Vực đều biết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là một đôi, quan hệ của hai người cực kỳ tốt, cầm sắt hài hòa, vì có đạo lữ biết luyện đan mà Giang Thiếu Bạch có thể dùng đan dược như ăn kẹo.
Mỗi lần muội muội y nhắc đến Giang Thiếu Bạch đều lộ vẻ ghen tỵ ước ao, nhưng hiện tại Giang Thiếu Bạch đang liều sống liều chết với người ta, Diệp Đình Vân lại dựa cửa xem kịch vui.
Phục Lệ thầm nghĩ mặc dù Diệp Đình Vân là đan sư, nhưng còn là tu sĩ trung kỳ Tiên Vương, vẫn có chút thực lực, thế nhưng đạo lữ đang giao chiến dữ dội lại hoàn toàn không có ý giúp đỡ.
Tình cảm của hai người rất tốt thật sao? Tiên giới không thiếu những cặp đạo lữ bề ngoài vô cùng ân ái, bên trong lại hận nhau đến tận xương, nóng lòng muốn ngươi chết ta vong.
Chẳng lẽ… Phục Lệ nhìn Diệp Đình Vân, trong đầu nảy ra vô số suy đoán.
Cậu quay qua nhìn y, trêu tức nói: “Phục đạo hữu, sao lại nhìn ta như vậy?”
Phục Lệ cường gượng: “Không, không có gì.”
Y thầm thở dài trong lòng, Diệp Đình Vân đã không lo lắng cho Giang Thiếu Bạch thì tội gì người ngoài như y phải lo lắng, có vẻ y làm chuyện dư thừa rồi.
Lúc này Liệt Liệt bay ra, đáp xuống vai Diệp Đình Vân. Nó nhìn Không Không, siết chặt nắm tay nhỏ kêu lên i i a a, dường như đang cổ vũ Không Không cố lên.
Phục Lệ nhìn hỏa diễm trên vai Diệp Đình Vân, luyện đan sư rất coi trọng hỏa diễm của mình, mặc dù hỏa diễm của Diệp Đình Vân không tồi nhưng so với hỏa diễm đang giao chiến trên trời kia thì vẫn yếu hơn một chút.
“Không Không thật thô bạo.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
Liệt Liệt nghiêm túc gật đầu.
Không Không có năng lực tự biến hóa thành các hình thái khác nhau, lúc này nó biến thành một cục to đùng, thoạt nhìn như cái bánh bao khổng lồ, nhưng khi há miệng lập tức khác biệt, cái miệng đầy răng nhọn sắc bén, nhìn vô cùng dữ tợn.
Phục Lệ nhìn Liệt Liệt, khích lệ nói: “Diệp đan sư, hỏa diễm của ngươi rất thông minh.”
Tiên giới có không ít hỏa diễm dũng mãnh, nhưng hỏa diễm sinh ra linh trí lại không nhiều, Liệt Liệt lại có thần trí vô cùng hoàn chỉnh, tiềm lực rất lớn.
Cậu cười nói: “Đúng là Liệt Liệt rất thông minh.”
Bên kia, Giang Thiếu Bạch và Xích Diễm Tiên Vương vẫn đang tung chiêu tấn công nhau, tia chớp và ánh lửa đan xen vào nhau, tạo ra tiếng động đinh tai nhức óc. Có lẽ hắn sợ ảnh hưởng đến phòng luyện đan đến cố ý dẫn dụ Xích Diễm ra xa. Mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng vận dụng linh hồn lực vẫn có thể thấy được cảnh tượng giao chiến rõ ràng.
“Diệp đan sư không lo lắng sao?” Phục Lệ lên tiếng hỏi.
Cậu cười đáp: “Người kia lại không phải là Tiên Tôn.”
Ở nơi như Hắc Thạch Vực, thể tu có lợi không nhỏ, Giang Thiếu Bạch vốn có Hoang Cổ Thánh Thể, lại dùng Đoàn Thể Đan luyện chế từ Mặc Huyết vương thú, thể chất tăng lên một bậc, ở nơi này cực kỳ có lợi thế.
Phục Lệ cau mày, bất an nói: “Xích Diễm có tu vi đỉnh Tiên Vương, còn có thuật hỏa diễm xuất thần nhập hóa.”
“Hỏa diễm à.” Diệp Đình Vân cười cười, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Nếu là võ hồn khác thì thôi chứ là hỏa diễm võ hồn thì không cần phải lo lắng. Dạo này Không Không trưởng thành cực nhanh, dư sức đối phó với tu sĩ có hỏa diễm võ hồn.
Phục Lệ cười gượng, chợt nhận ra y nói sai rồi, có hỏa diễm kỳ quái của Giang Thiếu Bạch, hỏa long của Xích Diễm Tiên Vương căn bản không thể phát huy hết uy lực.
Y phóng linh hồn lực thăm dò trận chiến.
Giang Thiếu Bạch vung Tinh Thần Lôi Thương phát ra tiếng gió vù vù, Xích Diễm hoàn toàn bị đè ép.
Theo lý mà nói, đẳng cấp hai bênh chênh lệch không nhỏ, Giang Thiếu Bạch phải rơi xuống thế yếu mới đúng, thế mà thực tế thuật Cửu Long Ngự Hỏa từng tung hoành tứ phương của Xích Diễm Tiên Vương lại không phát huy hiệu quả.
Chín hỏa long bị Không Không truy đuổi chạy tán loạn bốn phía, Không Không nắm lấy một con nuốt chửng vào bụng, sau đó lần lược nuốt tiếp ba con hỏa long.
Phục Lệ nhìn mấy con hỏa long bị đuổi chạy như chó mà tưởng bản thân bị hoa mắt.
Xích Diễm Tiên Vương thấy tình hình không ổn, nhanh chóng thu hỏa long lại.
Giang Thiếu Bạch liên tục phát động tấn công, Xích Diễm bị Tinh Thần Lôi Thương đánh lùi ra sau.
“Sao lại như vậy?” Phục Lệ không thể tin nổi.
Hỏa diễm của Giang Thiếu Bạch đang giương nanh múa vuốt xông về phía Xích Diễm Tiên Vương, sau đó bắt đầu cắn rỉa tới tấp lên người hắn ta.
Xích Diễm nhờ thuật hỏa diễm mà nổi danh, không ngờ hiện tại hoàn toàn bị Tinh Không Diễm áp đảo. Hỏa long sát thuật bị áp chế, lực chiến của Xích Diễm giảm mạnh.
Yêu Yêu lắc lư dây leo cạnh Diệp Đình Vân: “Tên nghịch lửa kia sắp chết rồi nhỉ?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Có lẽ vậy.”
Yêu Yêu lười biếng nói: “Giang lão đại lề mề cái gì vậy, xử lý nhanh gọn tên kia đi, dây dưa dài dòng quá, không dứt khoát gì cả.”
“Hiếm hoi lắm mới có một đối thủ tự động tìm đến, chơi đùa một lúc cũng được.”
Phục Lệ: “…”
Diệp Đình Vân nói như trận chiến này chỉ là một trò chơi vậy, đối thủ là Xích Diễm Tiên Vương đó. Cao thủ so chiêu, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị lật thuyền trong mương.
Yêu Yêu nhàm chán nói: “Chơi không vui, chả có gì vui.”
Ma Huyết Đằng cũng là phần tử hiếu chiến, nhưng võ hồn hỏa diễm của Xích Diễm có tác dụng áp chế nó rất mạnh, thế nên Yêu Yêu không tham gia vào trận chiến này.
Diệp Đình Vân sờ sờ đầu Yêu Yêu, trấn an nói: “Yên tâm, sắp kết thúc rồi.”
Phục Lệ nghe cậu nói vậy, nét mặt càng thêm kỳ quái. Y nhìn thấy Xích Diễm Tiên Vương liên tục bại lui, thầm nghĩ biểu hiện của hắn ta hôm nay hơi thất thường, uy phong bình thường không còn đến ba phần.
Trước kia y từng chứng kiến một tu sĩ sơ kỳ Tiên Vương tranh chấp với Xích Diễm, kết quả bị hắn ta đốt thành tro. Khi đó y chỉ là tu sĩ sơ kỳ Tiên Vương, chuyện đó đã để lại ám ảnh tâm lý trong lòng y. Phục Lệ không ngờ Xích Diễm Tiên Vương cũng có ngày hôm nay.
Ánh sao sáng tràn ngập bầu trời, Phục Lệ nhìn lên, vô số chòm sao thoáng hiện, Hắc Thạch Vực mưa dầm quanh năm, không thấy ánh mặt trời, ban đêm không thấy vì sao, nhưng lúc này trên bầu trời có vô số ngôi sao chiếu sáng như tuyết.
Lồng ngực Xích Diễm Tiên Vương bị tinh thần lực nổ tung thành cái lỗ lớn. Hắn ta trọng thương, mấy hỏa long bị phong ấn trong người bay ra. Không Không vừa thấy lập tức vui sướng, gào lên một tiếng rồi xông tới.
Mấy hỏa long vừa bay ra ngoài liền nhao nhao chạy trốn, nhưng không thể nào trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Không Không.
Diệp Đình Vân nhìn theo Không Không tung bay trên không trung, khóe miệng cười nhẹ.
Lực hỏa diễm của chín hỏa long không thể xem thường, Không Không ăn nhiều như vậy, chắc chắn phẩm cấp sẽ tăng thêm một bậc.
Giang Thiếu Bạch vốn đang nghĩ xem nên mua hỏa diễm khoáng thạch gì đó cho Không Không tẩm bổ, bây giờ có thể tiết kiệm được rồi.
Liệt Liệt ước ao nhìn Không Không đang bay trên không trung, ánh mắt sáng lấp lánh.
Phục Lệ trợn mắt hốc mồm chứng kiến tất cả: “Xích Diễm Tiên Vương chết rồi.”
Phục Lệ nhíu mày, y có nhận ra Xích Diễm Tiên Vương rơi xuống thế yếu, nhưng hắn ta cứ vậy mà bị giết vẫn khiến y kinh ngạc không thôi.
Diệp Đình Vân híp mắt, lúc nãy khi Xích Diễm vừa xuất hiện, cậu đã nhận ra hắn được Độc Cô Dương phái tới. Lâu vậy rồi, cuối cùng bên kia vẫn tìm đến, chứng tỏ cái chết của Độc Cô Tề thật sự liên quan đến hai người.
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, ngay từ đầu Độc Cô Dương không chắc ai là hung thủ giết con trai ông ta, nhưng hiện tại Giang Thiếu Bạch đã giết người ông ta phái đến, Độc Cô Dương có thể xác định suy đoán. Có điều giết cũng giết rồi.
Bích Đan Môn chỉ có một Tiên Tôn là Độc Cô Dương, hiện tại Bích Đan Môn chưa ổn định, xác suất ông ta đích thân đến Hắc Thạch Vực không cao.
Giang Thiếu Bạch thu nhẫn không gian của Xích Diễm Tiên Vương rồi hủy thi thể, sau đó hắn đáp xuống bên cạnh Diệp Đình Vân.
Cậu nghiêng đầu: “Giải quyết xong rồi?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ, có lẽ sau này sẽ còn có người đến nữa.”
“Có người tới đưa đồ ăn, ngươi không vui sao?”
Hắn cười đáp: “Nói cũng đúng.”
Giang Thiếu Bạch có thể dùng tử khí tiến cấp, tuy hắn không muốn vì tử khí mà tùy tiện giết người, nhưng nếu có người đến cửa gây chuyện thì hắn không cần phải nể nang.
Tu sĩ tóc đỏ vừa rồi có tử khí rất tinh thuần, hấp thu tử khí xong, thực lực của hắn tăng lên một biên độ nhỏ.
Phục Lệ thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không coi ai ra gì nói chuyện phiếm, nhịn không được nhíu mày.
Giang Thiếu Bạch quay qua nói với y: “Phục đạo hữu còn có chuyện gì sao?”
Phục Lệ vội vàng lắc đầu: “Không có, hai người trò chuyện đi, ta đi trước.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Bên ta có chút phiền phức, không thể giữ ngươi lại tiếp đãi rồi.”
“Không sao, ta đi đây.”
Kỳ thật Phục Lệ đã muốn bỏ đi từ lâu, nhưng Xích Diễm Tiên Vương và Giang Thiếu Bạch vừa khai chiến, y sợ cứ bỏ đi như vậy sẽ để lại ấn tượng “thấy chết không cứu”, ảnh hưởng việc giao dịch đan dược sau này, thế nên y mới nán lại đến giờ, kết quả…
Không Không biến thành một con chim nhỏ béo núc ních, phe phẩy cánh nhỏ đáp xuống đầu Giang Thiếu Bạch. Hắn đội Không Không trên đầu mà có cảm giác như đang đội cả ngọn núi.
Cái bụng của Không Không tròn lẳng, so với cái bụng thì hai cánh nhỏ nhìn không hài hòa chút nào.
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, Không Không ăn một bữa no nê, xem ra tâm trạng không tồi.
“Mệt quá, mệt xỉu luôn.” Không Không nằm nhoài trên đầu Giang Thiếu Bạch, buồn bực phàn nàn.
Liệt Liệt bay đến bên cạnh Không Không, hai mắt sáng lấp lánh nhìn đối phương. Tinh Không Diễm thấy thế phun một con hỏa long ra cho Liệt Liệt. Nó hưng phấn bổ nhào qua ôm lấy con hỏa long, hỏa long giãy giụa muốn chạy trốn, bị Không Không đập cho mấy phát mới thành thật hơn, nhưng cuối cùng lại bị Liệt Liệt nuốt vào bụng.
Liệt Liệt nuốt hỏa long xong rồi quay qua nhìn Không Không biểu thị cám ơn.
Tinh Không Diễm rất hào phóng phun ra một con hỏa long nữa, Liệt Liệt mừng rỡ nuốt chửng, ăn xong còn thân mật cọ cọ Không Không.
Không biết có phải do được cổ vũ hay không, Không Không lại phun ra thêm một con hỏa long.
Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn, thấy Không Không phun ra con thứ ba, hắn khá bất ngờ, Không Không như thần giữ của, không ngờ cũng có lúc hào phóng như vậy.
Liệt Liệt ăn no rồi, lắc đầu từ chối.
Không Không nhìn đối phương, chần chờ một chút, xác định Liệt Liệt ăn không nổi chứ không phải khách sáo, lúc này nó mới nuốt hỏa long vào bụng.
Cái bụng của Tinh Không Diễm cứ nhô lên xẹp xuống, miệng há to, hỏa diễm nho nhỏ bị phun ra rồi lại nuốt vào.
Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ nó như vậy, phỏng đoán nó hào phóng là do ăn no rồi. Mặc dù đã chia cho Liệt Liệt hai con hỏa long, còn lại bảy con hỏa long vẫn quá sức đối với Không Không.
Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được lực hỏa diễm đang đấu đá lung tung trong bụng Không Không, nó tốn không ít sức lực ngăn chặn lực hỏa diễm cuồng bạo trong người. Không Không cố gắng hết sức áp chế lực hỏa diễm, dù ăn no muốn bể bụng vẫn không muốn lãng phí.
Giang Thiếu Bạch gật gù, trong lòng tán thưởng Tinh Không Diễm, cần kiệm là đức tính tốt đẹp, bọn họ đang ở giai đoạn “lập nghiệp”, phải xài sao cho hết tác dụng.
Hắn vận chuyển võ hồn hỏa diễm, lực hỏa diễm thông qua khế ước truyền vào người hắn.
Không Không liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, sau đó uể oải nằm ngửa.
Lực hỏa diễm truyền vào người giúp nguyên lực của hắn tăng lên, có hắn gia nhập, Không Không giảm bớt áp lực rất nhiều.
Hết chương 412
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT