Edit: OnlyU

“Ngươi về rồi à?” Diệp Đình Vân thấy Giang Thiếu Bạch về đến, cười khẽ hỏi.

Hắn vừa nhìn thấy cậu, lập tức cao hứng nói: “Ngươi tiến giai hậu kỳ rồi sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, so với ngươi thì vẫn chậm hơn một chút. Ta đã nghe nói về chuyện phòng tu luyện, ngươi thật là, thuê một phòng tu luyện cũng có thể gây sóng gió như vậy.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta cũng không ngờ, còn phải trả thêm một trăm vạn nguyên thạch.”

Cũng may mấy năm nay hắn tích góp được chút vốn liếng, nếu không thì không chịu nổi rồi.

“Sự tình ầm ĩ lắm sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Không nhỏ đâu.”

Theo lý mà nói, phòng tu luyện hạng nhất chỉ dành cho tu sĩ Tiên Vương, nói trắng ra là tu sĩ Hư Tiên không có tư cách thuê. Giang Thiếu Bạch là bị chủ quản ép, đuổi hắn tới phòng tu luyện hạng nhất, đúng là chuyện lạ đời.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Đã tiến giai đỉnh Hư Tiên, bước kế tiếp phải cân nhắc nên làm thế nào tiến giai Tiên Vương.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không vội.”

Hắn thầm nghĩ tiến giai Tiên Vương phải vượt qua một đại cảnh giới, cần rất rất nhiều tài nguyên.

Diệp Đình Vân thong thả rót một tách trà cho hắn, chậm rãi nói: “Lúc ngươi đang tu luyện, ta có nghe nói đến một sự kiện, bí cảnh Vạn Phương Cốc sắp mở ra.”

“Vạn Phương Cốc?” Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi lại: “Nghe nói nơi đó phong cảnh như tranh.”

Cậu gật đầu đáp: “Đúng vậy, nghe đồn Vạn Phương Cốc mọc đầy các loại linh thảo, sơn cốc này vạn năm mới mở một lần. Tu sĩ có thể thừa dịp Vạn Phương Cốc mở ra mà vào trong, nhưng chỉ có thời hạn năm năm. Năm năm thoáng cái trôi qua rất nhanh, tu sĩ bên trong sẽ bị đưa ra ngoài. Vì bình thường trong Vạn Phương Cốc không có tu sĩ sinh sống nên linh thảo bên trong được bảo tồn rất hoàn hảo, xanh tươi mơn mởn, tràn đầy sức sống.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Vừa nghe đã biết là một nơi bất phàm. Muốn vào Vạn Phương Cốc chắc chắn phải có điều kiện đung không?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Muốn vào trong phải có Vạn Phương Lệnh. Lệnh bài sẽ xuất thế trong thời gian gần đây, mỗi lần Vạn Phương Lệnh xuất hiện sẽ theo nhiều cách khác nhau, lần này khó nói trước là cách gì. Hiện tại rất nhiều thế lực đang có ý đồ với Vạn Phương Lệnh, một khi lệnh bài xuất hiện sẽ bị giành giật kịch liệt.”

Đan Đỉnh Các đang làm công tác chuẩn bị cho sự kiện này, trong Vạn Phương Cốc có nhiều linh thảo hỗ trợ tiến giai Tiên Tôn, đây là thứ mà Tiên Vương nhất định sẽ tranh giành.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu Vạn Phương Lệnh?”

“Đại khái một vạn lệnh bài.”

Hắn trợn mắt: “Nhiều vậy.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Nơi này là Tiên giới, tu sĩ Hư Tiên nhiều vô số kể, một vạn lệnh bài không tính là nhiều đâu.”

Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại khi còn ở Trái Đất, cả trăm vạn học sinh tranh giành mấy chỉ tiêu nhập học cực ít, hắn khẽ gật đầu: “Ngươi nói không sai, một vạn lệnh bài cũng không tồi.”

Cậu nói tiếp: “Gần đây các tu sĩ đã lục tục đi đến phụ cận Vạn Phương Cốc.”

Giang Thiếu Bạch: “Vậy chúng ta cũng đi sớm một chút, đến muộn sợ bị lỡ mất.”

“Cũng được.”

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi đến gần Vạn Phương Cốc, phát hiện xung quanh nơi này đã tụ tập không ít tu sĩ. Mấy sơn cốc quanh Vạn Phương Cốc đã bị người khác trấn giữ.

Giang Thiếu Bạch hỏi thăm một chút, biết được những lần trước Vạn Phương Lệnh đều yên lặng xuất hiện trong các sơn cốc gần Vạn Phương Cốc. Thế nên hiện tại các sơn cốc trở thành vùng giao tranh của các đại thế lực, mỗi nơi đều tập trung rất đông tu sĩ.

Đêm khuya yên tĩnh như tờ, Giang Thiếu Bạch ngồi trên đỉnh núi nhìn các vì sao chi chít trên bầu trời, hắn như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Thiếu Bạch, ngươi thấy chúng ta có nên đi cướp một sơn cốc không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không cần.”

Mấy ngày nay, tình trạng tranh giành sơn cốc quanh Vạn Phương Cốc vẫn không dừng lại. Thực lực không cao mà cướp được sơn cốc sẽ bị khiêu chiến liên tục, dù cướp được chưa chắc giữ được.

“Ta cảm thấy tinh tượng không đúng lắm.” Hắn lên tiếng.

Diệp Đình Vân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không nhìn ra nguyên nhân: “Hay là vì bí cảnh sắp mở ra nên tinh tượng hơi chếch đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Có vẻ không đơn giản như vậy.”

Cậu khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi nhìn ra chuyện gì sao?”

“E là mấy ngày sắp tới sẽ không yên ổn.”

“Sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn lắc đầu: “Tạm thời chưa biết rõ. Nhưng tốt nhất chúng ta không nên đi tranh giành sơn cốc, có lẽ sẽ có rắc rối ở đó.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng được.”

Hai người chờ bên ngoài Vạn Phương Cốc hơn một tháng, tình hình gió êm sóng lặng. Mọi người đang đoán xem Vạn Phương Lệnh sẽ xuất hiện như thế nào.

Giang Thiếu Bạch cảm nhận được bầu không khí bên ngoài Vạn Phương Cốc có chút xao động.

Đan Đỉnh Các có phái người đến đây, trên trăm tu sĩ Hư Tiên và một tu sĩ Tiên Vương tọa trấn.

Tuy Giang Thiếu Bạch có thể đến đó nương tựa với người của Đan Đỉnh Các, nhưng vì đây không phải phe phái của tiểu trưởng lão nên hắn không đến gần.

Nội bộ Đan Đỉnh Các rắc rối phức tạp, trước kia khi hắn đi làm nhiệm vụ còn có người muốn ám toán hắn. Giang Thiếu Bạch không rõ có phải nội bộ Đan Đỉnh Các có người chướng mắt hắn hay không.

Hắn nhìn lên bầu trời, luôn cảm thấy tinh tượng càng ngày càng quỷ dị. Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng chợt xao động: “Đến rồi!”

Diệp Đình Vân quay qua hỏi: “Cái gì cơ?”

Nhưng cậu nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vì có vô số sao băng từ trên không trung đang rơi xuống, sao băng rơi xuống đất gây ra chấn động kinh thiên động địa. Cậu còn thấy rất nhiều tiên cư bị sao băng rơi trúng, lập tức bị hủy diệt.

Giang Thiếu Bạch thi triển tinh võ hồn, dẫn dắt sao băng rơi xuống bên cạnh bọn họ.

Trên đầu hai người có vô số sao băng lướt quá, tất cả đều bay sượt qua người bọn họ rơi xuống đất.

Giang Thiếu Bạch nhanh chóng cảm nhận được vô số tử khí đang tiến vào người, hắn hít sâu một hơi, các tu sĩ ở đây chắc chắn không ngờ sẽ bị tai bay vạ gió kiểu này.

Hắn chú ý thấy mấy sơn cốc bị chiếm trước đó chính là khu vực bị sao băng rơi xuống nhiều nhất, ở đó có Tiên Vương tọa trấn, nhưng vì bất ngờ không kịp đề phòng nên vẫn có nhiều người bỏ mạng.

Giang Thiếu Bạch điều khiển linh hồn lực xâm nhập vào trong thiên thạch rồi nói với Diệp Đình Vân: “Trong thiên thạch có Vạn Phương Lệnh.”

Diệp Đình Vân khóa chặt một thiên thạch có vết nứt, tung mấy hạt giống Liệt Thiên Đằng vào khe hở rồi kích thích chúng sinh trưởng. Liệt Thiên Đằng nhanh chóng thuận lợi sinh trưởng trong khe hở, càng lúc càng lớn, cuối cùng căng nứt thiên thạch, một lệnh bài Vạn Phương Lệnh rơi vào tay Diệp Đình Vân.

Không phải tất cả thiên thạch đều có chứa Vạn Phương Lệnh, linh hồn lực của Giang Thiếu Bạch tương đối linh mẫn, nhanh chóng khóa chặt thiên thạch thứ hai chứa Vạn Phương Lệnh.

Diệp Đình Vân áp dụng chiêu cũ, lấy được Vạn Phương Lệnh thứ hai.

Vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống, bên ngoài Vạn Phương Cốc tụ tập không ít tu sĩ, do đó nhiều người bị thiên thạch rơi trúng đè chết.

Tử khí dày đặc liên tục truyền vào người Giang Thiếu Bạch, hắn vận chuyển nguyên khí, hấp thu tử khí từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Tử khí rất nhiều, chất lượng tương đối khá.

Tuy rằng uy lực của thiên thạch khá mạnh nhưng tu sĩ Hư Tiên thực lực cao cường đều có cách riêng bảo vệ tính mạng, tu sĩ Tiên Vương càng không cần phải nói.

Dù không có tử khí chất lượng cực cao nhưng lại có rất nhiều tu sĩ tử vong dưới trận mưa thiên thạch này.

Giang Thiếu Bạch hấp thu được nhiều tử khí, có cảm giác bình chướng Tiên Vương lại mỏng đi không ít. Hắn say sưa hấp thu tử khí khắp nơi, thầm nghĩ Vạn Phương Cốc còn chưa mở ra mà hắn đã có thu hoạch như vậy, đây coi như là một sự khởi đầu tốt.

“Kỳ quái.” Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày.

Diệp Đình Vân nghe vậy hỏi: “Sao vậy?”

“Vạn Phương Lệnh có màu sắc khác nhau.”

Hai Vạn Phương Lệnh mà Diệp Đình Vân lấy được đều có màu xanh, tuy nhiên nhờ linh hồn lực tương đối đặc biệt mà Giang Thiếu Bạch có thể xuyên thấu qua lớp vỏ thiên thạch thấy được bên trong, hắn phát hiện đa số Vạn Phương Lệnh có màu xanh, nhưng thỉnh thoảng một hai cái lại có màu đỏ.

“Mặc kệ nguyên nhân gì, cứ lấy trước rồi tính sau.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nói không sai.” Mặc kệ nó có tác dụng gì, cứ cầm chắc trong tay trước đã.

Kế đó hắn lấy được lệnh bài màu đỏ trong thiên thạch.

Nhiều người đã phát hiện trong thiên thạch có giấu Vạn Phương Lệnh, tất cả rối rít đánh nát thiên thạch tìm kiếm lệnh bài.

Giang Thiếu Bạch liên tục đắc thủ hơn mười lệnh bài màu xanh, sau khi lấy được một lệnh bài màu đỏ thì không có phát hiện nữa.

Hắn lấy được hơn mười lệnh bài màu xanh, đối với loại lệnh bài này, hắn không có hứng thú gì nhiều.

Giang Thiếu Bạch dồn sức vận chuyển linh hồn lực, vất vả lắm mới tìm được thiên thạch có chứa lệnh bài màu đỏ thứ hai trong số mấy trăm thiên thạch rơi xuống.

Thiên thạch bị phá vỡ ngày càng nhiều, tình trạng tranh giành Vạn Phương Lệnh xung quanh cũng tiến vào giai đoạn kịch liệt. Nhiều tu sĩ vì tranh giành lệnh bài mà quyết đấu liều sống liều chết, nhờ đó Giang Thiếu Bạch lại hấp thu được không ít tử khí.

Từng thiên thạch bị chém vỡ, rất nhanh tất cả Vạn Phương Lệnh đã bị tranh giành không còn.

Những người không giành được Vạn Phương Lệnh ghen tỵ đến đỏ mặt, nghĩ mọi biện pháp cướp lệnh bài của người khác. Bên ngoài Vạn Phương Cốc liên tục xảy ra tình trạng tranh cướp.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đan Đỉnh Các đang thu mua Vạn Phương Lệnh, sáu mươi vạn nguyên thạch một lệnh bài.”

Diệp Đình Vân chớp mắt: “Khá là hào phóng.”

Hắn cười cười: “Chúng ta có nhiều lệnh bài, bán đi kiếm nguyên thạch tiêu cũng tốt.”

Cậu gật đầu tán thành: “Được.”

Thế là hai người tìm đến nơi Đan Đỉnh Các đóng quân, bán mười một Vạn Phương Lệnh màu xanh dư thừa. Người phụ trách thu mua lệnh bài của Đan Đỉnh Các nhìn thấy Giang Thiếu Bạch lấy ra hơn mười lệnh bài, đối phương không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, nhưng y không hỏi gì nhiều mà dứt khoát lấy bảy trăm vạn nguyên thạch giao cho hắn, còn dư bốn mươi vạn nguyên thạch coi như tiền thưởng.

“Thương hội thật hào phóng.” Thu được bảy trăm vạn nguyên thạch, tâm trạng Giang Thiếu Bạch rất tốt.

Từ sau khi Diệp Đình Vân xuất quan, hắn đã tiêu tốn không ít nguyên thạch, hiện tại có bảy trăm vạn nguyên thạch bổ sung vào tài sản.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa rời đi, các tu sĩ phụ trách thu mua lệnh bài của Đan Đỉnh Các lập tức xì xào bàn tán với nhau.

“Giang đạo hữu thật lợi hại, một mình mà kiếm được hơn mười lệnh bài.”

“Giang đạo hữu đóng góp mười một lệnh bài, xem như chúng ta hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ thu mua lần này rồi, không chừng cấp trên sẽ ban thưởng.”

Đan Đỉnh Các ra giá thu mua sáu mươi vạn nguyên thạch một Vạn Phương Lệnh, tuy giá này không thấp nhưng cũng không cao, nhiều tu sĩ có dư lệnh bài đang chờ tăng giá. Không nhiều người như Giang Thiếu Bạch vì ngại phiền phức mà bán hết toàn bộ lệnh bài.

“Thiên thạch rơi xuống rất nhiều, chỉ những ai có linh hồn lực cực mạnh mới có thể nhìn xuyên thấu lớp vỏ thiên thạch, từ đó tìm ra lệnh bài. Mà dù tìm được thiên thạch chứa lệnh bài thì muốn lấy được cũng rất phiền phức.”

“Vì Diệp Đình Vân là đan sư nên linh hồn lực khá mạnh chứ gì.”

“Có khả năng này, nhưng nhiều thiên thạch rất cứng rắn, dù tìm được thì muốn phá vỡ cũng không dễ đâu.”

“Giang đạo hữu có năng lực khiêu chiến vượt cấp, muốn phá vỡ thiên thạch chắc dễ thôi.”

“Tiểu trưởng lão có mắt nhìn người thật lợi hại.”

“Tiểu trưởng lão chính là tiểu trưởng lão!”

La Nghị Tiên Vương có tu vi Tiên Vương, thế mà chỉ lấy được mười lệnh bài. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ là tu sĩ Hư Tiên mà đã bán mười một lệnh bài, chứng tỏ bọn họ lấy được mười ba lệnh bài, thu hoạch của cả hai còn hơn cả tu sĩ Tiên Vương.

“Lúc tiểu trưởng lão vừa mới chiêu mộ Giang Thiếu Bạch vào Đan Đỉnh Các, hắn chỉ có tu vi sơ kỳ Hư Tiên, vậy mà mới mấy năm đã lên đến đỉnh Hư Tiên, xem ra bước kế tiếp sẽ tiến giai Tiên Vương.”

“Tu vi của Giang Thiếu Bạch tăng quá nhanh, sợ là không chịu nổi lôi kiếp Tiên Vương.”

“Chưa chắc, mặc dù tu vi của hắn tăng nhanh nhưng thực lực của hắn cũng không kém.”

***

Kế đó Giang Thiếu Bạch tiếp tục chờ bên ngoài Vạn Phương Cốc, một lòng một dạ tập trung tu luyện.

Mấy ngày trước hắn đã hấp thu vô số tử khí, vừa khéo thừa dịp Vạn Phương Cốc còn chưa mở ra, phải mau chóng tiêu hóa tử khí.

Giang Thiếu Bạch mở mắt ra hỏi: “Tình hình sao rồi?”

Diệp Đình Vân đáp: “Bí cảnh vẫn chưa mở, có lẽ sắp rồi.”

“Được rồi.”

Cậu hít sâu một hơi nói: “Chúng ta bán một lúc hơn mười lệnh bài, hành động này hơi lỗ mãng.”

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu hỏi: “Bán lỗ rồi sao?”

“Bán lỗ chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua ta nghe nói nhiều Tiên Vương cường giả cũng chỉ lấy được tầm mười lệnh bài.” Quá rêu rao không phải không phải là chuyện tốt.

Giang Thiếu Bạch quay đầu, cười nói: “Không sao đâu.”

Dù sao đây không phải lần đầu tiên hắn nổi danh, kỳ thật Tiên Vương cũng không quá quý hiếm, hắn đã là tu sĩ đỉnh Hư Tiên, còn cách Tiên Vương không xa.

Hai người trò chuyện một lúc, Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được không gian dao động, Vạn Phương Lệnh trong người ẩn ẩn nóng lên.

Hai người liếc nhìn nhau, hiểu rõ đây là dấu hiệu Vạn Phương Cốc mở ra.

Hết chương 384

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play