Giang Thiếu Bạch quay về Tinh Nguyệt Thần Tông, các đại lục vẫn tiếp tục phân tranh không ngừng, hắn lấy thân phận trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông mà chinh chiến tứ phương.
Sinh linh đồ thán khắp nơi, ngược lại khiến Giang Thiếu Bạch hấp thu được rất nhiều tử khí, tu vi tăng vọt rất nhanh.
Hắn không dùng tinh hạch, chỉ dựa vào việc hấp thu tử khí mà đã thăng lên hậu kỳ Bách Kiếp.
Mấy năm nay các đại lục liên tục tranh chấp, nhưng vấn đề mỏ quặng nguyên thạch khô kiệt vẫn không cải thiện, sản xuất linh dược giảm mạnh trong phạm vi lớn.
Giá trị nguyên thạch trên thị trường tăng mạnh, khiến các tu sĩ bàng hoàng không thôi.
Vì Giang Thiếu Bạch có Tiên Vân Chi Cư mà mấy lần hắn bị tập kích khi đi chinh chiến. Mấy kẻ tấn công tên thì chết, tên thì bỏ chạy thoát thân, thế là tiếng tăm hung ác của hắn ngày càng vang xa.
“Hôm nay lại có người tới kiếm chuyện sao?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ, gần đây mọi người nghèo đến phát điên rồi.”
Hai ngày trước Giang Thiếu Bạch bị thương nhẹ trong lúc chiến đấu với một tu sĩ quỷ dị, không biết chuyện này bị truyền đi thế nào mà sau đó có vài người cho rằng thời cơ đã đến, bọn chúng lập tức tấn công hắn tới tấp. Giang Thiếu Bạch liên tục giết mấy tu sĩ Bách Kiếp, khiến mấy kẻ muốn đục nước béo cò bị dọa lui.
Mấy năm nay Giang Thiếu Bạch luôn chiến đấu ở tiền tuyến, thực lực tiến bộ rất nhanh, căn bản không thèm để mắt đến tu sĩ Bách Kiếp bình thường.
Diệp Đình Vân siết chặt cái chén trong tay, cậu trầm ngâm nói: “Ta nhận được tin của đại ca, Long Đế đã quyết định rời đi rồi sao?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Không phải một mình Long Đế, hình như mấy tu sĩ Ngự Không khác đang chuẩn bị rời đi cùng nhau.”
Hắn chiến đấu ở tiền tuyến thời gian dài, chặn được khá nhiều tin tình báo.
Hiện tại các đại nhân vật đang chuẩn bị hành trang để lên đường, nghe nói tiên lộ rất dài, trên đường đi chưa chắc có thể tìm được nơi cung cấp nguyên khí bổ sung, thế nên các tu sĩ bước lên tiên lộ phải chuẩn bị rất nhiều nguyên thạch. Các đại lục đang lâm vào tình trạng khan hiếm nguyên thạch, do đó bọn họ đang điên cuồng thu thập nguyên thạch.
Các đại lục đang sa vào cuộc tranh đoạt nguyên thạch. Mười mấy năm trước Ngao Dạ đưa cho Giang Thiếu Bạch sáu mỏ quặng nguyên thạch, hiện tại giá trị đã tăng lên gấp mấy lần.
Ngoại trừ nguyên thạch, mọi người cũng rất coi trọng những tài nguyên tu luyện khác của hắn.
Bọn họ không biết Tiên giới như thế nào, nhưng dù thế nào đi nữa thì không thể không có tiền. Chuẩn bị đồ vật nhiều một chút có thể tăng khả năng đổi được loại tiền tệ dùng ở Tiên giới.
Các thế lực lớn đều muốn nhân cơ hội đại chiến mà kiếm một vố, sau đó rời đi, vì thế các nơi càng tranh đấu hăng say.
Diệp Đình Vân nói tiếp: “Tất cả rời đi cũng tốt. Ngự Không rời đi, các thế lực lớn có thể miễn cưỡng khôi phục cân bằng. Có ai không nỡ bỏ đi không?”
Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Chắc là không đến mức đó. Dựa theo phỏng đoán của mọi người thì sau mấy ngàn năm nữa, linh khí ở đại lục này sẽ bị khô kiệt, đến lúc đó tu sĩ Ngự Không sẽ bị giảm tu vi.”
Mà một khi bị giảm tu vi thì tuổi thọ cũng đồng thời giảm đi phân nửa. Các tu sĩ Ngự Không hiện tại có tuổi thọ không nhỏ, khi tu vi bị giảm, có khả năng tuổi thọ sẽ hết luôn. So với việc ở lại chờ chết thì không bằng liều một phen đi lên tiên lộ.
Huống hồ hắn còn nghe nói tu sĩ Ngự Không bị thiên địa hạn chế, không thể tùy tiện ra tay, một khi ra tay sẽ bị giảm tuổi thọ, còn có khả năng bị thiên phạt.
“Tiên lộ nhiều nguyên hiểm, dường như Long Đế dự định chỉ dẫn Ngao Dạ và đại ca đi cùng.”
Lần này đông đảo tu sĩ Ngự Không rời đi, một là vì truy tìm đại đạo, hai là vì nghĩ cho thế giới này mà tìm một lối thoát.
Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Nhìn biểu hiện của ngươi như vậy, ngươi có ý định đi lên tiên lộ?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, khó khăn lắm tiên lộ mới mở lại, nếu bỏ lỡ lần này, tiên lộ đóng lại thì không biết phải chờ bao lâu nữa mới có cơ hội lần sau.”
“Không biết Tiên giới có tồn tại thật hay không?” Nếu Tiên giới có thật thì nơi nó như thế nào nhỉ.
Giang Thiếu Bạch khoanh tay nói: “Hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải đến đó xem thử. Đình Vân, ngươi nghĩ sao?”
Diệp Đình Vân cười cười: “Nếu như ngươi có hứng thú, đương nhiên ta theo ngươi.”
Giang Thiếu Bạch nắm chặt tay cậu: “Đa tạ. Có điều, đi lên tiên lộ chưa chắc là lựa chọn tốt.” Vừa nghe đến tiên lộ đã khiến người ta mơ tưởng viễn vong, nhưng nào ai biết tiên lộ thật sự ra sao, có lẽ là đường chết cũng không chừng.
Diệp Đình Vân thản nhiên nói: “Không sao, dù kết quả thế nào ta cũng theo ngươi.”
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Có câu này của ngươi làm ta yên tâm thêm rồi.”
“Hai ta cần gì khách sáo như vậy?”
Hắn nắm tay Diệp Đình Vân không buông, từ từ nhắm hai mắt: “Mới chớp mắt mà chúng ta đã đến thế giới này nhiều năm như vậy.” Bây giờ lại phải rời khỏi đây, không biết con đường phía trước sẽ thế nào, tất cả là một ẩn số.
Diệp Đình Vân cười cười: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được. Hiếm khi tiên lộ mở ra, nếu không đi lên tiên lộ, sợ là tương lai ngươi sẽ hối hận.”
Giang Thiếu Bạch thở dài: “Đúng là không gì có thể lừa gạt được ngươi.”
Diệp Đình Vân cong khóe môi cười nhẹ, từ sâu trong lòng, Giang Thiếu Bạch cũng là người tranh cường háo thắng, hiện tại có cơ duyên lớn ngay trước mắt, nếu cứ thế mà từ bỏ thì rất đáng tiếc.
***
Long tộc.
Lạc Kỳ nhìn Ngao Dạ hỏi: “Tiên lộ mở ra thật sao?”
Y gật đầu: “Ừ.”
Anh hít sâu một hơi: “Có lẽ Thiếu Bạch cũng sẽ đi.”
“Đệ đệ ngươi có năng lực rất quỷ dị, nếu hắn cùng đi sẽ an toàn hơn một chút.”
Ngao Dạ có võ hồn thời không, cũng là người tự cao tự đại, nhưng y vẫn kiêng kỵ võ hồn quỷ dị của Giang Thiếu Bạch. Hắn có quá nhiều thủ đoạn, y không rõ rốt cuộc trong tay đối phương có bao nhiêu con bài chưa lật.
Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ nói tiếp: “Trên tiên lộ có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi có sợ không?”
Anh cười cười: “Không sợ lắm, ta luôn may mắn mà.”
Năm đó khi anh xuyên qua khe hở thời không đến đây, anh đã quyết tâm liều chết một phen, đúng là suýt phải bỏ mạng, nhưng thời cơ đến, cuối cùng anh vẫn sống sót. Đã nhiều năm trôi qua, có thể sống thêm nhiều năm như vậy cũng đã đủ vốn rồi.
Ngao Dạ thở dài nói: “Kỳ thật ta không thích thú gì tiên lộ, nhưng phụ thân mong ước đã lâu, cũng may ngươi đã tiến giai Bách Kiếp, bằng không ta sẽ không yên lòng.”
“Ừm. Mà như ngươi nói đó, ta đã tiến giai Bách Kiếp, ngươi còn gì mà không yên lòng.”
Ngao Dạ xoa xoa trán: “Đối với những tu sĩ muốn thăm dò tiên lộ thì tu vi Bách Kiếp không tính là cao.”
Lạc Kỳ bất đắc dĩ: “Việc đã đến nước này, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Khi nào đệ đệ ngươi đến?”
“Sắp rồi.”
Ngao Dạ khó hiểu nói: “Mấy năm nay Giang Thiếu Bạch chạy ngược chạy xuôi giữa các đại lục, nơi nào chiến tranh ác liệt nhất là hắn chạy tới nơi đó. Hắn đang làm cái gì vậy, không sợ chết hả?”
Lạc Kỳ nhíu mày: “Ta cũng không biết nữa.”
Anh lờ mờ suy đoán Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí tiến cấp, nhưng chuyện này quá quỷ dị, cho dù là với Ngao Dạ, anh vẫn không dám nói lung tung.
***
Vài ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi phi thuyền đến Long tộc.
Ngao Dạ vừa nhìn thấy hắn lập tức kinh hãi: “Ngươi tiến giai đỉnh Bách Kiếp rồi, sao lại nhanh như vậy?”
Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Ta gặp được một cơ duyên nên gần đây tu vi tăng rất nhanh.”
Hắn hơi cúi đầu, thực lực của hắn vốn không tăng nhanh như vậy, nhưng các thế lực lớn tranh đoạt tài nguyên khiến cả thế giới này bị cuốn vào chiến tranh, hắn chỉ cần có mặt ở nơi xảy ra chiến loạn, dù không cần làm gì thì tử khí vẫn tự động tràn vào người hắn, tu vi cứ thế mà tăng lên.
Mấy năm nay, nơi nào xảy ra chiến tranh là hắn có mặt ở đó, hấp thu được vô số tử khí, nhờ vậy mà tu vi tăng lên cực nhanh.
Ngao Dạ nói tiếp: “Tu sĩ Bách Kiếp muốn tiến giai, một cơ duyên là không đủ.”
“Cũng đúng.”
Nếu các đại lục không bị cuốn vào chiến tranh, đến mức khắp nơi đều là tử khí lượn lờ trên không trung thì thực lực của hắn sẽ không tăng nhanh như vậy. Có thể tiến giai đỉnh Bách Kiếp trước khi đi lên tiên lộ là quá may mắn. Tóm lại thực lực tăng thêm một phần thì tỷ lệ sống sót tăng thêm một phần.
“Rốt cuộc ngươi đã hấp thu bao nhiêu nguyên thạch? Hiện tại các đại tu sĩ đang tàng trữ nguyên thạch, số lượng nguyên thạch giao dịch ngoài thị trường không nhiều.” Ngao Dạ vô cùng khó hiểu hỏi.
“Không hấp thu bao nhiêu nguyên thạch…”
Y không hiểu nổi nói: “Không hấp thu nhiều nguyên thạch, chẳng lẽ ngươi ăn thiên tài địa bảo gì đó, còn có hiệu quả như vậy?”
“Ta hấp thu một số tinh hạch.”
Ngao Dạ ngạc nhiên không thôi: “Tinh hạch có tác dụng mạnh như vậy sao?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ừ.”
Cửu hoàng tử tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ta không có tinh võ hồn.”
Lạc Kỳ lên tiếng: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta bàn bạc chuyện đi lên tiên lộ đi.”
Ngao Dạ gật đầu: “Ừm.”
“Khi nào xuất phát?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.
Ngao Dạ do dự một chút rồi nói: “Cũng nhanh thôi, tiên lộ sắp lát xong rồi.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy thở dài, lấy ngàn tỷ huyết nhục tu sĩ làm vật tế, rốt cuộc lát thành con đường đến Tiên giới rồi sao? Nhất tướng công thành vạn cốt khô, Tu Chân giới là như vậy.
***
Giang Thiếu Bạch ở lại Long tộc hai tháng, rốt cuộc đến lúc bước lên tiên lộ.
Khi tiên lộ mở ra, các tu sĩ Ngự Không tập trung lại cùng lên đường, có người đi một mình, có người thì dẫn theo không ít thuộc hạ.
Lúc Giang Thiếu Bạch đến nơi tập trung thì thấy một tế đàn khổng lồ: “Đó là Đăng Tiên Đài?”
Ngao Dạ gật đầu: “Ừ, nghe nói các tu sĩ trước kia đã đi đến Tiên giới thông qua Đăng Tiên Đài này. Nhưng mấy vạn năm nay Đăng Tiên Đài như đã chết, không vận hành, gần đây Đăng Tiên Đài như sống lại, chẳng qua không dễ kích hoạt.”
Các tu sĩ Ngự Không truyền linh lực vào Đăng Tiên Đài, một con đường đột nhiên xuất hiện.
Giang Thiếu Bạch nhìn các tu sĩ Ngự Không mà trong lòng hơi kinh sợ. Rất hiếm khi thấy được bọn họ, hắn không biết thì ra thế giới này có nhiều tu sĩ Ngự Không như vậy, đến mười mấy người. Bọn họ có ngoại hình khác nhau, như Long Đế khí độ bất phàm, cũng có ông lão khô quắt, có nữ tu thì tướng mạo diễm lệ, còn có cả tu sĩ thoạt nhìn như thư sinh bình thường…
Sau khi tiến giai đỉnh Bách Kiếp, Giang Thiếu Bạch rất tự tin vào bản thân, nhưng khi đối mặt với mười mấy tu sĩ Ngự Không ở đây, sự tự tin của hắn bị ảnh hưởng nhất định.
Long Đế Ngao Nhai nhìn bốn người nói: “Đi thôi.”
Ngạo Dạ hiếu kỳ hỏi: “Phụ thân, đây chính là tiên lộ đó hả?”
“Ừ.”
“Phụ thân, người lên tiên lộ rồi có trở về được không?”
Ngao Nhai lắc đầu nói: “Hình như không được. Nhưng vài thế lực sở hữu Thỉnh Thần Lệnh, có thể mời đại năng phân thân quay lại hạ giới. Có điều từ mấy vạn năm trước, Thỉnh Thần Lệnh đã không còn mời được thần linh xuất hiện.”
Ngao Dạ gật gù: “Ra là vậy.”
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau, hai người chưa từng nghe nói đến bí mật này.
Hắn cau mày, thầm nghĩ Thỉnh Thần Lệnh không mời được thần linh hạ giới, một là liên thông hai giới xảy ra vấn đề, hai là tu sĩ Tiên giới đã chết. Đương nhiên cũng có khả năng là họ tu luyện ở Tiên giới lâu dài, thái thượng vong tình, không muốn quản chuyện hạ giới nữa.
Thang trời trắng tinh kéo dài vô tận về phương xa, không biết điểm cuối là đâu.
“Đi thôi!”
Mọi người bước lên bậc thang, rời khỏi thế giới này. Bọn họ cứ đi theo thang trời tiến về phía trước, thang trời như không có điểm cuối, đi ròng rã mấy tháng vẫn chưa hết.
Thang đá trắng tinh đứt ngang giữa không trung, xung quanh là khoảng không mờ mịt. Mọi người đi suốt mấy tháng, hiện tại tiên lộ đứt đoạn khiến bọn họ không biết phải làm sao.
Diệp Đình Vân nhìn các ngôi sao trôi nổi xung quanh, thầm nghĩ tiên lộ bị đứt ở đây, không biết còn cách Tiên giới bao xa, nơi này nguyên khí mỏng manh, nếu còn cách Tiên giới quá xa, e là chưa đến nơi đã hao hết nguyên khí.
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Gay go rồi.” Hắn đã nói mà, muốn đến Tiên giới nào có dễ dàng như vậy.
Lạc Kỳ quay qua Ngao Dạ, bất an nói: “Làm sao bây giờ? Không có đường đi, quay về đường cũ sao?”
Ngao Dạ lắc đầu nói: “E là không được. Ngay từ lúc chúng ta bước lên con đường này đã không còn đường quay về. Thời gian duy trì tiên lộ có hạn, ta đoán con đường lúc trước đã biến mất. Con đường dưới chân chúng ta cũng sẽ nhanh chóng biến mất thôi.”
Lạc Kỳ khó khăn nói: “Nhưng không còn tiên lộ dẫn đường, tiếp theo chúng ta phải đi thế nào?”
Giữa bầu trời sao mênh mông rộng lớn, sợ là mất hàng ngàn vạn năm cũng chỉ thăm dò được một góc nơi này mà thôi.
Cửu hoàng tử gãi đầu: “Ta cũng không biết.”
Lạc Kỳ: “…”
Hết chương 367
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT