Edit: OnlyU

Chớp mắt đã tới ngày đại thọ của ông Diệp, Diệp Thâm dẫn vợ con đến yến tiệc thật sớm.

Trong nhà chính Diệp gia, các nhân vật nổi tiếng tụ họp, không biết bao nhiêu người tiến lên chúc thọ.

Diệp Thâm và Trịnh Ly ngồi trong sân nhà, có chút câu nệ. Trái lại Diệp Tinh chơi đùa rất vui vẻ, Diệp Diểu rất thích cậu bé bèn dẫn vào sân chơi.

“Tiểu Tinh, gần đây thế nào rồi?”

Diệp Tinh gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Gần đây em tốt lắm! Em gặp một gia sư rất lợi hại, nhưng mẹ đuổi thầy đi mất rồi.”

Diệp Tinh nói đến vế sau thì giọng nói hơi thay đổi, có chút buồn bã bi thương.

“Vòng tay của em nhìn không tồi nha!” Diệp Diểu lại nói.

Diệp Diểu vừa sinh ra đã có một trực giác bẩm sinh, trực giác này giúp y phân biệt dược thảo tốt xấu, rất hữu dụng. Y cảm nhận được trên vòng tay của Diệp Tinh có một luồng khí kỳ lạ không rõ.

Diệp Tinh giơ bàn tay đang đeo vòng lên, khá đắc ý nói: “Thầy cho em đó! Thầy tốt lắm.”

Từ khi bé đeo vòng tay này, bé không còn thấy mấy thứ kia nữa, theo lời A Hoàng thì đó là vì vòng tay khiến quỷ quái kinh sợ, nếu quỷ quái có tâm tư gì khác thường sẽ trực tiếp bị ký hiệu trên vòng tay đánh chết, bản thân A Hoàng cũng rất kiêng kị vòng tay này.

Diệp Diểu nhìn cậu bé nói: “Thầy của em rất hào phóng nhỉ.”

Diệp Tinh gật đầu trả lời: “Thầy chịu thiệt, mẹ nói thầy chiếm lời, mẹ ngốc quá.”

Diệp Tinh thầm nghĩ mẹ mua mấy lá bùa không ra gì hết hai vạn tệ, mà mấy lá bùa kia chỉ dọa quỷ một chút, khiến chúng không dám vào nhà mà thôi. Nhưng vòng tay này không giống, chỉ cần bé xòe tay ra thì mấy thứ kia đã sợ chạy trối chết rồi.

Diệp Diểu: “…”

Trịnh Ly ở khá xa nghe được Diệp Tinh và Diệp Diểu nói chuyện, cô lắp bắp kinh hãi.

Thật ra cô đã sớm phát hiện ra chiếc vòng tay trên cổ tay Diệp Tinh, vòng chuỗi hạt giống mấy cái thường được bán, Trịnh Ly còn tưởng là hàng mỹ nghệ 10 tệ một sợi thường bán ở khu du lịch. Kết quả Diệp Diểu nói vòng tay này không tồi. Trịnh Ly biết Diệp Diểu tinh mắt, người nhà họ Diệp đều có ánh mắt rất lợi hại.



Diệp Diểu bị ai đó gọi đi, còn Diệp Tinh thì tiếp tục ở lại chơi.

Cậu bé không chơi chung với mấy đứa bé bình thường được, cậu bé cầm một cái tablet tự chơi, Trịnh Ly ngồi cạnh trông con trai. Cô nhìn vòng tay trên cổ tay Diệp Tinh, như có điều suy nghĩ.

Trước kia cô cho rằng con trai thích vòng tay gỗ, cô còn mua một cái vòng tay khác tốt hơn cho bé, kết quả cậu bé không coi ra gì, vẫn đeo vòng tay Giang Thiếu Bạch đưa.

“Anh bạn nhỏ, có thể cho bác nhìn vòng tay của cháu không?” Một người đàn ông mặc Đạo bào đi đến cạnh Diệp Tinh hỏi.

Diệp Tinh đang chơi game vội rụt tay giấu ra sau lưng, đầy phòng bị nói: “Không cho.”

Trịnh Ly khẩn trương nhìn người đàn ông trước mặt, cô có biết chút ít về người này, đây là đại sư Lâm Tri Nguyên nổi tiếng ở thủ đô, không ít khách quý tai to mặt lớn đang ngồi ở đây cũng không dễ dàng mời được ông.

Trịnh Ly vẫn luôn muốn tìm một đại sự lợi hại một chút xem cho Diệp Tinh, nhưng Diệp Thâm chỉ là chi thứ của nhà họ Diệp, ngày thường không tiếp xúc đến đại sư cấp bậc này. Cô không ngờ đại sư cao thâm sẽ chủ động bắt chuyện với họ.

Trịnh Ly bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tinh, đại sư chỉ nhìn xem một chút thôi, không lấy đồ của con đâu, con cho đại sư xem một chút đi.”

Diệp Tinh liếc mắt nhìn người trước mặt, hơi do dự tháo vòng tay xuống, không yên lòng nói: “Phải trả lại cho cháu đó.”

Lâm Tri Nguyên còn chưa lên tiếng thì học trò của ông đứng bên cạnh đã nhịn không được nói trước: “Cậu bé à, sư phụ anh là cao nhân đắc đạo, sẽ không cần đồ của em.”

“Phải giữ lời đó.”

Lâm đại sư hơi bất đắc dĩ cười cười: “Đương nhiên.”

Ông nhận lấy vòng tay, tỉ mỉ kiểm tra một lần.

“Pháp khí này, đẳng cấp không tầm thường!” Lâm Tri Nguyên lên tiếng.

Trịnh Ly hơi nghi ngờ: “Đây là pháp khí sao?”

Lâm Tri Nguyên nhìn Trịnh Ly, nghi ngờ nói: “Diệp phu nhân không biết sao? Trên pháp khí có khắc ký hiệu, phải là người có pháp lực không thấp mới khắc được, trình độ tương đương đại sư, toàn bộ Trung Hoa cũng không có mấy người.”

Trịnh Ly vô cùng ngạc nhiên: “Sao có thể?” Đây không phải là hàng mỹ nghệ do Giang Thiếu Bạch dùng để lừa con nít sao?

Lâm Tri Nguyên nhìn vẻ mặt của Trịnh Ly, trong lòng có mấy phần nghi ngờ, ông vốn tưởng pháp khí này là Trịnh Ly trả giá đắt mới có được, không ngờ cô căn bản không biết đây là pháp khí.

“Vậy xin ngài nhìn xem, pháp khí này có giá trị bao nhiêu tiền?” Trịnh Ly thận trọng hỏi.

“Pháp khí có linh, không phải tiền tài có thể đánh giá. Tùy người, có người thì nó đáng giá mấy triệu, có người thì nó đáng giá đến mấy trăm triệu.”

Gương mặt Trịnh Ly đỏ lên: “Thật, thật không?”

“Trên người cậu bé còn sót lại yêu khí, có phải từng dính phải yêu quái?” Lâm Tri Nguyên hỏi tiếp.

“Yêu quái?” Trịnh Ly giật  mình nhớ lại chuyện Diệp Tinh thường ăn gà sống trước đây.

“Không phải yêu quái, là Hoàng Tiên, nhưng A Hoàng dọn ra ngoài rồi.” Diệp Tinh bỗng lên tiếng.

Trịnh Ly nghe mà sợ đến hết cả hồn.

“Dọn ra ngoài?” Lâm Tri Nguyên cười cười: “Nói vậy là có người tách yêu quái ra khỏi cơ thể của cháu phải không, thật giỏi!”

Trịnh Ly nghe mà trợn mắt há hốc mồm, từng có yêu quái ở trong người con trai cô sao? Trước kia cô cũng từng hoài nghi khả năng này, nhưng khi cô dẫn con trai đi gặp một vị đại sư, dường như đối phương nhìn ra chuyện gì đó, thế nhưng im lặng không nói gì.

Trịnh Ly vẫn còn nghi ngờ hỏi: “Người đó rất giỏi sao?”

Lâm Tri Nguyên gật gật đầu: “Yêu khí trên người cậu bé không nặng lắm nhưng dây dưa với thứ kia rất sâu, chắc là đã một thời gian dài, muốn đánh chết thứ kia không khó nhưng nếu muốn tách nó ra, bảo đảm linh hồn không bị diệt thì có chút khó khăn.”

Trịnh Ly mở to mắt, khó tin nhìn Lâm Tri Nguyên, nhất thời không rõ cảm giác trong lòng cô lúc này là gì.

Hết chương 34

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play