Năm nay vận thế của bộ lạc Phi Hùng không được tốt lắm, không bắt được nhiều thú vật trước khi mùa đông đến, linh dược mọc cũng bình thường.
Sau khi mùa đông đến, bộ lạc còn bị bầy thú bất ngờ tấn công, kho lương thực bị cướp sạch. Dưới sự bất đắc dĩ, bộ lạc Phi Hùng đành đến Hổ Nha Trại mượn lương thực.
Hổ Nha Trại không phải là bộ lạc đầu tiên mà bộ lạc Phi Hùng đến thăm, họ đã đi đến mấy bộ lạc xung quanh trước. Tình hình của hai bộ lạc kia không được khá lắm nên không mượn lương thực được.
Sau khi họ đến Hổ Nha Trại, lập tức phát hiện năm nay Hổ Nha Trại thu hoạch không tồi. Tuy rằng trước khi bộ lạc Phi Hùng đến, cư dân Hổ Nha Trại đã giấu thịt khô đi, nhưng vẫn không thể ngăn cản đối phương phát hiện ra Hổ Nha Trại trở nên giàu có. Chuyện này có thể dễ dàng đoán được thông qua nét mặt và tinh thần. Cư dân hai bộ lạc trước đó có nét mặt không tốt, ánh mắt toát lên vẻ buồn rầu. Còn cư dân ở Hổ Nha Trại thì mặt mày sáng sủa, ánh mắt sáng ngời, như là gặp được chuyện gì tốt.
Lúc họ nhắc đến chuyện trao đổi thịt thú, hai bộ lạc kia lộ vẻ khó xử, chắc chắn là họ gặp chuyện khó khăn thật. Còn Hổ Nha Trại lại giả vờ khó xử, mục đích là muốn đổi được nhiều đồ hơn.
Sau khi biết bộ lạc Phi Hùng đến đây để trao đổi hàng hóa, Diệp Đình Vân rất tò mò đối với đồ vật của họ. Nhưng dù hai người có nhiều thịt thú dự trữ nhưng đó là thức ăn của Giang Thiếu Bạch, cậu không muốn động đến.
Mọi người bên bộ lạc Phi Hùng thận trọng vận chuyển thịt thú đổi được từ Hổ Nha Trại.
Đến mùa đông, giá cả thịt thú sẽ tăng cao, không ít bộ lạc nhân cơ hội nâng giá. Giá cả của Hổ Nha Trại coi như vừa phải, thậm chí có thể nói là rẻ.
“Hổ Nha Trại thay đổi không ít.”
“Ta cũng thấy vậy, tên nào cũng mặt mày bóng loáng.”
Mùa đông đã đến một thời gian, thức ăn sẽ càng ngày càng ít, cư dân bộ lạc sẽ gầy đi, thế nhưng các chiến sĩ Hổ Nha Trại ai ai cũng tràn đầy sức sống, dường như thay đổi rất nhiều, khiến người ta nhìn mà ghen tỵ.
“Ta có gặp Thương Thạch, thằng nhãi kia bảo ta gầy như con gà, không giống gấu chút nào.” Người vừa lên tiếng cười khổ một cái, mặc dù hắn là cư dân bộ lạc Phi Hùng nhưng thức tỉnh võ hồn không liên quan gì đến gấu, võ hồn của hắn có thể khiến cơ thể dị hoá mọc ra cánh chim, không dễ nhìn cho lắm mà lại trông giống con gà.
“Tên Thương Thạch cũng thay đổi, càng kiêu ngạo hơn.”
“Hình như căn nhà kia có vấn đề.” Chiêu lên tiếng.
“Căn nhà đó vốn dùng để tiếp đãi khách quý của Hổ Nha Trại.”
“Có hỏi ai ở trong nhà đó không?”
“Có hỏi, nhưng bọn họ không nói. Họ giữ kín như bưng về người ở trong căn nhà đó.”
“Cây đó chắc chắn là cây sữa.”
“Cây sữa cao lớn như vậy, không có khả năng trưởng thành trong một đêm. Chẳng lẽ cướp từ bộ lạc khác?”
“Không nghe nói có bộ lạc nào bị mất cây sữa. Có lẽ là mọc hoang, nhưng không phải nhổ cây sữa trồng chỗ khác nó sẽ chết sao?”
“Hổ Nha Trại thay đổi rất nhiều, đợt trước có rất nhiều chim bay về hướng này, ta còn tưởng họ cũng bị cướp.”
“Hẳn là Hổ Nha Trại lật ngược tình thế giết lũ chim kia, ta nhìn thấy thịt chim phơi khô.”
“Tư Tế đại nhân, ngài nói xem Hổ Nha Trại thu mua vũ khí vứt đi là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ có cách khiến chúng trở nên hữu dụng?”
Chiêu như có điều suy nghĩ: “Người có thể sữa chữa vũ khí chỉ có thể là luyện khí sư, người này vô cùng tôn quý, chỉ xuất hiện trong các bộ lạc lớn. Hổ Nha Trại sẽ không có luyện khí sư.”
Ông lắc lắc đầu, thầm nghĩ luyện khí sư sẽ không chịu thiệt thòi mà ở lại Hổ Nha Trại, sẽ không phải dựa vào Hổ Nha Trại, nhưng nếu luyện khí sư tình cờ đi ngang qua thì sao?
Chiêu càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, trong lòng bỗng ước ao, nếu bộ lạc Phi Hùng gặp được luyện khí sư đi ngang qua thì tốt rồi.
“Trước mắt chuyện quan trọng nhất là sống qua mùa đông này, nếu không tất cả đều uổng công.”
Chiêu mơ hồ cảm giác Hổ Nha Trại đề xuất trao đổi vũ khí kim loại tuyệt đối không phải không có lý do, đưa đồ vật cho họ có thể khiến thực lực của họ tăng lên rất nhiều. Nhưng trước mắt thì bộ lạc Phi Hùng không có thứ gì khiến Hổ Nha Trại động lòng, có thể dùng vũ khí vứt đi để đổi lấy thịt thú cũng là một giao dịch không tồi.
***
Chạng vạng, Tư Tế Bạch Miểu đến tìm Diệp Đình Vân.
“Đây là nguyên thạch?” Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi.
Tư Tế gật gật đầu: “Đúng vậy, đây là nguyên thạch vỡ, bình thường thì bộ lạc Phi Hùng không nỡ lấy ra đâu.”
Giang Thiếu Bạch cầm một khối nguyên thạch vỡ lên, phát hiện tính chất khối đá này tương tự ngọc thạch, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong dồi dào hơn ngọc thạch rất nhiều.
Đa Đa vô cùng thèm thuồng nhìn nguyên thạch trong tay Tư Tế, dáng vẻ như muốn nhào qua chiếm làm của riêng.
Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ Đa Đa như vậy, hắn hơi động lòng. Sau khi Đa Đa hấp thu ngọc thạch, không gian trong người chuột ngố sẽ lớn hơn, vì thế trước khi rời khỏi Trung Quốc, Giang Thiếu Bạch đã bán rất nhiều tài sản trong tay để mua ngọc thạch. Nhưng dù có nhiều ngọc thạch bồi bổ thì không gian của Đa Đa vẫn chỉ lớn hơn một chút mà thôi. Nếu có khối nguyên thạch này, không gian của chuột ngố có thể lớn hơn nữa.
Sau khi biết được giá cả của đạo cụ không gian, Giang Thiếu Bạch nghĩ trong một thời gian rất dài hắn sẽ không mua nổi thứ này. Thế nên tương lai sau này phải dựa vào túi xách hình chuột này, do đó không gian của Đa Đa càng rộng càng tốt.
Theo lời Bạch Miểu, Giang Thiếu Bạch biết nguyên thạch là một loại tiền lưu thông bên ngoài, trong nguyên thạch có một loại năng lượng mà người tu cổ võ có thể hấp thu. Nhưng nguyên thạch rất quý giá, nguyên thạch dự trữ trong Hổ Nha Trại đã dùng hết khi tộc trưởng thăng cấp.
Nếu năm sau có thương đội đi ngang qua thì có thể đổi với họ một ít, nhưng thương đội không phải người thành thật, giá cả sẽ cao.
Diệp Đình Vân dùng một ít hạt Cửu Vĩ Hoa đổi nguyên thạch từ Tư Tế rồi ném cho Đa Đa, chuột ngố lấy được nguyên thạch vô cùng hưng phấn, cẩn thận cất vào không gian.
Giang Thiếu Bạch thử hấp thu năng lượng trong nguyên thạch, phát hiện năng lượng này vô cùng tinh khiết và rất dễ hấp thu, có tác dụng không nhỏ đối với hắn. Nếu có được nhiều nguyên thạch hơn thì thực lực của hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.
Giang Thiếu Bạch xoa trán một cái, bắt đầu tính toán.
***
Bộ lạc Phi Hùng lại đến lần nữa.
Giang Thiếu Bạch nhìn người đang bay trên trời mà trợn to hai mắt, hắn quay qua nói với Diệp Đình Vân: “Gấu mọc cánh bay kìa!”
Lần trước bộ lạc Phi Hùng đến đã bàn bạc xong xuôi với Bạch Miểu, lần này đến là chính thức trao đổi hàng hóa.
Diệp Đình Vân cười nói: “Có lẽ là một loại võ hồn, thế nên họ mới được gọi là bộ lạc Phi Hùng.”
Giang Thiếu Bạch nhìn người gấu đang bay lượn trên bầu trời, có cảm giác như cánh cửa một thế giới mới đang mở ra, gấu mà cũng có thể bay! Nếu gấu có thể bay, không chừng heo cũng có thể bay. Hắn dựa vào cửa bắt đầu suy nghĩ miên man kỳ quái, lát sau lại cười ha ha.
Đa Đa nghe thấy tiếng cười của Giang Thiếu Bạch, chuột ngố sợ run người, chạy đến trước mặt Diệp Đình Vân hỏi có phải hắn phát điên rồi không, tự nhiên cười như điên.
Diệp Đình Vân thấy dáng vẻ sợ thiên hạ không loạn của Đa Đa bèn vỗ nó một phát.
***
Sau khi bộ lạc Phi Hùng đến Hổ Nha Trại, họ đi thẳng đến nhà của Bạch Miểu. Gần nửa ngày sau, họ mang theo thịt mãnh thú ra về.
Giang Thiếu Bạch phát hiện bộ lạc Phi Hùng rất chú ý đến căn nhà đá của hắn, đảo quanh bên ngoài căn nhà đá của hắn vài vòng, cuối cùng bị cư dân Hổ Nha Trại khuyên đi.
Sau khi bộ lạc Phi Hùng rời đi, Bạch Miểu đến nhà của Giang Thiếu Bạch.
Hắn nhìn mấy binh khí trong bọc nói: “Thanh kiếm này nối lại là có thể dùng. Thanh đại đao sửa chữa một chút sẽ dùng được…”
Giang Thiếu Bạch kiểm tra các mảnh vụn binh khí, lúc đến một cái ấn hình vuông, ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc: “Đây là cái gì?”
Bạch Miểu vuốt ve cái ấn, thần bí cười nói: “Đây là pháp khí, nếu không phải tình hình ở bộ lạc Phi Hùng thật sự khó khăn thì họ không nỡ lấy ra đâu.”
Giang Thiếu Bạch vuốt ve pháp ấn, mơ hồ có cảm giác thân thiết.
“Giang tiên sinh cảm nhận được gì sao?” Tư Tế hỏi.
Hắn ngẩng đầu đáp: “Pháp ấn này có vẻ không giống kim loại bình thường.”
Bạch Miểu chậm rãi nói: “Thỉnh thoảng sẽ có người từ bên ngoài đến Thập Vạn Đại Sơn, rất nhiều người ngoại tộc tuổi còn trẻ mà thực lực vô cùng cao.”
“Ba trăm năm trước từng có mấy người trẻ tuổi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, bọn họ gặp phải một con suất cấp yêu thú, hơi sơ suất một chút, kết quả không ai chạy thoát được, nhưng con suất cấp yêu thú kia cũng không xong.”
Giang Thiếu Bạch đảo mắt, hoài nghi chuyện này e là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Mấy người ngoại tộc đều bị giết hết, các bộ lạc xung quanh hợp lực tiêu diệt con suất cấp yêu thú kia, còn tiện tay cướp di vật của những người ngoại tộc. Bọn họ chết trong tay yêu thú hay trong tay các bộ lạc, thật khó mà nói chính xác.
“Đây là pháp khí của một người năm đó, nghe nói có thể phóng ra sấm sét. Năm xưa món đồ này được chia cho bộ lạc Phi Hùng, có điều thời gian qua lâu, không ai có thể khởi động nó, khả năng này đây là pháp khí phóng sấm sét một lần rồi vô tác dụng, cũng có thể do không ai biết cách khởi động.”
Giang Thiếu Bạch nghe Bạch Miểu nói mà lông mày giật một cái, không có cách thích hợp khởi động, có lẽ vì người sử dụng không phải là lôi võ hồn.
“Thứ này trong tay chúng ta cũng vô dùng, chi bằng để cho Giang tiên sinh thưởng thức.”
“Đa tạ Tư Tế.”
Sau khi biết đây có thể là pháp khí phóng sấm sét, Giang Thiếu Bạch không từ chối. Hắn đã đến bộ lạc một thời gian dài như vậy, hiểu rõ giá trị của pháp khí. Pháp khí quý hơn kim loại bình thường rất nhiều, dù hiện tại pháp khí này vô dụng, nhưng hẳn là Hổ Nha Trại đã tốn cái giá không nhỏ mới đổi được.
Bạch Miểu cười cười: “Giang tiên sinh đừng khách sáo, thứ này ở trong tay người không thích hợp thì chỉ là một khối gạch mà thôi.”
“Làm phiền Tư Tế đại nhân phí tâm.”
Bạch Miểu nhìn cái ấn vuông trong tay Giang Thiếu Bạch, trong lòng hơi không nỡ. Nếu cái ấn vuông này là một loại pháp khí thuộc tu sĩ lôi võ hồn, vậy tặng cho một tu sĩ lôi võ hồn sẽ đổi được một số vật tư không nhỏ. Nhưng lôi võ hồn quá ít, toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn không có được mấy người. Hổ Nha Trại chưa từng gặp được, hiện tại đưa cho Giang Thiếu Bạch làm thuận thủy nhân tình cũng tốt.
Hết chương 248
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT