Giang Thiếu Bạch nhìn Lạc Kỳ hỏi: “Đình Vân đi đâu rồi anh?”
“Diệp Đình Vân nói là đi luyện đan.” Quan hệ giữa hai đứa em thật thân thiết, mới tách ra một chút đã nhớ nhung.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ thuật luyện đan của hắn kỳ thật thông thường thôi, với tình trạng của hắn hiện giờ thì không cách nào luyện đan. Nhưng Diệp Đình Vân là thụ nhân, thụ nhân thân thiết với các loại linh dược, xác suất luyện đan thành công rất cao. Hắn nghe cậu đi luyện đan bèn yên tâm thoải mái tiếp tục ăn thịt.
Lạc Kỳ thấy cái nồi sắp thấy đáy bèn hỏi: “Em cần nấu thêm một nồi nữa không?” Vả lại thịt cá ăn càng sớm thì càng có giá trị dinh dưỡng cao, để càng lâu thì càng lãng phí.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Cần, nhưng đợi một lát nữa đi, để em tiêu hóa chút đã.”
Hắn nói xong ợ một cái, tuy sức ăn của hắn rất kinh người, nhưng ăn một nồi vẫn có chút căng bụng. Hắn dựa ra ghế nói: “Gần đây Mukbang rất thịnh hành, nhưng mấy streamer đó toàn phóng to bàn ăn chứ thật ra sức ăn của họ cũng thường thôi. Em mà phát trực tiếp ăn cơm chắc chắn sẽ hot lắm.” Hắn có sức ăn mạnh, còn đẹp trai sáng sủa, bỏ xa mấy người kia mấy con phố.
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Phát trực tiếp không kiếm được bao nhiêu tiền, bán đan dược còn kiếm tiền nhanh hơn…”
“Có lý.” Hắn tài hoa như vậy, không cần phải “bán nhan sắc”.
Giang Thiếu Bạch ăn một lúc, lại tu luyện một chút, một bữa ăn chia ra ăn đến hai mươi mấy tiếng đồng hồ. Con cá to vốn đủ cho mấy người ăn trong vài ngày, cuối cùng Giang Thiếu Bạch ăn hết trong vòng một ngày.
Lạc Kỳ lo lắng thương tích của em trai để lại di chứng, giục hắn kiểm tra thêm lần nữa, kết quả cho thấy cơ thể Giang Thiếu Bạch rất tốt, không ai khỏe mạnh hơn hắn. Lạc Kỳ không biết phải nói gì hơn, rõ ràng một ngày trước còn cho kết quả là sẽ thành người thực vật, thế mà ngày hôm sau đã khỏe mạnh trở lại.
Giang Thiếu Bạch ăn tới tám nồi cá, rốt cuộc không ăn nổi nữa mà nằm trên ghế ôm bụng rên hừ hừ.
“Đây là con cá trong bức vẽ phải không?” Lạc Kỳ cau mày, thầm nghĩ con cá to hình như là giống cá mới, lại rất giống thiên địa linh thú trong truyền thuyết, nếu chuyện này mà rêu rao ra ngoài sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Đúng đó anh, chính là con cá trong bức vẽ.”
Lạc Kỳ cảm thán: “Không ngờ nó to như vậy, tuy đã chết nhưng mà…” Lúc ăn cắt cá ra từng phần, cứ có cảm giác con cá đang theo dõi anh, có thể nhào lên cắn anh bất cứ lúc nào.
“Con cá đó rất nguy hiểm.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đúng vậy.” Muốn thành công phải chấp nhận rủi ro, may là lần này hữu kinh vô hiểm, thu hoạch không tệ. Xong vụ này rồi có thể nghỉ ngơi một thời gian.
***
Lại một ngày trôi qua, cuối cùng Giang Thiếu Bạch cũng gặp được Diệp Đình Vân vừa bế quan luyện đan xong.
“Đây là đan dược, tổng cộng 5 viên, tôi lấy 2 viên.” Diệp Đình Vân nói.
Giang Thiếu Bạch lấy ra xem, hắn nhìn mấy lần, hơi ngạc nhiên vì chất lượng đan dược vượt xa tưởng tượng của hắn. Trúc cơ đan rất khó luyện chế, hắn vốn nghĩ điều chế được hai ba viên đã là tốt lắm rồi, không ngờ đến được 5 viên.
“Cậu ngạc nhiên như vậy làm gì, hiện tại còn đề xướng hiến máu tự nguyện. Chút máu mà thôi, theo điển tịch của Diệp gia, máu của người có thể chất như tôi có thể nâng cao xác suất luyện đan thành công.” Vả lại không dễ tìm đủ nguyên liệu luyện chế trúc cơ đan, cậu cũng không có kinh nghiệm, đành làm vậy cho chắc ăn.
Giang Thiếu Bạch híp mắt, hắn từng nghe lão thần côn nói máu của thụ nhân có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, còn cụ thể kỳ diệu thế nào thì hắn không rõ. Diệp Đình Vân đúng là không kiêng kị gì mà nói thẳng cho hắn biết, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, mấy tông môn chuyên luyện đan sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cắt Diệp Đình Vân thành từng miếng, hoặc là bắt về nuôi, cách một thời gian lại lấy chút máu.
Hắn nghiêm túc nói: “Cậu không được tùy tiện nói chuyện này cho người khác biết.”
Cậu cười cười: “Tôi biết, cậu dám ra ngoài nói lung tung thì chờ biết tay tôi.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Hắn cất đan dược đi, trúc cơ khó có được, muốn sử dụng phải tìm thời cơ thích hợp, ví dụ như chờ hắn ăn xong con cá kim đỉnh ngân văn, củng cố tu vi lên huyền cấp rồi tính tiếp.
Giang Thiếu Bạch ở lại trang viên ba ngày, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ba ngày sau, hắn tăng cân vùn vụt, tăng một lúc 3 kg. Nghe như sét đánh ngang tai, hắn lập tức dùng nửa thời gian ngủ mà rèn luyện.
***
Giang Thiếu Bạch thu dọn một chút rồi quay về. Về đến thủ đô, hắn đến biệt thự của Lạc Văn Phong thì phát hiện trong biệt thự có thêm mấy tủ lạnh lớn, trong tủ toàn là thịt cá kim đỉnh ngân văn cắt khúc.
Hắn ở trang viên của nhà họ Diệp vài ngày, phần thịt cá còn lại được vận chuyển bằng đường hàng không, về đến biệt thự của Lạc Văn Phong trước.
Giang Thiếu Bạch như kiểm kê hàng hóa, đi qua một loạt tủ lạnh. Kiểm tra xong, hắn chợt có cảm giác sung túc mà xưa nay chưa từng có, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Lạc Văn Phong nhìn thấy con trai hớn hở như vậy cũng cười nói: “Tâm trạng con tốt lắm hả?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng ạ.” Có nhiều thứ tốt như vậy, thời gian sắp tới hắn không cần phải sầu lo vì thiếu tài nguyên tu luyện, chờ hắn dùng trúc cơ đan xong, tiến vào địa cấp, đến lúc đó gặp lại sư phụ thì không chừng đã là trò giỏi hơn thầy.
Lạc Văn Phong nhìn con trai, thở dài nói: “Lần này con đi lâu quá.”
Sau khi Giang Thiếu Bạch khởi hành, ông không yên tâm chút nào, mà điện thoại lại không gọi được, dù biết con trai giỏi giang hơn người nhưng ông vẫn lo lắng không thôi.
“Trốn học mấy ngày rồi.” Giang Thiếu Bạch lẩm bẩm.
Lần này tìm kiếm bí cảnh trong sa mạc mất rất nhiều thời gian, tốn chừng hai mươi ngày, tính ra hắn nghỉ học hơn mười ngày rồi, nếu đã nghỉ nhiều như vậy thì dứt khoát nghỉ thêm vài ngày nữa đi. Hắn vừa bị thương nặng như vậy, nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe trước đã.
“Cha, thịt cá kia phải ăn nhanh, cha nhớ ăn nhiều một chút.” Giang Thiếu Bạch nói với Lạc Văn Phong.
Ông cười cười: “Con đã nói trong điện thoại rồi mà.”
Giang Thiếu Bạch đến phòng khách, thấy Đa Đa đang khoe cây san hô đỏ với con rùa phá của. Hai con yêu quái đang nghĩ nên bán cây san hô đổi đồ chơi.
Giang Thiếu Bạch nghe thế đen mặt, sau khi ra khỏi nước, hắn chỉ nhớ đến con cá và đan dược, hoàn toàn quên mất cây san hô đỏ. Hắn vốn nghĩ cây san hô đỏ không được mang ra, vì từ lúc ra khỏi bí cảnh đến giờ hắn không thấy nó. Hiện giờ nhìn Đa Đa khiến hắn nhớ ra, không phải không mang ra được mà là bị con chuột ngố giấu đi. Có vẻ ánh mắt Đa Đa tiến bộ rồi, còn biết giấu đồ quý.
“Thiếu Bạch, con xem cây san hô này, lần đầu tiên cha thấy hàng tốt như vậy đó.” Lạc Văn Phong nói.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không tồi, cha nghĩ cây san hô này sẽ bán được bao nhiêu tiền?”
Ông lắc đầu đáp: “Không thể nói chính xác, thứ quý hiếm, giá cả dao động rất nhiều, có thể lên đến vài trăm triệu. Con muốn bán à?”
Hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thôi để sau đi ạ.” Hiện giờ trong tay hắn có nhiều tài nguyên tu luyện, không cần phải bấn gấp kiếm tiền.
“Cha, nếu cha thích thì giữ lại đi.” Đồ quý thế này bày trong nhà trang trí rất có thể diện. Người sống cả đời, không thể thứ để tâm nhất chính là thể diện sao?
Lạc Văn Phong nghe vậy cười vui vẻ.
Trong giới của họ là thế, nếu có thứ gì quý hiếm là họ sẽ tụ họp cùng nhau ngắm ngía. Mấy năm trước, một người có được một bộ đồ sứ mãn thiên tinh, cứ khoe khoang mãi. So với nó thì cây san hô này quý hiếm hơn nhiều.
Dạo gần đây nhà ông rất náo nhiệt, hiện giờ có thêm món trang trí là cây san hô khiến căn biệt thự càng náo nhiệt hơn nữa. Không ít ông chủ lớn nghe danh mà đến, Lạc Văn Phong đành phải dùng một căn phòng riêng để triển lãm cây san hô.
***
Nhà họ Mộ.
Mọi người nhìn thịt cá trong rương đông lạnh, rồi lại nhìn nhau.
Mấy ngày nay, họ bán bớt tài sản trong nhà, gom được hai mươi triệu mua 20 viên đan dược từ Lạc Kỳ. Sau đó anh tặng thêm cho họ hai viên, kèm theo một ít thịt cá.
Hiện tại người nhà họ Mộ đang vây quanh thịt cá, vô cùng tò mò nói: “Rốt cuộc là thịt gì?”
Thịt cá được đưa đến nhà họ Mộ đã qua xử lý nên không nhìn ra hình dạng ban đầu. Nhưng có “vết xe đổ” rượu linh dưỡng lần trước, lần này người nhà họ Mộ vô cùng coi trọng “quà tặng kèm”.
“Mặc kệ là thịt gì, cứ nếm thử là được.” Một thiếu niên lên tiếng.
“Nếu là Lạc Kỳ đưa thì không phải đồ bình thường đâu.”
Sau khi thịt cá vào nồi, mùi thơm bay ra khắp nơi. Mấy người lớn tuổi ăn vài miếng thịt cá, lập tức nhận ra khác thường.
“Chắc chắn không phải là thịt bình thường, có lẽ là linh thú.”
“Trong thịt hàm chứa rất nhiều khí huyết.”
“Trước kia ông từng ăn linh ngư rồi, nhưng không thể so với con cá này.”
“Linh thú bên ngoài sắp bị tuyệt chủng, e là chỉ trong tiểu bí cảnh mới có. Có điều sau khi thiên địa dị biến, các tiểu bí cảnh bị phong bế, người bên trong không ra được, mà từ bên ngoài cũng không vào được.”
Mấy người lớn tranh nhau thảo luận, ai cũng trầm trồ cảm thấy kỳ lạ.
Mấy người trẻ tuổi không đủ tự chủ, liên tục giơ đũa gắp thịt. Mấy người lớn nhìn con cháu thích ăn như vậy nên chỉ gắp mấy đũa rồi dừng lại. Họ vừa nhìn con cháu trong nhà ăn, vừa dạy bảo cách tu luyện. Đám hậu bối không hiểu tại sao ăn cơm còn phải tu luyện, dù không hiểu nhưng họ rất nghe lời nên vừa ăn vừa tu luyện.
Hết chương 201
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT