Edit: OnlyU

Hơn mười giờ đêm Giang Thiếu Bạch mới về đến ký túc xá.

Quách Phạn nhìn hắn, hơi lo lắng hỏi: “Lão tứ, sao về trễ vậy?!”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nhà người ta rất giàu, dạy thêm một giờ là được 200 tệ mà.” Phải biết lão sư phụ khó khăn lừa người ở thôn một lần cũng chỉ kiếm được một hai trăm tệ mà thôi .

Bách Quang Vũ cũng nhìn hắn, nhịn không được hỏi: “Thiếu Bạch, cậu dạy đứa nhỏ kia cũng mấy ngày rồi, nó có nói với cậu là nhìn thấy cái gì không?”

Giang Thiếu Bạch nhìn Bách Quang Vũ nói: “Không có! Thằng bé nói gì với đàn chị à?”

Bách Quang Vũ nghiêm túc nói: “Tình huống của nó khá đặc biệt, trường học cũng không quá vui lòng muốn nhận nó, miễn cưỡng đến học viện cũng bị xa lánh.”

“Có lần đàn chị thấy thằng bé ở nhà cả ngày hơi đáng thương bèn dẫn nhóc đó đi ra ngoài chơi. Đứa bé kia nói với đàn chị là có người muốn nhảy lầu, nhưng khi cô ấy đi qua nhìn thì không có ai. Sau đó đàn chị tra được tài liệu, quả thật tòa nhà đó từng có người nhảy lầu, những lại là chuyện mấy năm về trước rồi. Có khả năng đứa bé kia thấy được thời gian năm năm trước.”

“Thật sự có chuyện này sao? Tôi nghe mà nổi cả da gà.” Quánh Phạn xoa xoa cánh tay nói.

Giang Thiếu Bạch ngồi lên giường rồi nói: “Có lẽ là hoa mắt thôi, trên đời này vốn không tồn tại những thứ đó, hẳn là do tác dụng tâm lý.”

Bách Quang Vũ cau mày, vẻ mặt kỳ quái nói: “Cậu không tin còn mang theo la bàn làm gì?”

“Nghe nói đây có thể là đồ cổ, tôi nghĩ khi nào cùng đường thì có thể cầm bán. Nhưng có lẽ chỉ là hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại, có khi bán đồng nát cũng không được bao nhiêu tiền.”

Bách Quang Vũ: “…”

“Lão đại, gần đây câu lạc bộ của cậu có hoạt động gì không?” Quách Phạn lên tiếng hỏi.

Bách Quang Vũ gật đầu nói: “Có, trưởng câu lạc bộ định đi thám hiểm nhà ma.”

“Nhà ma, mọi người muốn đi khu vui chơi hả, ai trả chi phí vậy? Có được miễn phí không? Có thể cho tôi theo cùng không?” Giang Thiếu Bạch hào hứng hỏi một tràng.

Bách Quang Vũ đen mặt đáp: “Dĩ nhiên không phải loại nhà ma đó, là căn nhà có ma thật sự.” Nhà ma ở khu vui chơi chỉ dành cho trẻ em mà thôi, bọn họ không có hứng thú gì.

“Căn nhà có ma thật à? Chả thú vị gì.” Hứng thú của Giang Thiếu Bạch giảm bớt một chút.

Quách Phạn lườm Giang Thiếu Bạch một cái rồi nói với Bách Quang Vũ: “Lão đại, đừng để ý đến lão tứ, đầu óc cậu ta có vấn đề đó. Tôi thì rất có hứng thú với nhà ma chân chính, cậu kể tôi nghe một chút đi.”

Bách Quang Vũ cho hắn một ánh mắt tán thưởng, sau đó hắng giọng nói: “Nếu cậu đã có hứng thú thì tôi sẽ kể một chút cho cậu nghe.”

“Nghe nói từng có một cô gái thích làm tiểu tam được bao nuôi sống ở tiểu khu Hoa Viên Hạnh Phúc, vợ chính biết được ông chồng có bồ nhí bên ngoài bèn đánh tiểu tam kia một trận. Sau đó sự tình ồn ào, cả tiểu khu đều biết cô gái kia là kẻ chuyên làm tiểu tam. Người dân ở đó nghĩ cô gái kia tự làm tự chịu, nhìn cô ta bị đánh cũng không ai thông cảm, có khả năng tiểu tam bị mất mặt, tâm trạng kích động đi ra ngoài bị xe đụng chết. Có người nói đây là quả báo của cô ta vì đã phá hoại gia đình người ta.”

“Đương nhiên cũng là lời đồn hoàn toàn khác, nói cô gái kia không biết gã đàn ông đó đã cưới vợ có con, nghĩ rằng cô và gã là tình cảm đến từ hai phía. Sau khi bị đánh ghen, cô ta tìm gã hỏi cho ra lẽ. Vợ của gã kia có gia thế bất phàm, gã không dám đắc tội vợ bèn nói với vợ đó là cô gái là người thích làm tiểu tam, chính gã cũng bị lừa gạt. Người trong tiểu khu không hiểu rõ đều tin rằng cô ta là người như vậy, cô gái hết đường chối cãi. Sau khi bị lừa gạt tình cảm còn bị đổ oan, cô gái hốt hoảng đi ra ngoài thì bị đụng chết, tai nạn xe cộ cũng không phải là ngoài ý muốn.”

Giang Thiếu Bạch chớp chớp mắt: “Đúng là hai lời đồn hoàn toàn khác nhau…”

“Nghe nói hồn phách cô gái còn ở trong căn nhà đó, cứ lẩn quẩn trong căn hộ. Căn nhà đã qua tay nhiều người, chủ nhà đều bị giọng nữ vang lên nửa đêm hù chạy, không chỉ căn hộ của cô kia không thôi mà những người ở các căn hộ khác từ trên xuống dưới đều bị ảnh hưởng. Ai có điều kiện thì dọn đi chỗ khác, không có điều kiện chỉ đành ráng chịu đựng.”

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Lão đại, mấy cậu muốn đi đến căn hộ đó hả?”

Bách Quang Vũ gật đầu: “Câu lạc bộ muốn đến căn hộ cô gái kia từng ở nằm vùng, nhìn xem có thấy nữ quỷ kỳ quái kia không.”

Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: “Chủ nhà đồng ý cho mấy cậu làm vậy à?”

Bách Quang Vũ gật đầu: “Đồng ý. Chủ nhà cũng hy vọng mượn tay chúng tôi làm rõ xem rốt cuộc trong nhà có vấn đề gì.”

“Nhà đó có nữ quỷ, cậu đừng bị thải bổ đó.”

Bách Quang Vũ xua tay nói: “Sao có thể? Mấy cậu nhìn miếng ngọc bội này của tôi nè, là đại sư làm phép đó, giá trị đến năm trăm ngàn tệ chứ ít gì.”

Năm trăm ngàn? Giang Thiếu Bạch híp mắt thầm nghĩ: Có lễ vận số của thiên sư thật sự chưa tận đâu, miếng ngọc bội tệ thế này mà có giá đến năm trăm ngàn tệ. Trên miếng ngọc này chỉ có chút linh quang, nhưng quá yếu ớt, vật như vậy thì có ích gì chứ! Quả nhiên có nhiều tiền quá là xài bậy xài bạ.

“Lão đại, cậu gia nhập câu lạc bộ Linh Dị nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi nên mới cố tình thỉnh miếng ngọc này phải không?” Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi.

Bách Quang Vũ giơ chân nói: “Ai sợ chứ, tôi cũng rất tò mò đối với mấy sự kiện phi tự nhiên, theo tôi thấy, giọng nói của nữ quỷ gì đó kỳ thật là có người cố ý ghi âm giở trò ma quỷ mà thôi.”

“Tại sao, làm vậy thì được gì chứ?” Quách Phạn hỏi.

Bách Quang Vũ hơi đắc ý nói: “Còn hỏi nữa à, bây giờ giá nhà ở thủ đô không giống trước đâu.” Gần đây cha hắn thường than thở, làm công thương nghiệp không bằng làm bất động sản. “Theo tôi thấy, đây là có người cố ý giả thần giả quỷ, sau đó sẽ mua lại căn hộ với giá thật thấp.”

“Nhưng mà không phải không ai mua sao?”

Bách Quang Vũ nghiêng đầu: “Có lẽ tên kia thấy ép giá nhà còn chưa đủ rẻ.”

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu nói: “Đúng vậy, giá nhà cửa ở thủ đô quá đắt, dù giảm lại giảm thì vẫn còn đắt, chừng nào giảm 99 81 lần, còn lại một phần thì tốt rồi.”

Quách Phạn: “…” Hắn không hy vọng nhà cửa rớt giá như vậy đâu! Nhà hắn sống dựa vào bất động sản đó.

Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play