Lạc Kỳ lăn lộn trong sa mạc mấy ngày, lại mất hai ngày quay về, lúc anh quay lại công ty làm việc đã hơn một tuần lễ.
“Cha.” Lạc Kỳ đi vào văn phòng.
Lạc Văn Phong nhìn con trai nói: “Đi chơi tận sa mạc nha!”
Lạc Kỳ hơi xấu hổ, anh nói với ông là ra nước ngoài chữa bệnh, kết quả lại chạy đến sa mạc Taklamakan chơi, hẳn là ông biết hết rồi.
Sau khi anh quay về mới biết được tin đồn Lạc thị và Diệp thị hợp tác khai thác khoáng sản ở sa mạc, hình chụp anh và Diệp Đình Vân được đăng khắp nơi. Nhưng đa số đều tập trung vào anh và Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch bị bỏ qua.
“Vâng.” Lạc Kỳ lên tiếng đáp.
Lạc Văn Phong gật đầu nói: “Độ tuổi này của con hẳn nên đi ra ngoài chơi nhiều một chút. Nhưng giờ con về rồi thì chuyện công ty giao lại cho con xử lý.”
“Vâng ạ.”
Lạc Văn Phong hiếu kỳ hỏi tiếp: “Con và nhị thiếu gia nhà họ Diệp có quan hệ tốt như vậy từ khi nào? Còn cùng đi ra ngoài chơi.”
Lạc Kỳ thầm nghĩ trong lòng, người có quan hệ tốt với Diệp Đình Vân không phải anh mà là Giang Thiếu Bạch. Dọc đường anh đã bị nhét thức ăn chó không biết bao nhiêu lần, thật sự muốn chết tâm.
“Công ty chúng ta hợp tác với Diệp thị, thường xuyên qua lại nên thân thôi.” Lạc Kỳ trả lời.
“Diệp thị không phải là gia tộc bình thường, tạo mối quan hệ tốt với họ chỉ có lợi.”
“Con biết ạ.”
Lạc Văn Phong im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Cha nghe nói còn có người đi cùng con và Diệp Đình Vân?”
Lạc Kỳ im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu Giang rất có năng lực.”
Ông nghe thế lại im lặng một lúc lâu, sau cùng mới thở dài nói: “Nhiều bạn bè nhiều sự giúp đỡ, mấy đứa thân thiết nhau cũng tốt.”
“Thật ra…” Tâm trạng Lạc Kỳ hơi kích động, câu nói đã ra đến miệng nhưng vẫn ráng nuốt vào: “Thân thủ của cậu Giang rất tốt, tính tình cũng dễ chịu, dễ làm quen kết bạn.”
…
Lạc Kỳ làm việc trong phòng, mấy thư ký thì tụ tập bàn tán với nhau.
“Sao Lạc tổng lại chạy đến sa mạc nhỉ?”
“Không ngờ người như Lạc tổng cũng thích mấy chuyện mạo hiểm.”
“Không phải nói Lạc tổng hợp tác với Diệp thị khai thác tài nguyên sa mạc nên mới đi đến đó sao?”
“Mấy thứ viết trong tạp chí mà cô cũng tin à?”
“Giang Thiếu Bạch cũng đi. Tôi cảm thấy từ sau sự kiện lần trước thì hai người trở nên thân thiết rất nhiều.”
…
Diệp Đình Vân xuống xe ở học viện nhưng rất nhanh sau đó nhà họ Diệp đã đánh xe đến đón cậu. Cậu đi chơi hơn một tuần, về đến nhà liền ngủ nửa ngày mới dậy.
“Anh hai, anh đến sa mạc làm gì vậy?” Diệp Diểu hỏi.
Cậu xoa cằm đáp: “Anh chỉ muốn đi thăm thú thôi.”
“Gần đây có không ít người đến sa mạc Taklamakan. Sau khi Lâm đại sư biết anh đi rồi cũng đứng ngồi không yên, nhưng ông ta chậm hơn anh hai ba ngày.”
“Anh đi đến sa mạc, cảm giác thế nào? Nếu em biết anh muốn đến đó thì nhất định không để anh đi đâu, nơi đó không thích hợp với anh. Diệp Tinh vẽ con cá đúng không, tìm cá trong sa mạc à?!”
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Thật ra sa mạc cũng không có gì đáng sợ đâu.”
Chủ yếu là có Giang Thiếu Bạch bên cạnh, cậu rất thoải mái. Buổi tối khi ngủ, nếu Giang Thiếu Bạch ôm cậu thì cậu sẽ có cảm giác rất chân thật.
Diệp Đình Vân cúi đầu, thầm nghĩ bản thân nghĩ như vậy thật không có tiền đồ.
Diệp Diểu xoa trán một cái, hơi khó hiểu nói: “Anh hai, sao Lạc Kỳ lại đi theo hai người vậy?” Trông Lạc Kỳ không giống người thích phiêu lưu mạo hiểm chút nào.
“Trùng hợp có dịp thì mọi người cùng đi luôn.” Cậu trả lời.
Diệp Diểu chớp mắt, nhích lại gần anh trai, thần thần bí bí nói: “Anh, có tờ báo nhỏ hạng ba nói anh và Lạc Kỳ là tình địch.”
Diệp Đình Vân liếc em trai một cái: “Tình địch?”
Y gật đầu, hai mắt sáng lên: “Đúng vậy.” Đương nhiên tờ báo kia còn liệt kê ra rất nhiều khả năng, nhưng y nghĩ trừ khả năng này thì mấy cái kia không đáng nhắc đến.
Cậu nhìn chằm chằm em trai: “Em đang nghĩ gì vậy? Anh và Lạc Kỳ là tình địch?”
Diệp Diểu hơi nhăn mặt đáp: “Sao có thể? Giang Thiếu Bạch không phải là vạn nhân mê, anh hai đáng vì hắn mà làm tình địch với Lạc Kỳ sao?” Diệp Diểu siết tay nhăn mũi, không biết nghĩ đến cái gì mà gương mặt y đầy vẻ tức giận bất bình.
Diệp Đình Vân chỉ uống trà mà không nói gì.
Y thấy anh hai không trả lời, nhịn không được càng nhích lại gần hỏi: “Anh hai, có đúng không vậy?”
“Em đó, lo học hành đàng hoàng cho giỏi đi, cố gắng tiến bộ, đừng có suốt ngày đọc mấy chuyện tào lao, nghe gió đoán mưa.” Diệp Đình Vân quở trách.
Diệp Diểu: “…” Chính anh hai y cũng trốn học suốt, giờ lại mắng y.
Diệp Diểu hỏi tiếp: “Vậy là không phải hả?”
Diệp Đình Vân tức giận: “Đương nhiên không phải.” Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch là anh em ruột đó, tuy hai người đã không gặp nhau suốt nhiều năm nhìn thoạt nhìn tình cảm anh em rất tốt.
…
Giang Thiếu Bạch đang ở trong nhà kiểm kê lại tài sản. Bán bức tranh kiếm được kha khá, tuy tổn thất một phần nhưng còn lại cũng khá nhiều tiền.
Có lẽ Diệp Đình Vân đã hiểu được giờ hắn là người có tiền, sẽ không cố gắng biến hắn thành một tên nghèo rớt mồng tơi nữa.
Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng ra ban công, cây cối ngoài ban công sinh trưởng rất tốt, tuy đã mấy ngày hắn không ở nhà nhưng chúng vẫn rất tươi tốt. Hắn nghiêng đầu, thầm nghĩ năng lực nuôi trồng dược liệu của nhà họ Diệp đúng là không tầm thường. Hắn dùng tụ linh trận, tuy thực vật sinh trưởng không tồi nhưng so với linh dược của nhà họ Diệp thì vẫn kém một chút.
Giang Thiếu Bạch nằm lên giường, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu vận chuyển công pháp, hắn cảm nhận được nguyên khí dư thừa đang chảy xuôi trong người. Giang Thiếu Bạch cong khóe miệng, chuyến đi này không uổng công chút nào.
Thực lực của hắn gia tăng không ít, đáng tiếc sư phụ không có ở đây, nếu không hai người có thể thảo luận một chút.
Từ sa mạc trở về, hắn vốn định học bù cho đàng hoàng, nhưng mỗi lần đọc sách là hắn lại đau đầu. Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, quyết định nghỉ ngơi cho thật khỏe trước, còn chuyện thi cử thì tính sau vậy.
Vào đại học, cuối học kỳ là các cuộc thi, mới đầu thì thi xong một môn sẽ được nghỉ mấy ngày ôn tập, nhưng càng về sau càng dồn dập, môn này tiếp môn kia, không có thời gian nghỉ ngơi ôn tập.
Giang Thiếu Bạch vừa trở về đã vội vùi đầu ôn tập.
Thời đại học, ngày thường thì sinh viên bận tán gái, chơi game, đi chơi, đến lúc thicử lại hóa thân thành chiến sĩ thi đua, trong thư viện không còn một chỗ trống.
Giang Thiếu Bạch ôm sách vở đi vào thư viện, hơi buồn bực nhíu mày.
Trong thư viện vẫn còn chỗ trống, có điều bị sách vở chiếm chỗ hết rồi, hắn nhìn quanh bốn phía, không tìm được chỗ nào có thể ngồi.
“Bạn Giang! Ở đây, đây nè…” Mấy nữ sinh nhiệt tình vẫy Giang Thiếu Bạch.
Hắn nhìn sang, thì ra là mấy đàn chị trong câu lạc bộ cosplay.
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ nhân duyên của hắn rất tốt, hắn cảm thán không thôi, đúng là đẹp trai rất có lợi thế, còn được nữ sinh giữ chỗ cho. Hắn ôm sách vở đi đến ngồi xuống cạnh mấy nữ sinh.
Sau khi ngồi xuống, hắn phát hiện mấy người không tìm được chỗ ngồi đang nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ, hắn lập tức vui sướng không thôi.
“Bạn Giang, nghe nói hai ngày trước cậu đi ra ngoài chơi với Lạc tổng và Diệp Đình Vân phải không?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Họ không phải đi chơi, họ đi làm chính sự mới đúng. “Coi là vậy đi.”
“Sao không chọn chỗ nào chơi mà lại đi đến sa mạc Taklamakan. Nơi đó khá đặc biệt, nhưng không có không khí.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Không khí? Hắn không đi hẹn hò yêu đương mà là đi tìm bảo vật, cần gì để ý nhiều như vậy.
Một nữ sinh đàn chị có mái tóc bím nhỏ giọng nói: “Bạn Giang, rốt cuộc trong ba người, ai đang hẹn hò ai, ai là bóng đèn vậy? Cậu nói cho chị biết đi, chị nhất định không nói cho người khác biết đâu. Để chị đoán thử xem, có phải cậu là bóng đèn không?”
Giang Thiếu Bạch nhìn ngón tay chỉ trước mặt hắn, hắn đứng lên nói: “Tôi nghĩ nên về phòng ôn tập thôi.”
Vừa nghe hắn nói muốn đi, mấy cô gái vội kéo hắn ngồi xuống: “Bạn Giang, đừng đi mà! Muốn ôn tập thì ở thư viện là tốt nhất.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Có chỗ nào không hiểu thì chị đây có thể dạy cậu nè!”
“Ly cà phê này chưa ai động đến đâu, cậu uống đi.”
“Cậu muốn ăn gì không, để chị đi mua cho cậu.”
Giang Thiếu Bạch chớp mắt, mấy nữ sinh này thật khủng khiếp, còn vừa đấm vừa xoa.
Diệp Đình Vân vừa đi vào thư viện lập tức trong thấy Giang Thiếu Bạch bị mấy nữ sinh vây quanh.
Giang Thiếu Bạch nhìn cậu ra hiệu cầu cứu, cậu ôm sách vở nghênh ngang đi qua, làm như không thấy hắn vậy. Hắn nghiến răng, trong lòng hơi buồn bực. Thật là, bọn họ coi như cùng trải qua hoạn nạn, trong sa mạc còn chen nhau ngủ cùng một cái lều, kết quả chưa gì đã trở mặt, quá lạnh lùng.
Giang Thiếu Bạch mong ngóng nhìn Diệp Đình Vân đi ngang qua, hắn thở dài một hơi.
Một cô gái nhích đến gần trước mặt Giang Thiếu Bạch: “Này, cậu và Diệp Đình Vân phát triển đến mức nào rồi? Cậu tương tư đơn phương hả?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Nói giỡn cái gì vậy, hắn mà tương tư đơn phương?
Cuối cùng đến buổi trưa hắn cũng lấy lý do đi ăn cơm mà thoát thân được.
…
Giang Thiếu Bạch vừa bước vào phòng ký túc xá đã bị mấy cậu bạn ghen tỵ nhìn chòng chọc.
Hắn liếc Bách Quang Vũ: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Cậu bạn phồng má nói: “Tôi nghe nói cậu đến thư viện, có đàn chị giữ chỗ cho cậu. Cậu may mắn thật đó, khiến người ta ghen tỵ không thôi. Cậu có biết hiện giờ người người đang giành chỗ trong thư viện không? Rất nhiều người trời chưa sáng đã đến cửa thư viện giành chỗ rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “May mắn cái quỷ.” Mấy nữ sinh cứ líu ríu bên tai, thật phiền.
“Trường mình cũng thật là, không xây thư viện rộng lớn thêm một chút.”
Bách Quang Vũ nhún vai: “Chỉ có cuối kỳ mới đông chật ních như vậy, ngày thường có bao nhiêu người đâu. Xây rộng lớn lãng phí lắm.”
Giang Thiếu Bạch ngẫm lại cũng thấy đúng: “Mấy sinh viên toàn bình chân như vại, đợi nước đến chân mới nhảy.”
Bách Quang Vũ nghiêng đầu, thầm nghĩ lão tứ còn không biết xấu hổ nói câu này, hắn chính là người thường xuyên trốn học nhất. Vì hắn khá nổi tiếng trong trường nên ai cũng biết đến hắn, không cách nào thuê người học thay.
“Lão tứ, cậu phải thi cho tốt đó. Cậu đi học không đủ tiết, thi không tốt nữa là dễ bị lưu ban lắm.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tên khốn Bách Quang Vũ này dám nguyền rủa hắn.
“Tôi thông minh như vậy, sao ở lại lớp được? Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ biết bắt quỷ, nhưng bắt quỷ và thi cử không liên quan gì với nhau đâu.
Hết chương 103
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT