Tô Hiểu Mỹ đã hơn hai ngày rồi chưa ngủ, sắc mặt cô đờ đẫn, nhìn đồng nghiệp xung quanh ai cũng giống y hệt cô, hốc mắt trũng sâu, da mặt nứt nẻ. Tô Hiểu Mỹ năm nay 25 tuổi, cô tình nguyện tới Tây Tạng khám bệnh cùng với 7 người nữa nhưng trên đường di chuyển tới địa phương trên cao thì xe bất ngờ bị cướp. Cho tới giờ đã là ngày thứ 4 rồi, đám người đó vẫn không tha cho bọn họ. Không phải là tiền, thứ bọn họ muốn rất bí ẩn.


Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc áo lông thú, tay cầm súng trường, ánh mắt anh ta lạnh băng, đang nhàn nhạt quan sát đám người bọn họ. Mà mấy tên cướp kia dường như rất sợ anh ta, mọi việc ở đây đều nằm dưới quyền kiểm soát của người này. Bọn cướp nói tiếng Tạng nên bọn họ không hiểu cho lắm, nhưng tên cầm đầu kia lại nói rất sõi tiếng Trung, mà khuôn mặt cùng vóc dáng của hắn không giống người Tạng.


Một tên lâu la đi tới nói gì đó với tên cầm đầu, sau đó sắc mặt của tên cầm đầu đó thay đổi, hắn cười, Tô Hiểu Mỹ ngạc nhiên. Tên lâu la chợt thay đổi, đi tới về phía cô sau đó nắm tóc của cô kéo lên, cô đau đớn hét, sau đó cả người bị ném ngã về phía bàn, vừa vặn ngã dưới chân của tên cầm đầu. Cô kinh hoàng, nước mắt rơi xuống, tên cầm đầu kia nhìn cô, " Tô Hiểu Mỹ ?"


Thanh âm của hắn khản đặc nhưng không khó nghe, nói rất rõ chữ, tay hắn bắt lấy cằm cô, " Tô y sĩ, sao lại khóc ?"


Tô Hiểu Mỹ lắc đầu, đưa tay lau nước mắt, " Tha cho chúng tôi."


" Tha chứ, đương nhiên là tha rồi." Hắn mỉm cười, bóp mạnh cằm cô, " Nhưng mà những tên kia chưa đến, sao tha được ?"


Tô Hiểu Mỹ nuốt nước bọt, " Chúng tôi không đáng bị như vậy ? Rõ ràng, chúng tôi là người tốt, tới Tây Tạng này là để cứu người..."


Ha...hahahahaaaa


Tên đó đột nhiên cười lớn, tay đập mạnh xuống bàn, " Người tốt ?"


Tô Hiểu Mỹ nhất thời cứng họng, không hiểu vì sao hắn lại cười vậy.


" Người tốt đương nhiên sẽ sống." Hắn nói, " Nhưng mà, đó chỉ là đạo lí."


Sau đó, Tô Hiểu Mỹ bị ném sang cho tên lâu la, " Chăm sóc cho tốt."


Cô bàng hoàng sau đó hét lên, gào thét, mấy người đồng nghiệp của cô thấy rõ tình cảnh nhưng lại không thể làm gì. Trơ mặt nhìn Tô Hiểu Mỹ bị làm nhục ngay trước mắt.


Tên cầm đầu đi ra ngoài, sương giá lạnh buốt, hắn vẫn rất thản nhiên, bên trong vang lên tiếng thét của người phụ nữ đó.


" A Lan, như vậy có phải quá đáng không ?" Một người thanh niên gầy yếu ôm theo súng tới bên cạnh anh ta, vẻ mặt có chút không đành lòng.


" Tát Ma, nếu muốn thì vào cứu cô ta đi. Lạt Dã vẫn chưa làm được gì đâu." A Lan liếc hắn, giọng điệu chế giễu.


Tát Ma nhìn về phía trong căn nhà, tiếng người con gái khóc càng ngày càng yếu đi, còn có cả tiếng mắng chửi của Lạt Dã. Nhưng Lạt Dã rất mạnh, bây giờ Tát Ma mà xông vào cũng không thể làm gì được.


" Ngay cả bản thân còn không cứu nổi thì có cái gì để cứu người khác. Thế gian này không có người tốt, người xấu, chỉ có kẻ mạnh." A Lan nhếch mép, ánh mắt giễu cợt nhìn anh ta, " Tát Ma, bọn họ mang tới lợi ích cho chúng ta, vì cớ gì ta lại phải thương xót cho họ chứ ?"


Tát Ma im lặng, sau đó quay người rời đi. A Lan không nói gì nữa, băng qua cơn tuyết đi về phía xe oto, ngồi vào trong, lấy điện thoại ra, gọi cho một người.


" Tất cả đều đã an bài ?" Người bên kia hỏi.


A Lan trả lời, " Đã làm đúng như kế hoạch. Tô Hiểu Mỹ kia cũng đang chịu..."


" Ừ, đừng làm chết người. Dù sao cô ta cũng là con gái của Tô gia."


" Biết rồi."


" Bọn họ sắp tới rồi, quân cờ nào nên dùng thì dùng, không dùng được thì vứt đi. Nhớ cho kĩ, chỉ có hoàn thành kế hoạch mới được trở về."


A Lan im lặng không trả lời.


" Tĩnh Vưu, tôi không có dạy ra một tên phế vật."


" Vâng, tôi biết rồi."


Tĩnh Vưu tắt điện thoại, nhìn màn tuyết rơi càng lúc càng nặng, ánh mắt biến đổi. Người đó nói chỉ cần khiến cho quân đội thất bại thì sẽ được trở về, vậy bằng mọi giá, hắn sẽ ngăn cản bọn họ. Tĩnh Vưu lấy một điếu thuốc ra hút, khoang xe tràn ngập mùi khói. Hắn đã tới Tây Tạng được một năm rồi, chuẩn bị suốt 12 tháng vì kế hoạch lần này. Chỉ cần thành công, có được sự tín nhiệm của người kia, hắn liền có thể thoát khỏi xiềng xích. Ánh mắt biến chuyển, hắn bỗng nhiên nhớ ra một cái tên, người kia coi trọng người phụ nữ đó, không tiếc hi sinh nhiều người để khiến cho người phụ nữ đó để tâm đến mình, hắn cũng hèn mọn chẳng khác gì kẻ tầm thường.  Tĩnh Vưu thật sự rất muốn biết được rốt cuộc người phụ nữ đó là ai mà có thể khiến cho kẻ cao cao tại thượng đó suốt mấy năm nay điên cuồng.


Lâm Hiểu Khê cùng đội đặc nhiệm cuối cùng cũng lên tới Tây Tạng, bên quân đội ở đó đã chờ bọn họ sẵn.


" Nhóm người bắt giữ đoàn y sĩ là những tên phản động, được cầm đầu bởi một người tên là A Lan. Hắn mới xuất hiện ở Tây Tạng được một năm, mấy người đi theo hắn đều là những tên nguy hiểm, hung hãn. Bọn họ giam cầm y sĩ trên núi cao, muốn trao đổi, thuyết phục cũng khó. Chúng tôi vẫn chưa nghĩ được phương án đối phó." Trình Cửu báo cáo tình hình mà bọn họ nắm được cho phía quân đội.


Hứa Luật Khôi nhìn tập tài liệu, hồ sơ về tên A Lan kia khá sơ sài, có vẻ không phải là danh tính thật của hắn. Chân dung được ghi lại cũng không rõ lắm, đúng là nhiệm vụ này quá nguy hiểm.


Tần Minh ở bên cạnh thấy anh chau mày liền biết mọi chuyện không dễ dàng. Có cả thảy 8 con tin bị bắt giữ, số lượng của bên địch cũng không rõ, địa hình ở đây lại nguy hiểm, không chừng sẽ mất rất lâu để giải cứu.


" Bọn chúng có yêu cầu gì không ?" Hứa Luật Khôi hỏi.


" Hiện tại chưa có."


" Trước mắt, các anh làm theo kế hoạch này của tôi." Hứa Luật Khôi nghe xong quyết định nói ra kế sách đối phó của mình với Trình Cửu.


Lâm Hiểu Khê không được cử tới phòng họp, cô cùng Triệu Tiểu Hạ và Giang Hi ngồi ở trong lều chờ Phó Kình, Hứa Luật Khôi và Tần Minh đi bàn việc. Cô nhìn danh sách những người mất tích, ánh mắt sững sờ ở tài liệu về Tô Hiểu Mỹ.


" Cô ta là con gái của Tô gia. Lần này vì có liên quan tới cô ấy nên nhiệm vụ mới trở nên nghiêm trọng. Tô Cảnh Minh chính là ba của cô ta, ông ta hiện tại chính là Cục phó cục Ngoại giao. Thông tin về Tô Hiểu Mỹ vì vậy mới được bảo mật." Triệu Tiểu Hạ thấy cô im lặng thì liền nói.


" Triệu Tiểu Hạ, cô nói một cô tiểu thư như cô ấy tại sao cứ phải đi tới vùng xa xôi này vậy ? Rõ ràng với thế lực của ba cô ta, đâu cần cô ta phải tình nguyện gì ?" Lâm Hiểu Khê nhỏ giọng nói.


" Ai biết, mấy vị trên trời đó chẳng phải luôn thích thoát ra khỏi lồng giam của mình sao ? Ai biết được ngoài lồng toàn giông tố !" Triệu Tiểu Hạ cười nhạt, cô ta lau dao găm của mình, ánh mắt lạnh ngắt.


Giang Hi nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Hạ, " Lời cô nói không phù hợp với vị trí của cô bây giờ ! Nên nhớ cô là quân nhân."


Triệu Tiểu Hạ cười khẩy, liếc sang Lâm Hiểu Khê, " Giang Hi, anh đúng là kẻ không biết đùa."


Lâm Hiểu Khê đứng dậy, đi ra khỏi lều. Cô không ngờ tới một trong số những người bị bắt lại có Tô Hiểu Mỹ. Như vậy, Hứa Luật Khôi chắc chắn cũng sớm biết có cô ta. Cô nắm chặt nắm đấm, ngăn cản bản thân nổi giận.


Điện thoại rung lên liên hồi, cô nhìn dòng số lạ, không khỏi nghi ngờ, quyết định không nghe máy. Nhưng người gọi cho cô dường như rất cố chấp, cô nhìn kĩ lại số điện thoại gọi cho mình, một tia sáng vụt lên, cô chạy vội vàng, lao vào trong lều chỉ huy, mấy người kia kinh ngạc nhìn cô. Lâm Hiểu Khê không giải thích, nhấn nghe cuộc gọi.


" Cứu...cứu tôi ! Tôi ...là Tô Hiểu Mỹ. Cứu Tôi ! Xin hãy cứu tôi !" Một giọng nói thê lương truyền đến, sắc mặt ai cũng đại biến. Hứa Luật Khôi cau mày nhìn Lâm Hiểu Khê, cô cũng nhìn anh.


" Nghe thấy chưa ?" Một giọng nam tiếp sau giọng của Tô Hiểu Mỹ.


Tất cả mọi người đều im lặng.


" Cách đây 2 tháng quân khu X có chặn một kho hàng xuất bến ở cảng Tây Dương, khiến cho tôi tổn thất kha khá tiền. Bây giờ tôi chính là đang báo thù. Ở đây có 8 con tin, trong này có ai các người chắc biết rõ. Tôi cho các người 2 tiếng, đem một người từ trong ngục đi ra." Người đàn ông kia vẫn rất ung dung nói, hoá ra tất cả kế hoạch đều đã được chuẩn bị kĩ.


" Ai ?" Hứa Luật Khôi hỏi.


" Dư Minh." Người bên kia nhắc đến một cái tên.


Sắc mắt của Tần Minh và Phó Kình đều đồng loạt thay đổi, Hứa Luật Khê trái lại rất bình tĩnh, " Lấy cái gì để đảm bảo ?"


" 8 cái mạng ở đây."


" Không đủ." Hứa Luật Khôi cười nhạt, " Chỉ như vậy không đủ để thả Dư Minh."


Trình Cửu thật sự không tin được Quân khu trưởng của quân khu X lại có thể nói ra được lời như vậy. Nhiệm vụ của bọn họ chẳng phải là cứu 8 vị y sĩ kia sao ?  Nhưng Hứa Luật Khôi, dường như không để tâm đến họ.


" Hứa quân trưởng, ở đây chẳng phải có một người đối với anh có ý nghĩa sao ?"


Lâm Hiểu Khê không khỏi chế giễu mình, cô nhìn Hứa Luật Khôi, muốn xem anh như thế nào thì thấy anh nhìn cô, " Chỉ là một cô bạn gái cũ, không hơn không kém."


" Luật Khôi, bọn chúng...bọn chúng làm nhục em. Cầu xin anh...hãy cứu em !" Lại là tiếng khóc đến xé lòng của Tô Hiểu Mỹ, lời nói cất ra khiến cho mấy người ở đó đều bàng hoàng.


Cuộc gọi cũng đến đó rồi tắt máy.


Lâm Hiểu Khê thu máy về, " Là bọn chúng gọi tới cho tôi."


Phó Kình nhìn Lâm Hiểu Khê, cô là thành viên mới của đội đặc nhiệm, theo hồ sơ chính là LADY - đặc công bí mật được quân khu bồi dưỡng ở bên ngoài. Anh chính là lần đầu gặp cô, cũng cảm thấy không quá ấn tượng. Nhưng lần này, bên bắt cóc lại gọi tới cho cô khiến anh không khỏi nghi ngờ, tại sao lại là cô ?


" Dư Minh là tên tội phạm nguy hiểm. Thả hắn ra là điều hoàn toàn không thể." Phò Kình lên tiếng, " Hắn là thành phần cực đoan ảnh hưởng xấu tới xã hội. Không thể thả ra ngoài."


Hứa Luật Khôi đương nhiên biết điều này, " Đẩy nhanh kế hoạch, toàn đội thực hiện như đã bàn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play