Xin lỗi up trễ :<
!--Go-->
Mộ Tiêu Thư chuẩn bị ly khai vương phủ, mà có Khởi Thanh ở, nàng đừng nghĩ rời đi nửa bước.
Đàm Hạo Uyên vốn là phái nhìn chằm chằm nàng, sau ngày hôm nay, chỉ sẽ càng chặt hơn. Mà Khởi Thanh một khi khả nghi, Mộ Tiêu Thư không xác định mình là có thể thuận lợi ly khai hay không.
Mộ Tiêu Thư cũng chưa nghĩ đến, nàng vừa tới không lâu sau, cư nhiên sắp đi rồi.
Khởi Thanh đã ngủ mê man, Mộ Tiêu Thư đem chăn đắp lên cho nàng, liền buông màn xuống. Nàng từ trong APP lấy ra một bộ hắc y tiện hành động, thật nhanh thay mình mặc vào, sau đó thổi tắt nến, động tác linh xảo ra cửa phòng. Từ đầu tới đuôi, không làm kinh động bất cứ người nào.
Dọc theo đường đi Mộ Tiêu Thư đều cẩn thận, thuận lợi tránh thủ vệ. Thế nhưng đi tới một đường nhỏ trước mặt, nàng dừng bước.
Cánh cửa kia có bốn hộ vệ coi chừng, hết lần này tới lần khác nàng phải qua.
Mộ Tiêu Thư đem bản thân giấu ở trong bóng tối, lần thứ hai đem APP triển khai. Đường thương điếm cùng vương phủ vừa trùng, Kỳ Xảo các sừng sững ở bên đường, Mộ Nhất cùng Mộ Nhị đang đợi mệnh.
Mộ Tiêu Thư tâm niệm vừa động, Mộ Nhất đầu tiên xuất hiện.
Xoạch một tiếng cành cây giòn hưởng, cửa nhỏ truyền ra một trận gây rối, sau đó cây đuốc sáng lên, ba bóng người vừa vọt ra.
Mộ Tiêu Thư như trước trốn ở chỗ cũ. Nàng lẳng lặng chờ một hồi, lại thả ra Mộ Nhị.
Chỉ nghe ở cửa nhỏ truyền đến một tiếng thóa mạ, liền có một người khác vọt ra. Mộ Tiêu Thư tĩnh chờ chỉ chốc lát, xác định mọi người đi, lúc này mới hướng cánh cửa kia chạy như bay.
Đi qua cánh cửa kia, nàng thật nhanh tới gần phương hướng của tường viện. Chân đạp trên mặt đất, nhẹ bỗng, dĩ nhiên không có phát sinh một chút âm hưởng. Một lát sau, Mộ Nhất cùng Mộ Nhị chủ động về APP, mà Mộ Tiêu Thư thì đã trwò qua tường viện.
Nhẹ nhàng nhảy, nàng rơi xuống đất.
Lúc này đã là ban đêm, Bắc Vọng cấm đi lại ban đêm chỉ ở một số ít mấy địa phương thực thi, mà khu vực của vương phủ chính bao quát ở bên trong, cho nên Mộ Tiêu Thư phải cẩn thận cấm quân tuần tra.
Cẩn thận tách ra một chi đội tuần tra, đi chưa được mấy bước, Mộ Tiêu Thư lại gặp một đội khác.
Ngoại trừ bên ngoài hoàng cung, khu vực này của vương phủ đó là địa phương tuyệt đối nghiêm của Bắc Vọng cấm đi lại ban đêm.
Mộ Tiêu Thư chuyển qua nơi khác, đi tới một ngã tư đường, hảo xảo bất xảo, từ bên bên phải đều truyền đến tiếng bước chân, Mộ Tiêu Thư chỉ lựa chọn tốt lui về phía sau. Nhưng vào lúc này, một tay đột nhiên đưa ra ngoài, bụm miệng nàng lại.
Mộ Tiêu Thư kinh hãi, nàng không có phát hiện người này tồn tại. Ban nãy đối phương nếu để cho nàng một đao, nàng căn bản không có căn bản không có hoàn thủ được.
"Là ta." Người sau lưng nhỏ giọng nói, "Đi theo ta."
Mộ Tiêu Thư ngẩn người, không có giãy giụa, từ trong tiếng nói chuyện, nàng đã biết thân phận người tới.
Nàng từ một cái cửa nhỏ tiến nhập một tòa viện, theo thói quen nhìn chung quanh một vòng, ở đây chắc là một khu đại trạch, cách Lân vương phủ không xa.
Mộ Tiêu Thư hồi tưởng trạch phụ cận Lân vương phủ, cuối cùng định vị một tòa không trạch chi thượng.
"Nơi này là địa phương của ngươi?" Nàng quay đầu lại hỏi.
Tống Tử Nho tháo bộ mặt ngu dốt ra, đáp: "Không sai."
"Người ở nơi này phi phú tức quý, trạch vô giá, Bách Hối Thương Minh không hổ là đại thương hoàng khoa sổ quốc."
Tống Tử Nho thản nhiên nói: "Lúc đầu vì kiếm được trạch tử này, chúng ta cũng không ít công phu."
Lúc này giật mình là Mộ Tiêu Thư, câu nói mới vừa rồi kia của nàng bất quá là thử mà thôi.
Lần đầu Tống Tử Nho cứu nàng thì, nàng nổi lên lòng nghi ngờ.
Này cũng không phải tiểu thuyết cẩu huyết, nơi nào sẽ đúng dịp như vậy, chuyện này, nàng không tin Tống Tử Nho là vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi đó.
Mà đêm nay nàng chuồn ra Lân vương phủ, càng là sự kiện ngẫu nhiên, ai cũng không biết kế hoạch của nàng, thế nhưng hết lần này tới lần khác Tống Tử Nho lại xuất hiện. Mộ Tiêu Thư không có cách nào khác không suy nghĩ nhiều, về hắn và Bách Hối Thương Minh, nàng cũng chỉ là suy đoán, mà đáp lại của Tống Tử Nho đáp lại xác nhận suy đoán này.
Mộ Tiêu Thư cảnh giác lui về sau một bước: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tống Tử Nho thẳng tắp đứng ở trước mặt của nàng, khẽ mỉm cười một cái: "Chúng ta đi vào nói đi, lẽ nào ta còn sẽ hại ngươi sao?"
Lời này có ý tứ, biểu hiện ra, Tống Tử Nho quả thực chưa hại qua nàng, thậm chí còn giúp nàng. Thế nhưng sự thực quả thực như vậy sao? Hắn nếu là người của Bách Hối Thương Minh, đó cùng lần ám sát kia có hay không có quan hệ?
Mộ Tiêu Thư mặc dù trong lòng cất nghi hoặc, vẫn là theo chân Tống Tử Nho vào phòng.
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không có gặp phải người khác, hình như cả tòa phủ đệ cũng chỉ có hai người bọn họ. Tống Tử Nho thắp lên vài ngọn nến, thất nội rốt cục sáng rỡ một ít.
"Ngồi." Hắn nói, "Yên tâm, có người thu thập, đều là sạch sẽ."
Mộ Tiêu Thư ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tống Tử Nho.
Lúc này thư sinh như là thay đổi, phải nói lần trước nàng thấy hắn thì, cũng đã thay đổi. Hay là, đây mới là chân diện mục của hắn, từ trước hắn chỉ là ngụy trang. Nói không chừng, cái từ thư sinh này không thích hợp dùng trên người hắn.
Thất nội đốt một lư tử, Tống Tử Nho châm một ấm nước, động tác thản nhiên đem nó trên lư tử.
"Ta vốn là muốn tiến Lân vương phủ, tìm ngươi."
Mộ Tiêu Thư sửng sốt, hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì ta nghe nói thập nhị công chúa đến Lân vương phủ, ngươi còn thay nàng rót một chén không khí trà."
Ánh mắt của Mộ Tiêu Thư rồi đột nhiên lăng lệ, không khí trà, Tống Tử Nho thậm chí ngay cả cái này đều biết! Bên người của Đàm Hạo Uyên có nhãn tuyến của hắn?
Không, chưa chắc là như vậy. Nói không chừng là tin tức từ nơi khác lấy được, tỉ như nói thập nhị công chúa, tỉ như Du vương Đàm Gia Dật, này cũng có thể.
"Như vậy nhìn ta làm gì?" Khóe môi Tống Tử Nho nhất loan, "Đều nói gả gà theo gà gả chó theo chó, ngươi còn chưa có gả, đã đem mình làm người của Lân vương sao?"
Mộ Tiêu Thư lạnh lùng nở nụ cười: "Ta gả hay không gả, thuộc về ta, chỉ bất quá, ta xưa nay không thích người khác rình chuyện riêng của ta."
Tống Tử Nho không nói, hai người yên lặng một hồi, nước trên lư tử sôi, kêu càu nhàu.
Tống Tử Nho đứng lên, dùng một bao bối nhấc xuống, rõ vào ấm trà.
Động tác của hắn chậm rãi, cũng rất thành thạo, mang theo tiết tấu tự thành nhất thể, vừa nhìn chính là tố quán. Mộ Tiêu Thư nhìn một màn này, trong lòng táo bạo hễ quét là sạch rồi.
Tống Tử Nho rót trà ngon, nâng hai ly trà, đưa đến trước mặt của Mộ Tiêu Thư.
"Ngươi thật giống như là biết pha trà.'
Tống Tử Nho cười cười: "So ra kém ngươi pha không khí trà."
Mộ Tiêu Thư đen mặt một chút, Tống Tử Nho nhắc nhở: "Cẩn thận nóng."
Một tiếng nhẹ nhàng nhắc nhở này, Mộ Tiêu Thư tạm thời quên gút mắt cùng hắn, nàng vấn: "Nơi này là gian nhà bỏ trống của người sao? Ta muốn mượn ở một đêm."
"Đương nhiên." Tống Tử Nho đáp.
Chờ ly trà nguội một ít, Mộ Tiêu Thư nhấp một miếng, trong đắng có ngọt, hắn quả nhiên am hiểu cái này.
Tống Tử Nho đem Mộ Tiêu Thư dẫn tới một gian phòng khác, ở đây đầy đủ mọi thứ, sàng đều đã bày xong.
"Nơi này đi." Mộ Tiêu Thư đưa tay vuốt đệm chăn.
Tống Tử Nho nhìn ở trong mắt, đột nhiên nhíu mày một cái: "Ta cho người mang nước qua đây."
Tống Tử Nho đi không lâu sau, có một lão nhân gia chạy đến gõ cửa, đưa tới nước nóng cho Mộ Tiêu Thư. Mộ Tiêu Thư tắm rửa qua, lấy y phục trong APP ra thay, thu thập xiêm y đi giặt, nàng nhìn thấy hà bao tùy thân luôn luôn mang theo.
Nàng trở lại tẩm phòng, lấy ra phần khế ước trong hà bao.
Phần khế ước này nàng đã xem qua nhiều lần, phía trên một chữ nàng cũng quen thuộc, nhất là lạc khoản ở phần cuối cùng. Đàm Hạo Uyên nói có khế ước ở, hắn cũng chính là của nàng, nhưng bây giờ Mộ Tiêu Thư nghĩ lại, chung quy nhân tâm phải không bao hàm ở bên trong.
Nghĩ tới đây, lòng của nàng không thể khống chế nhói lên, tâm tình bị đè nén trong lúc bất chợt mở áp.
Là ở Anh Nguyên, Đàm Hạo Uyên Đàm Hạo Uyên nàng nhánh hoa?
Ở lễ cập kê, Đàm Hạo Uyên tại sao muốn vì nàng bới tóc, tại sao muốn cầu thú nàng?
Ngày hôm nay, hắn vì sao lại không chịu để giải thích nói mấy câu? Quá khứ quả thật không quan trọng, nhưng này phải xác định là quá khứ mới được. Nếu như quá khứ để ngang hiện tại, căn bản không có quá khứ, sự tình chính là mặt khác.
Mộ Tiêu Thư không cần một đoạn cảm tình ba phải, nếu như Đàm Hạo Uyên còn cùng Quý Thanh Nguyệt dây dưa không rõ, nàng sẽ chủ động rời khỏi, đồng thời vĩnh viễn không hề nhìn người này.
Ngay thời gian suy nghĩ của nàng bị chuyện này chiếm hết, cửa bị người nhẹ nhàng gõ mà vang lên.
"Ta vào đây." Tống Tử Nho ở bên ngoài nói.
Mộ Tiêu Thư vội vã đem phần khế ước gấp lại, nhét vào hà bao.
Tống Tử Nho ôm cẩm bị to vào cửa, vừa lúc nhìn thấy động tác này của nàng, Ánh mắt của hắn hơi lóe lên, từ mặt trên cái hà bao kia xẹt qua, sau đó nở nụ cười, nói rằng: "Đổi nệm cho ngươi."
Mộ Tiêu Thư lăng lăng nhìn, nghi ngờ nói: "Không phải là đã có sao?"
Tống Tử Nho không nói lời nào, trái lại động tác nhanh nhẫu đem nệm đổi xong. Nệm mới còn tốt hơn cái lúc đầu rất nhiều, Mộ Tiêu Thư mắt choáng váng, thẳng đến hắn đổi xong, nàng mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời vẻ mặt xấu hổ.
"Ta có thể tự làm."
"Một cái nhấc tay, ngươi vừa... Đang làm cái gì?"
"Nga, không có gì." Mộ Tiêu Thư đem hà bao thu vào.
Lúc Mộ Tiêu Thư ở trong phủ của Tống Tử Nho nghỉ ngơi, Lân vương phủ ầm đến tậm trời.
Thủ vệ trong phủ đuổi theo Mộ Nhất cùng Mộ Nhị, rất nhanh liền phát hiện mình mất dấu, bọn họ lập tức thông tri những hộ vệ khác đề phòng, đồng thời, chuyện này cũng truyền đến trong tai của Đàm Hạo Uyên.
Lúc Đàm Hạo Uyên nghe nói, chưa có bất kỳ bày tỏ gì, mà là như gió lốc chạy ra khỏi cửa phòng, không lâu sau, hắn xuất hiện ở trong viện tử của Mộ Tiêu Thư.
Đẩy cửa phòng ra, thất nội yên tĩnh, chỉ có có tiếng hô hấp nhỏ nhẹ, Đàm Hạo Uyên thở dài một hơi, nhưng là tâm là của hắn lập tức xoắn lại, tình huống không đúng!
Hắn vào cửa thì phát ra động tĩnh lớn như vậy, Mộ Tiêu Thư làm sao có thể một chút phản ứng cũng không có.
"Tiêu Thư?" Đàm Hạo Uyên thử thăm dò kêu một tiếng, không có trả lời.
Hô hấp của hắn thác loạn rồi, đốt một ngọn nến, mấy bước lớn đi nhanh đến trước giường, Khởi Thanh vẫn ở chỗ cũ ngủ say, mà Mộ Tiêu Thư không biết tung tích.
Trong Lân vương phủ truyền ra một tiếng gầm rú nổi giận, nến ở khắp nơi đều đốt lên, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Cố Viễn vội vã tới rồi, sắc mặt Đàm Hạo Uyên âm trầm, toàn thân phảng phất đang nổi bão tố lên.
"Người không thấy, đi tìm!" Hắn trầm giọng phân phó.
Cố Viễn nhìn thoáng qua phía sau hắn, lập tức hiểu mệnh lệnh này, Mộ Tiêu Thư không thấy, nàng đến cùng chạy đi đâu?
!--Next-->