Thật ra, Lâm Ý Nhiên không muốn làm lớn chuyện, dù sao vẫn còn có việc cần người, chỉ cần người ta cho mình bậc thang, cô tình nguyện xuống nước trước, không nghĩ vì một lúc xúc động quá mức mà làm diễn thành một màn ầm ỹ như vậy.Bây giờ đứng trong văn phòng, nhìn Tần Cảnh Sâm nâng niu hộp cơm để trên bàn, ngoắc ngoắc tay dịu dàng với mình, Lâm Ý Nhiên xấu hổ muốn chui đầu xuống đất.“Hộp cơm đổ hết rồi…”.“Vẫn còn ăn được.”.
Tần Cảnh Sâm thong thả gắp một miếng khoai tây thái lát cho vào miệng.Nhìn Tần Cảnh Sâm vô cùng nhiệt tình càn quét đống đồ ăn, Lâm Ý Nhiên cũng yên ắng trở lại.Hàn Duệ bước vào đúng lúc Tần Cảnh Sâm vừa ăn xong, trên tay anh ta cầm theo một hộp y tế văn phòng.Lúc này Lâm Ý Nhiên mới nhớ ra cú ngã hồi nãy, đầu gối cũng bắt đầu nhói nhói đau.Hôm nay cô mặc một cái váy suông dài kèm áo blazer khoác ngoài cho nên ko thấy rõ đầu gối ra sao.Bây giờ vén lên, quả nhiên thấy hai vết bầm nổi rõ.“Mấy cái này không đáng ngại…”.
Lâm Ý Nhiên theo quán tính xua tay, mấy vết thương này thì thấm tháp vào đâu chứ.Nhớ đến cô gái trước mắt cả một bả vai bị đè nặng vẫn quay phim như thường mà ko rên một tiếng, Tần Cảnh Sâm biết cô ấy tính khí lì lợm biết bao.“Vậy em nói xem cái gì mới là đáng ngại.”“Anh giận tôi lâu như thế mới là đáng ngại đó.”, Lâm Ý Nhiên lầu bầu.Vậy mà hắn lại cười, cười như được mùa thế kia.Thôi bỏ qua đi, cô ấy đã lo lắng như thế này rồi.“Tôi ko giận em nữa.”.
Lâm Ý Nhiên nhổm dậy bất kể đầu gối đang đau nhức.“Yên nào.”“Anh nói là anh ko giận nữa mà.”“Không giận nữa.”“Vậy Tần Cảnh Sâm, nếu tôi muốn anh có thể lên phim trường thăm tôi được ko?”.
Đôi mắt Tần Cảnh Sâm lấp lánh nhìn qua.Đây là lần đầu tiên cô ấy yêu cầu hắn đến thăm mình trong thời gian quay phim.“Không được sao?”“Em phải nói cho tôi một lí do đáng để tôi dành thời gian đi thăm em, nghe nói chỗ đó cũng ko gần.”.
Tần Cảnh Sâm chống cằm.“Lái xe đi cũng phải mất 4- 5 tiếng ạ.” Hàn Duệ biết ý xen vào.“Lý do chính đáng gì đây, coi như nhớ anh muốn gặp anh cũng là lý do được ko?”.
Lâm Ý Nhiên xụ mặt.“Được.”Lâm Ý Nhiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Tần Cảnh Sâm vẫn còn đang treo nụ cười trên đó.Vậy mà đồng ý rồi!!!Đồng ý rồi!!!Kế hoạch của cô có thể thành công rồi!!!~Sáng sớm mai Lâm Ý Nhiên phải lên đường sớm, Tần Cảnh Sâm lại khá bận rộn công việc nên cũng ko giữ cô lại, dặn dò vài câu rồi kêu Hàn Duệ cho lái xe đến đưa cô trở về.Lâm Ý Nhiên chuẩn bị đầy đủ vật dụng cho 1 tháng xa nhà quay phim.Vai diễn của cô là một cảnh sát, đàn em khóa dưới của nam chính, đã thầm thích đàn anh từ hồi còn học đại học cảnh sát, sau này có cơ hội hợp tác với thần tượng của mình nhưng lại gặp phải đối thủ cực lớn là nữ chính- bác sĩ pháp y trẻ tuổi lạnh lùng của Viện pháp y quốc gia.Chính vì vậy thời gian đầu, nữ phụ luôn gây khó dễ cho nữ chính.Vai diễn này ko có gì nổi bật, chẳng qua Lâm Ý Nhiên chọn nhân vật này vì diễn xuất không quá khó khăn, tính cách cũng ko có gì nổi bật ngoài mấy màn đánh võ đẹp mắt mà Lâm Ý Nhiên muốn thử.Lý Nhi đã được Trần Hồng dặn dò cẩn thận, sáng sớm đúng giờ đã có mặt làm nhiệm vụ đưa đón Lâm Ý Nhiên.Vì thời gian 1 tháng không phải là ngắn, Lý Nhi mang theo đến 2 vali đồ, nhét chật cứng ở cốp xe sau.3h sáng, chiếc xe con cóc đã xuất phát.Lâm Ý Nhiên đơn giản nhắn một tin cho Tần Cảnh Sâm báo mình đã lên đường đến đoàn phim, cô biết giờ này hắn đang ngủ nên không muốn làm phiền.Sáng sớm, xa lộ thưa thớt xe cộ, rất nhanh đã ra khỏi địa phận Minh Thành.8h sáng, hai người Lý Nhi và Lâm Ý Nhiên đã dừng lại trước phim trường dự án Bông tuyết màu đỏ.Nơi đây là một khu phức hợp bệnh viện nghỉ dưỡng đặc thù và viên nghiên cứu y dược không mở cửa rộng rãi, trước đó đã được Tần thị đánh tiếng quyên góp một số tiền lớn.Đoàn phim và đạo diễn Vương Tinh đã đến đây trước 1 tuần để giám sát quá trình thiết kế và tạo dựng bối cảnh.Lâm Ý Nhiên và Lý Nhi lễ phép đi đến khu vực nghỉ ngơi của nhà sản xuất chào hỏi một phen.Vì là người do cao tầng đưa vào, nhà sản xuất cũng khách sáo mà cho bọn Lâm Ý Nhiên vẻ mặt tốt.Đạo diễn Vương Tinh là trưởng bối lăn lộn bao nhiêu năm trong cái vòng này, không mặn không nhạt gật đầu đáp lễ.Theo thường lệ, chào hỏi xong một vòng, Lâm Ý Nhiên đi vào phòng phục trang.Sự xuất hiện của một gương mặt quen thuộc tại đây khiến Lâm Ý Nhiên thấy bất ngờ.Vậy mà Triệu Vy Vân đã đến đây từ sớm.Cô ta đang trao đổi về tạo hình tóc và trang điểm cho nhân vật.Nhân vật nữ chính của bộ phim là một nữ pháp y suốt ngày vùi đầu với xác chết, không quan tâm đến bản thân, gương mặt vô cảm, tính cách lại lạnh nhạt ko thích giao du với người khác, nên lớp trang điểm của nhân vật phải thật nhẹ nhàng, thậm chí là để mộc.Nhưng quản lý và trợ lý của Triệu Vy Vân lại lo lắng nếu Triệu Vy Vân để mặt mộc lên hình thì dễ bị các diễn viên phụ khác đè bẹp.Đặc biệt ở đây đã có sẵn một người.Vì có nhiều mâu thuẫn xảy ra trước đây, Lâm Ý Nhiên cũng ko tính bày ra sắc mặt tốt với Triệu Vy Vân, trực tiếp mở miệng lên tiếng chào chung với mọi người trong phòng rồi ngồi xuống ghế hóa trang của mình.Dự án lần này Lâm Ý Nhiên ko còn là vai nữ phụ quần chúng như trước, nên được ê kíp sắp xếp cho một khu vực hóa trang riêng.Phòng hóa trang im ắng một mảnh cho đến khi Tô Nhã bước vào.Vì đã quen biết nhau từ trước, Tô Nhã đi thẳng đến chỗ Lâm Ý Nhiên cười nói rôm rả trước khi bắt tay vào việc trang điểm cho cô.Thời gian buổi sáng là thời điểm dành cho mọi người làm quen với nhau, khoảng 9h hơn khu vực hóa trang đã đông đúc.Ảnh đế Hàn Đống là một người vô cùng lịch thiệp và hòa nhã, dù cho diễn viên đối diễn chính với anh ta là Triệu Vy Vân thì anh ta vẫn vô cùng niềm nở và đi đến hỏi thăm Lâm Ý Nhiên.Điều này khiến Lâm Ý Nhiên càng thêm kính nể..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT