Mấy ngày nay, ngoài việc nghiên cứu tác phẩm Bông tuyết màu đỏ, Lâm Ý Nhiên cũng khá chú ý tin tức kinh tế tài chính khiến Trần Hồng tặc lưỡi ko thôi.[Chắc chắn trong thời gian quay dự án Bông tuyết màu đỏ sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó ký chủ phải cố gắng diễn xuất thật tốt, tốt nhất là khiến cho nam chính vỡ mộng, chán ghét ký chủ đến đỉnh điểm, như vậy mới làm bật được sự tốt đẹp của nữ chính, cốt truyện cũng sẽ quay trở về quỹ đạo cũ.]- Hệ thống nhắc đi nhắc lại.[Hmmm, chỉ cần nam chính công khai cùng nữ chính, đến lúc đó ký chủ lại bị lệnh phong sát rơi xuống đầu mình là có thể rút lui êm đẹp được rồi, đấy là trong trường hợp cô không khiến cho nam nữ chính căm hận mình quá mức.] Nó tự lẩm nhẩm.[Đúng là chỉ còn lại một sự kiện nữa thôi phải ko?].
Lâm Ý Nhiên khấp khởi mừng thầm.[Phải, chỉ còn một bước nữa là có thể về đích, nhưng đấy là nếu mọi thứ đi theo đúng quỹ đạo của nguyên tác, cho nên chúng ta vẫn không nói trước chuyện gì, phải chờ xem tình hình của nam nữ chính như thế nào đã.]Nghe hệ thống trấn an, Lâm Ý Nhiên đã yên tâm phần nào, từ đầu đến giờ cô đều tâm tâm niệm niệm diễn tròn vai nữ phụ phản diện này, hết thảy các tình tiết gặp gỡ và đụng độ của ba người cô đều chuẩn bị chu toàn.Lâm Ý Nhiên tin tưởng khi hoàn thành xong nhiệm vụ ở sự kiện mấu chốt cuối cùng này, nam nữ chính chắc chắn sẽ thuộc về nhau.Bây giờ, cô phải tính toán làm sao để khi xảy ra sự kiện kia, nam chính Tần Cảnh Sâm sẽ vì niệm tình xưa mà không đuổi cùng giết tận như trong nguyên tác.Đúng thế!Nếu được một người đối xử tốt với mình, quan tâm mình, lấy lòng mình, hẳn nhiên ai mà không xúc động.Đến lúc đó, có lỡ làm ra chuyện gì động trời thì cũng sẽ niệm tình mà tha thứ cho họ một con đường sống.Nghĩ nghĩ, Lâm Ý Nhiên cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu, cẩn thận bấm vào từng con số trên màn hình.Điện thoại bắt đầu đổ chuông.Tại phòng họp lớn trên tầng 42 của tòa tháp chữ T đang quy tụ tất cả giám đốc và quản lý bộ phận của tập đoàn lớn nào đó.Cuộc họp đang trong giai đoạn cao trào, người đàn ông mặc vest đang thao thao bất tuyệt trước màn hình chiếu khổng lồ.Giữa dàn âm thanh hùng hồn diễn cảm, tiếng chuông điện thoại bén nhọn vang lên đặc biệt chói tai.Ánh nhìn như tia radar của những vị giám đốc cấp cao bắt đầu quét khắp căn phòng khiến một số vị quản lý dưới quyền run rẩy lo lắng, đến tột cùng là tên nào to gan dám để chuông điện thoại trong phòng họp vậy.Cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra âm thanh lạ.Chiếc điện thoại màu đen tuyền lạnh lẽo nằm trước mặt người đàn ông ngồi vị trí chủ tọa vẫn đang vừa phát sáng vừa vang lên giai điệu cơ bản.Là…là điện thoại của đại boss.Tần Cảnh Sâm đang chống cằm xem xét số liệu trong bảng báo cáo giờ này đã nhíu mày nhìn về phía chiếc điện thoại.Đây là chiếc điện thoại tư nhân của hắn, không phải ai cũng biết được số.Ngón tay thon dài lật lên, đôi mắt nhìn vào màn hình vẫn đang nhấp nháy hiển thị tên người gọi.Lâm Ý Nhiên!!!Đôi mắt Tần Cảnh Sâm vụt qua một tia sáng, hắn không nghĩ đến người gọi lại là cô ấy, đây là lần đầu tiên Lâm Ý Nhiên chủ động gọi cho hắn đây.Tần Cảnh Sâm ra hiệu cho mọi người giữ im lặng rồi đưa điện thoại đến bên tai.“Alo”“Tôi là Lâm Ý Nhiên…”.
Giọng bên kia điện thoại nhỏ nhẹ truyền đến.“Tôi biết là em.”“Anh đang làm gì đó? Có bận không? Tôi…ko làm phiền anh chứ?”.
Lâm Ý Nhiên dè dặt hỏi.“Không, ko bận.”.
Tần Cảnh Sâm thoải mái đáp.Câu trả lời của hắn khiến cằm của toàn bộ người trong phòng họp rơi lộp bộp xuống đất.Bọn họ vẫn còn đang trong buổi họp quan trọng đấy, không bận là không bận thế nào?“Ừm…tôi muốn cảm ơn anh đã giúp tôi tham gia đoàn phim kia…cảm thấy nên làm một chút gì đó cho anh…”.
Lâm Ý Nhiên ngập ngừng tỏ ý.“Ừm…tôi ko cần lời cảm ơn của em, nhưng nếu em muốn làm chút gì đó, tôi ko ngại.”.
Tần Cảnh Sâm cười khẽ.“Tôi…có thể mời anh đi ăn một bữa được ko…”.
Lâm Ý Nhiên thăm dò.“Được, vậy tối nay tôi đến đón em.”.Dễ tính vậy sao? Chưa gì đã đồng ý rồi?Nhưng sao lại là đón cô tối nay chứ nhỉ?Lâm Ý Nhiên nhìn nhìn vào điện thoại, vội vàng lật đật nhảy chân trần chạy xuống bếp, bây giờ là đầu giờ chiều, chỉ có thể chạy ra siêu thị mua ít đồ mà thôi.Tần Cảnh Sâm tắt máy, nhìn lại phòng họp vẫn còn hai chục con người đang im lặng nhìn anh lom lom, dứt khoát phất tay phân phó: “Cuộc họp đến đây tạm dừng đi, mọi người chỉnh lý lại một chút, sáng mai chúng ta tiếp tục.”Lần đầu tiên, vị đại boss cho dừng họp giữa chừng chỉ vì một cuộc điện thoại cá nhân.
Phải nói Tần Cảnh Sâm nổi tiếng là nghiêm khắc trong công việc, mỗi lần họp như thế này bọn họ đều như mất nửa cái mạng để làm hài lòng ông chủ lớn, đại ma vương nơi công sở thế mà hôm nay lại không hề chất vấn câu nào, còn cho bọn họ cơ hội điều chỉnh.Không kịp để cho mọi người kịp định thần, Tần Cảnh Sâm đã tao nhã đứng dậy rời khỏi phòng họp cùng Hàn Duệ..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT