“Ngày em tốt nghiệp, tôi muốn bay đến chúc mừng cho em…không ngờ máy bay lại xảy ra sự cố, đôi chân này cũng vì thế…”

“Đừng nói gì cả. Tôi hiểu, tôi luôn trân trọng mọi thứ với anh.”

Thục Yên chạm vào chân hắn. Cô bây giờ đã quyết định ở bên cạnh người đàn ông này mãi rồi. Hắn vì cô làm nhiều việc như thế, không lẽ việc ở bên cạnh và yêu hắn cô lại không làm được chứ? Dù bây giờ không có, nhưng sau này nhất định sẽ có.

“Em sẽ chịu thiệt thòi đấy.”

Đình Thư Huân có chút ái ngại việc bản thân mình tàn như thế. Nhưng xem ra cô coi trọng tình cảm hơn, vẫn muốn ở bên cạnh hắn sao?

Thục Yên gật đầu, ánh mắt vẫn kiên định. Cô biết mình sẽ bị thiệt thòi về mặt tinh thần, chứ vật chất cô mà chịu thiệt khi chồng lại là Đình gia gia thứ thiệt sao? Không tin nổi đâu.

“Thục Yên, còn yêu Đào Lực không?”

“Hả…anh?”

Vừa nắn bóp cho đôi chân của Đình Thư Huân, vẫn chìm đắm trong suy tư mà hắn lại hỏi bất chợt như thế cũng khiến cô giật thót cả mình. Cư nhiên lại nhắc tên ôn dịch Đào Lực sao? Không lẽ mọi chuyện cô và tên đó thì hắn đều biết à?

“Không sao…tôi sẽ chấp nhận mọi thứ.”

“Tôi và anh ấy là quá khứ rồi. Hiện tại chẳng còn gì để nói.”

Đôi mi dày dặn của hắn rũ xuống, tâm trạng cùng giọng nói cũng chốc trùng lại khi cô vẫn ngơ mặt ra không đáp lại. Sao hắn lại có chút ghen tỵ. Nếu không vì tai nạn và một số việc thì thật sự cô nhóc này hắn đã ăn từ lâu rồi, còn không đợi cô phải quen trúng những loại tạp nham khác.

Thục Yên cũng rất biết cách xoa dịu hắn. Nghe câu đáp lại từ cô Thư Huân cũng chịu nở nụ cười, hắn nắm lấy tay cô mà đưa lên mặt, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô thầm vui vẻ.

“Cảm ơn em. Sau này kẻ nào đắc tội với em chính là đắc tội với Đình gia gia này, và tôi cũng sẽ giúp em trả thù.”



“Ầy được rồi mà.”

Tâm cô chợt rung động, cái hành động này thật khiến cô muốn tung lên mà hôn lấy hôn để. Cái mùi thật sự quá dễ chịu với cô.

Còn nói lời nói vô cùng ngọt ngào đấy nữa, ai mà không chết với hắn được chứ. Nhưng cô sớm đã xem chuyện quá khứ cho vào dĩ vãng, chỉ có đêm đông lạnh năm cô bảy tuổi là chẳng thể quên được…cho đến tận bây giờ…

“Thục Yên.”

“Tôi đây!”

“Em có muốn quay về Chu gia gặp anh em một chuyến không?”

Vừa nhắc đến anh trai, mắt cô đã sáng lên. Cũng đã nửa năm hơn cô không gặp anh mình, lại nhớ đến ông nội mà giận bản thân không thể thắp cho ông nội một nén nhang. Đứa cháu gái này còn có thể có mặt mũi nào mà gặp ông nữa chứ…

“Hai ngày nữa về nhé?”

“Cảm ơn anh rất nhiều!”

Hai ngày có lẽ là nhanh rồi. Cô nhịn không nổi vui mừng mà khoác tay qua cổ ôm lấy hắn. Sao lại có người vừa ấm áp mà suy nghĩ chu đáo như thế chứ!

Đình Thư Huân biết cô vui mừng thì bản thân hắn cũng rất vui, hai tay cũng rất vui vẻ mà ôm lấy cô vỗ về. Giọng hắn vô cùng chắc nịch:

“Sau này cứ nói rằng em là phu nhân của Đình gia gia này mà ngẩn cao đầu!”

“À mà…”

Thục Yên vội buông hắn ra khi cảm thấy mình có chút lố, nhưng cô cũng rất thắc mắc một vài thứ nữa, cô vẫn muốn hỏi hắn cho hết ngày hôm nay vẫn được.

“Sao?”



“Tại sao lại gọi là Đình gia gia, chẳng phải anh mới ba mươi mốt sao?”

Từ đầu lão Đàm đã không cho cô gọi tên và họ hắn ra như vậy, phải là Đình gia gia, Đình tiên sinh hay là nhiều tên gọi khác né tên thật hắn ra. Người sắp làm phu nhân của hắn đây không lẽ cũng phải gọi hắn là Đình gia gia sao? Nghe thật sự như là gọi một ông cụ ấy!

“Tôi ba mươi mốt, nhưng anh cả tôi bảy mươi lăm, anh thứ thì bảy mươi hai tròn. Gia tộc Đình gia nổi tiếng như vậy, đi đâu mười phần họ cũng phải nể mặt tôi bảy phần. Hầu hết trước giờ chẳng ai gọi tên tôi ngoại trừ anh cả và ba tôi.”

“Ba anh sinh anh trễ vậy sao?”

Thục Yên gật gật đầu xem như tạm hiểu được. Thì ra vì vậy người ta mới đặt cho hắn là Đình gia gia. Lúc trước trên ti vi vẫn hay nói nhiều về hắn, cô thì học dở chính trị, nên vẫn căm ghét những thông tin trên truyền thông về kinh doanh toàn cầu nên không chú tâm vào lắm. Bây giờ hay rồi, ghét của nào trời trao của đó!

“Năm ông ấy gần sáu mươi vẫn còn ham hố chơi đùa nên lọt ra tôi.”

Đình Thư Huân cười cười đáp lại. Trong đâu đó ánh mắt vẫn chứa đậy nổi buồn sâu sắc.

Quá khứ đau buồn ấy không thể nào xóa nhòa được, khi mà mẹ hắn là một người phụ nữ tầm thường vô tình được Đình Văn nhìn trúng mà ăn nằm sinh ra hắn. Cả gia tộc dường như ghét bỏ đứa con ngoại tộc này, thì Đình Văn đã nhận nuôi hắn và đưa sang Canada du học đến hơn mấy mươi năm.

Ít ai biết được hắn đã phải nỗ lực như thế nào mới có được Đình gia gia này hôm nay. Hắn đã phải tự mình học hỏi kinh nghiệm, học hỏi chuyên sâu về địa chất mới có thể thành công mà đào được quặng vàng hay bạch kim.

Chính là lúc hắn tròn mười lăm được Đình Văn đưa về Đình gia tuyên bố được thừa hưởng lên tới 45% di chúc trong khi anh cả hắn được 25%, anh thứ được 25% và 5% cho đứa con gái của anh thứ hắn Đình Thu Viên. Sự tuyên bố di chúc đã làm nổi giận dậy sóng cả một Đình gia và cho rằng quá bất công khi con chính tông lại không bằng đứa ngoại tộc. Âm mưu bắt cóc hắn cũng từ đó mà thành ra.

Hắn vẫn nhớ đêm ấy có kẻ đã chụp thuốc mê mà đưa hắn lên xe. Không ngờ nửa đường hắn tỉnh giấc mà nhảy vồ xuống xe tháo chạy. Đến ngôi nhà của Thục Yên đã gục tại đấy. Chính những chiếc bánh ngọt ấy đã giúp cho hắn sống sót, hắn mới ngày hôm nay.

Nhìn hắn rơi vào trầm tư cô biết mình chạm đến nỗi đau của hắn rồi. Ai đời có mẹ mình như thế lại có thể trả lời như hắn chứ! Thục Yên cũng né sang chủ đề vừa rồi mà hỏi tiếp:

“Tôi…không nên hỏi. Vậy sau này tôi gọi anh là Đình gia gia sao?”

“Không, em gọi tôi là chồng thì đúng hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play