“Bao nhiêu đây đủ chưa? Con sợ ít quá không công hiệu…”

“Không nên bỏ nhiều. Bỏ từ từ mới không bị người khác phát hiện ra.”

“Vậy…cứ đưa thức ăn như mọi hôm thôi sao ba?”

“Ừ, đưa cho ông ta ăn đi.”

Đình Thu Viên cầm lọ keo trong đựng đầy viên con nhộng. Bà ta cẩn thận lấy một viên, tách ra thành bột rồi bỏ đều đều vào chén cháo thịt bầm, khuấy đều để bột thuốc hòa tan vào cháo.

Trên gương mặt đã dính vài nếp nhăn, bà ta mở to đôi mắt, nụ cười nham hiểm cũng dần dần xuất hiện.

Một bên Đình Quân Ký vẫn đang ung dung ăn từng muỗn cháo thịt bằm, vẻ mặt hiện lên tia thích thú nhìn đứa con gái này “làm việc”.

Ông ta đã cho anh trai mình dùng loại thuốc đặt biệt của chó mà áp dụng lên cơ thể Đình Quân Tâm. Mục đích chính là khiến hai chân anh trai mình bại liệt, cả đời phụ thuộc vào xe lăn, cả đời cũng đừng mong bản thân sẽ bước khỏi căn phòng đầy mùi thuốc men đó.

Đã nghiên cứu rất kỹ càng, ông ta còn sắp xếp nuôi một con chó bên cạnh phòng của Đình Quân Tâm. Nếu như đứa con trai của Đình Quân Tâm muốn điều tra, e là sẽ rất khó. Hơn nữa ông ta chỉ mới áp dụng vào gần trong năm nay. Chính vì thế sức khỏe của Đình Quân Tâm ngày một suy xụp, cho dù có mướn cả những bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố cũng không thể chữa khỏi, hơn thế nữa bản thân Đình Quân Tâm từng có tiền sử bị bệnh về phổi, hô hấp cũng rất khó khăn.

Mọi kế hoạch hoàn hảo của Đình Quân Ký đã được lên từ gần sáu năm trước. Ngay cái ngày mà Đình Quân Tâm muốn chấp nhận đứa con trai Đình Thiệu Khiêm, muốn đem tất cả tài sản mà Đình Văn đã chia ra mà cho đứa con trai này. Đình Quân Tâm đã hoàn toàn quên câu hứa cho em trai mình tài sản. Ngay lúc đó, ông ta đã rất tức giận, muốn đầu độc anh trai mình hòng chiếm đoạt tài sản.

Chỉ thiếu chút nữa là đã hoàn thành, vậy mà Đình Thư Huân cùng Đình Thiệu Khiêm bất ngờ trở về, suýt nữa ông ta đã bại lộ mà trở tay không kịp.



Liếc nhìn lại Đình Thu Viên cũng đã xong việc, muốn bê khay thức ăn ra khỏi phòng mà đem đến cho Đình Quân Tâm, Đình Quân Ký nhíu nhíu mày, ông ta ngó nghiêng xung quanh bên ngoài xem có người nào hay không, rồi kéo con gái mình nhanh trở về phòng.

“Cha, sao vậy?”

Đình Thu Viên có chút ngạc nhiên nhìn ông ta, tay bê khay suýt thì đã rơi ra.

“Để ta mang đi, con bỗng dưng đem cháo đến cho ông ta không chừng ông ta nghi ngờ rồi không ăn nữa!”

Đình Quân Ký thận trọng nói, bà ta nghe nói cũng có lý, liền đưa khay về cho ông ta.

Đình Quân Ký đặt tạm trên bàn, chờ đến đúng giờ sẽ đem thức ăn đến cho Đình Quân Tâm. Ông ta biết anh mình có thói quen ăn đúng bữa, nếu thức ăn đem đến sớm quá hay trễ quá cũng sẽ không buồn đụng đến đồ ăn. Như thế sẽ uổng phí một viên nhộng thuốc, mà uổng phí như thế ông ta không muốn, ông ta muốn anh trai mình dùng hết cả số thuốc này!

“À mà, chồng con có đến đây cùng con không?”

Đình Thu Viên đi từng bước đến cạnh cửa sổ, bóng dáng chiếc xe dần dần tiến vào khoảng sân rộng của Đình gia, ánh mắt bà ta hiện lên tia chán ghét vô cùng, lười nhác đáp lại cha mình:

“Anh ta kìa! Thật là một kẻ vô dụng.”

“Chẳng hiểu sao ba lại ép con lấy anh ta!”

Đình Thu Viên nhìn bóng dáng người đàn ông tên Đào Lập Đông đang bước vào dinh thự Đình gia, giọng nói tràn đầy chất vấn nói cha mình.



Bà ta tuy là vợ của Đào Lập Đông, đã sống chung cũng gần ba mươi năm trời nhưng trong tim bà ta chưa bao giờ có hình bóng của chồng mình!

Cũng chỉ vì lợi ích Đào gia năm đó, bà ta cắn răng nghe lời Đình Quân Ký mà lấy Đào Lập Đông vì ngày xưa Đào gia cũng xuất thân ngang tầm với Đình gia. Hai gia tộc kết hợp cứ nghĩ sẽ ngày một lớn mạnh, nhưng trong một lần sa cơ, Đào gia đã hoàn toàn thất thủ, phải dựa dẫm vào Đình gia đến tận bây giờ. Cũng vì lý do đó mà cả Đình Quân Ký cùng Đình Thu Viên đều rất khinh thường Đào Lập Đông. Cho dù ông ấy có tài giỏi, có làm mọi việc tốt đến đâu cũng không có được sự kính trọng của mọi người trên dưới Đình gia.

Nhưng bà ta không quan tâm điều đó, thứ khiến bà ta quan tâm chính là quyền lực và tiền của! Bà ta cũng chẳng khác cha mình là bao nhiêu đâu.

Đình Quân Ký nghe những lời đầy sự căm tức của con gái mình, cũng chỉ thở dài.

Đôi lúc ông ta cũng cảm thấy có lỗi với đứa con gái này. Tuy đã là mấy chục năm qua hơn, nhưng mỗi khi con gái mình nhắc đến con rể thì ngoài sự tức tối cũng không biểu lộ điều gì khác. Ông ta không trách Đình Thu Viên, vì ông ta đã ép con gái phải lấy người mà nó không yêu, rồi chung sống trong vỏ bọc của những người quyền quý, nó cũng không dễ chịu hơn gì ông. Nhưng ông tin chắc con gái mình sẽ giống mình, sẽ giữ vững quyền lực này, ngày một thâu tóm!

Không muốn Đình Thu Viên để tâm đến mấy lời vừa nãy, ông ta đành lảng tránh sang việc khác mà hỏi:

“Mọi chuyện Đình thị sao rồi?”

“Hiện tại Chu Thục Yên đã giành được quyền quản lý. Nhưng con tin chắc cô ta sẽ không trụ nổi đâu.”

“Hừ, con ả cũng ghê gớm nhỉ? Vậy còn chú nhỏ con thì sao?”

Ông ta hừ lạnh một cái khinh thường, rồi cũng nhớ đến đứa em trai này mà hỏi thăm tình hình. Quả là xui tận mạng cho Đình Thư Huân, khi ông ta chưa ra tay đã có người giúp đỡ ông ta tiễn hắn trước một bước rồi.

“Chưa thấy xác, nhưng con nghĩ đã lao xuống vực Phật Tinh thì không tan xương nát thịt cũng trở thành người thực vật!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play