1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112
“Cháu nên về nghỉ ngơi chút đi, cháu cũng đã mệt mỏi không kém gì bọn họ đâu.” “Cháu cũng định về đây ạ.” Đình Thiệu Khiêm lắc lư cổ mình, tay đưa lên đầu mà gãi gãi, dưới mắt cũng đã đầy quầng thâm, sắp thành gấu trúc mất rồi. Dù sao cậu cũng phải cần được nghỉ ngơi, nếu tinh thần không được minh mẫn một chút, không chừng trước khi tìm được chú nhỏ, cậu đã phải vào viện vì suy nhược cơ thể mất! Thiệu Khiêm nhìn lại Thục Yên, cô vẫn không có ý đi theo cậu trở về, đúng lúc Yến Quân cũng bước tới, cậu vỗ vai anh mà chỉ về phía cô đang dần dần bước đến gần vực. “Cậu là anh trai dì nhỏ, cậu nói một câu cho dì về nghỉ tí đi Quân, dì ấy mệt lắm rồi ấy!” “Cậu nghĩ tôi không khuyên Yên Yên sao? Con bé cứ nhất quyết không chịu đấy chứ!” Yến Quân cũng không vừa mà đáp lại cậu. Suốt cả chặn đường, anh đã nói cô quay lại Tâm Cung nghỉ ngơi, lỡ như cô vừa lo chuyện trong công ty giúp Đình Thư Huân, vừa phải trông ngóng như vậy lại ngất xĩu, chẳng phải là thêm một người phải lo lắng không chứ? Nhưng anh nói thì nói, cô vẫn cứng đầu không nghe, còn quả quyết nói bản thân mình thì mình hiểu, sức khỏe rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Yến Quân anh cũng lắc đầu ngán ngẩm, không thể nói gì được nữa. Thiệu Khiêm cũng bó tay chịu trận, cậu lăn lăn người trên mui xe, luôn miệng than vãn không thôi, cậu thật sự đã muốn ngã ra đất mà ngủ một cách ngon lành rồi. Yến Quân bước đến sau Thục Yên, giọng anh vô cùng nhẹ nhàng nói: “Yên Yên, em về nghỉ chút đi, chứ bây giờ em cứ như vậy, anh lo, Thiệu Khiêm lo, ngay cả em Đình cũng rất lo cho em đấy!” Yên Yên, nghe lời anh đi." “Yên, em…” “Anh hai, em không muốn đâu.” Thục Yên bỗng chốc ngồi thụp xuống, hai tay cô che lấy hai bên tai lắc đầu không ngừng. Cô bây giờ không muốn nghe, cô thật sự muốn yên tĩnh. “Yên, em cứ như thế thì sau này em Đình về, anh và cả Thiệu Khiêm biết nói sao đây?” Phải! Biết ăn nói sao đây khi cô đang dần gầy gò hốc hác, thân tàn ma dại khi cứ điên cuồng vì công việc vào ban ngày. Đêm đến thì bật khóc trong bóng tối. Cứ không dành thời gian cho mình, không ngả lưng chợp mắt một chút thì không sớm hay muộn cô cũng sẽ nhập viện truyền nước biển mất. Như vậy rồi anh phải ăn nói làm sao với Đình Thư Huân chứ? Thục Yên nghe anh mình nói, cô cũng không biết phải nói sao. Cô muốn người Đình Thư Huân nhìn thấy đầu tiên. Muốn nhìn thấy hắn mở mắt ra mà gọi cô hai tiếng “Bà xã”. “Thục Yên, nghe anh đi. Em không cảm thấy những quan tâm lo lắng của mọi người dành cho em, thì em cũng nên cảm thấy xót cho bản thân mình chứ?” Được rồi… Thục Yên không đáp lại Yến Quân, cũng không thèm nhìn lấy gương mặt anh đã dần dần tức giận, cô bước lại xe, mở cửa ra mà bước vào trước sự ngơ ngác của Thiệu Khiêm. Chưa bao giờ anh phải giận lên vì cô như thế ngoại trừ lần này. Thiệu Khiêm đang nằm im mà nghe âm thanh đóng cửa một cái rầm rất mạnh. Đến tai cậu còn muốn thủng rồi. Yến Quân nhanh chóng bước về hướng xe, không quên kéo cậu bạn Thiệu Khiêm vào. Cả ba đã nhanh đảo hướng xe quay trở lại đường cũ. Trên đường về, Thục Yên vùi đầu vào hàng ghế sau không muốn nói chuyện. Còn Yến Quân và Thiệu Khiêm đành nhìn nhau, cả hai nhún vai không nói câu gì ngoài sự lặng thinh như tờ của cả không gian xe. Một ngày mệt mỏi cứ thế trôi qua. Mỗi người đều mang mỗi tâm tư riêng, không ai có thể san sẻ cho ai cả. *** Bây giờ đã gần hai giờ sáng, phòng Thục Yên vẫn còn sáng ánh đèn. Bóng lưng nhỏ nhắn của cô in lên trên bức tường, thật cô độc. Thục Yên vùi đầu vào đống hợp đồng của Đình thị, từ những thiệt hại, những sự cố hay là số cổ phiếu đã dần dần bán hết, tất cả đều phải xem xét cẩn thận. Cô chỉ mới tập tành quản lý, không thể làm cẩu thả được. Như thế chẳng khác gì làm bẻ mặt của Đình Thư Huân chứ. Thục Yên mệt mỏi, cô ngã đầu mình vào bàn, thở dài một tiếng não nề. Ánh mắt cô nhìn vào khung ảnh bên cạnh, là Đình Thư Huân…một giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên gò má của cô, rơi tí tách trên từng trang giấy trắng. Cô không thể than thở với ai được, cô khóc có được không? Chỉ mới có một ngày thôi, cô đã không chịu đựng nổi rồi. Đổi lại là hắn, có lẽ chỉ cần một cái búng tay đơn giản thôi phải không? Hắn đã từng phải kiên trì nhẫn nại, phải cố gắng như thế nào mới leo lên đến vị trí được người người nể phục. Vậy mà cô chỉ mới có một ngày hơn thôi mà lại như thế rồi, cô còn xứng đáng để bên cạnh hắn sao chứ…? Cô thật không giỏi giang gì cả! Bờ vai gầy của cô run lên từng nhịp tim, tiếng khóc thút thít nhỏ dần, nhỏ dần trong màn đêm. Cô rất sợ, chính là ngay bây giờ cô đang rất sợ hãi, vậy mà cô còn cố gắng mạnh mẽ để ai coi chứ? Không ai! Thật sự không ai ngoài bản thân cô cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112