“Đình Thiệu Khiêm, nó là đứa con độc nhất vô nhị của anh cả tôi.”

Đình Thư Huân cũng bồi thêm một câu. Hắn rất là quý đứa cháu này, không vì nó là con của anh cả hắn - Đình Quân Tâm. Mà là do sự chào đời của cháu Thư Huân hệt như là hắn. Dù là cách đối xử khác nhau hoàn toàn nhưng không ảnh hưởng mấy đến đứa cháu trai này.

Đình Thiệu Khiêm là sự ra đời ngoài ý muốn của Đình Quân Tâm. Vốn dĩ vợ của ông không thể có con, và ông cũng đã hứa cả đời này không cần con chỉ cần vợ mình.

Nhưng một lần ông đi theo Đình Văn dự lễ ở nhà bên Hồng gia, vô ý uống say mà phát sinh quan hệ cùng con gái của Hồng gia - Hồng Tiêu Tiêu. Nên đứa con trai này mới được ra đời.

Dù Đình Quân Tâm không chấp nhận đứa con này, nhưng nhờ có sự cưu mang bên gia đình nhà ngoại nên đứa trẻ thuận lợi ra đời. Năm ấy, ông ta đã năm mươi tuổi hơn. Và hiện tại đứa con trai này chỉ vừa mới hai mươi tư. Rất gần với tuổi của cô.

Đứa trẻ này may mắn hơn rất nhiều, được Hồng gia chăm sóc, và cả Đình Văn cũng rất quan tâm đứa cháu trai này dù Đình Quân Tâm rất không ưa Đình Thiệu Khiêm.

Đình Quân Tâm còn thề với lòng sẽ không bao giờ cho Đình Thiệu Khiêm bước chân vào Đình gia và nhận lấy số tài sản của ông. Nhưng ở tuổi bảy mươi lăm, ông đã gần đất xa trời, niềm an ủi duy nhất của ông chính là Đình Thiệu Khiêm. Ông không thể làm gì hơn là cho gọi Thiệu Khiêm quay trở về.

Đình Thư Huân dâng lên tính toán trong lòng, dù hắn rất quý Đình Thiệu Khiêm, nhưng có lẽ những người khác không giống như hắn, vẫn muốn loại trừ cậu để trừ hậu họa giành tài sản về sau.

Nhìn Đình Thư Huân có chút trầm ngâm suy nghĩ, ông Đàm vẫn là lên tiếng nhắc nhở hắn, chỉ sợ trễ giờ về Đình gia.

“Ông chủ, bây giờ chúng ta đi sao?”

“Hừm, Thục Yên, em muốn đi không?”

Thư Huân nhìn xuống cô, tâm tình dịu lại một chút, liền muốn trêu ghẹo cô một chút. Thục Yên ngẩn đầu nhìn hắn, cô vừa muốn đi, lại vừa muốn không đi.

Nhìn hắn vẫn đang chăm chú xem cô trả lời, Thục Yên lại gật đầu một cái chấp nhận.



Cô là vẫn muốn nhìn xem xem, Đình Thiệu Khiêm trông như thế nào.

“Lão Đàm, đi thôi.”

Đình Thư Huân ghì chặt cô, hôn nhẹ lên một cái. Rồi quay sang lão Đàm mà nói.

Ông gật đầu, rồi vòng sang bên kia tay lái phụ, nhanh chóng kêu người chuẩn bị lái xe trở về Đình gia.

Đình Thư Huân không mong rằng cô sẽ xuất hiện ở Đình gia nhiều, vì biết đâu ánh mắt nhiều kẻ sẽ dán vào cô và cô sẽ là mục tiêu của nhiều tên ở Đình gia, bởi cô chính là điểu yếu của hắn.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Chu gia và lao vút trên đường.

****

Vẫn là những người ở Đình gia chờ đợi. Đình Quân Ký lần này không muốn ra tiếp chuyện với Đình Thiệu Khiêm. Ông ta có vẻ rất không ưa gì cậu. Vì nếu theo lời anh cả nói khi trẻ, nếu không có ai kế thừ di sản ông sẽ đưa cho Đình Quân Ký. Nhưng lời nói đó đã mấy chục năm trước rồi, bây giờ anh cả ông ta muốn đem đứa con trai không thừa nhận này về, chính là quên mất lời hứa năm xưa.

Đình Thiệu Khiêm lúc này dõng dạc bước vào, cậu vừa nhìn bà Đình một tiếng, liền muốn cười lớn.

Tâm tình có vẻ rất phóng khoáng mà ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo sang đặt trên bàn.

“Cậu út, cậu nên để chân xuống đi. Chú cậu không thích đâu!”

Đình Thu Viên đang nhâm nhi tách trà thì bị hành động không mấy tôn trọng của cậu đập vào mắt, bà ta không vui vẻ mà nói. Nhưng Đình Thiệu Khiêm lại vẫn ung dung như vậy, cậu gỡ chiếc airport bên tai, mỉm cười đáp lại:

“Cậu út? Xin hỏi ai là cậu út? Tôi là con trai của ba tôi nhưng ông ấy lại là con cả. Vậy cậu út này dành để gọi tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play