“Ông Đàm?!!”

Nghe tiếng Thục Yên từ sau lưng vang lên. Lão Đàm có chút giật mình, ông bỏ dở cái khăn lau, đưa tay lên lau vội đi những giọt lệ sầu. Rất nhanh ông lấy lại được tinh thần, vội quay lại nhìn cô đang hướng tới mình.

“Phu nhân, có việc gì không ạ?”

Ông trở lại dáng vẻ của một vị quản gia thường ngày, muốn hỏi cô cần điều gì nữa không, nhưng cô lại lắc đầu. Đi càng gần đến ngôi mộ phía trước.

“Ông lau sạch mộ dùm mẹ tôi sao?”

Cô nhìn mộ có vẻ đã được lau chùi gần một nửa, lòng vô cùng cảm kích ông. Bản thân cô là con lại không lo cho mẹ được gì, lại phải phiền đến quản gia nữa. Nghĩ vậy cô liền lấy khăng, lau tiếp những phần còn lại.

Vừa nghe cô nói rằng đây là mẹ của cô, lão Đàm có hơi bỡ ngỡ ngạc nhiên. Tấm ảnh này là của người đàn bà ấy, tên cũng là của người đàn bà ấy…ông đã suy nghĩ rất lâu, tại sao bà lại đổi tên thành người của Chu gia. Thảo nào ông tìm tung tích tên bà nhưng lại không có.

Qua ngầm ấy năm bà đã biệt tích lâu vậy, bây giờ gặp lại nhau ở trong tình cảnh này, cũng khiến ông không khỏi xót xa.

“Phu nhân, đây là…mẹ phu nhân sao?”

“Phải, bà ấy là mẹ ruột tôi.”



Nghe câu hỏi của ông như vậy, cô gật đầu chắc chắn. Lão Đàm lại tiến thêm một bước nữa mà hỏi:

“Mẹ phu nhân…lúc chưa gả cho Chu gia thì mang họ Tịch đúng không ạ?”

“Sao ông biết? Bà ấy lúc trước mang tên Tịch Hạ. Nhưng sau này ông nội nhận mẹ tôi làm con gái nên bà ấy mang họ Chu.”

Thục Yên cảm thấy không đúng cho lắm, ngước mặt nhìn ông đã rưng rưng nước mắt liền có chút hoảng. Nhưng lão Đàm lại lấy khăn từ túi mà lau lau nước mắt, cô nhìn một màn này có chút khó hiểu liền muốn hỏi ông.

“Ông sao lại khóc vậy?”

Rõ là mẹ cô đổi họ đã lâu lắm rồi. Người khác nhìn vào tưởng mẹ cô là con gái ruột của ông nội không ấy chứ! Ít ai nhớ đến mẹ cô từng có cái tên Tịch Hạ, hầu như là không ai hỏi đến nữa.

Nhưng lão Đàm cùng cô mới quen biết cách đây gần một năm. Không lý nào ông lại biết chuyện này. Vốn dĩ cô cũng chưa từng kể cho ai cả.

Lão Đàm vội lắc đầu, chỉ là do ông xúc động đến mức rơi cả nước mắt. Thì ra mọi điều ông và Tần Tiểu Ô nghĩ đều là thật, gương mặt của cô quá giống Tịch Hạ.

“Phu nhân, gặp lại cố nhân thôi. Tôi và mẹ phu nhân lúc trước là thanh mai trúc mã…”

Thục Yên gật đầu, thì ra là gặp lại mẹ cô sau nhiều năm nên khiến ông rơi lệ như thế. Cô cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng lại nhớ đến Đình Thư Huân, rõ là lúc nãy cô nhớ lão Đàm đi cùng hắn ra, bây giờ ông ở đây còn hắn đâu?

“Đình Thư Huân đang ở đâu vậy lão Đàm?”



“Phu nhân, là ở bên vùng mỏ khai thác, có một mỏ kim cương bất ngờ bị sập nên ông chủ muốn xem qua báo cáo ở trong xe. Phu nhân có thể vào xe xem giúp ạ, đảm bảo không ai làm phiền ông chủ cùng phu nhân.”

Nghe lão Đàm nói vài câu đầu cô còn gật đầu nghe lọt tai. Nhưng mấy chữ sau như vướng lại tai mình, thật sự hơi khó nghe, cái gì mà không ai làm phiền? Làm như là cô và hắn tình tứ lắm vậy!

Nhưng nói gì thì nói, cô nên ra xem vẫn hơn. Dù sao mộ cô cũng lau gần xong rồi, mọi việc để lại cho lão Đàm lo rồi cô nhanh chóng hướng về xe mà đi.

Đình Thư Huân đi cũng gần nửa tiếng rồi, không gặp quả thật…rất nhớ mà!

Như nghĩ được bộ mặt e ngại của hắn lúc sán, thật không khỏi khiến cô mỉm cười, rất đáng yêu.

Cạch.

Cửa xe nhanh mở, cô nhìn hắn đang đeo airport, tay cứ di chuyển lên bàn phím máy tính không ngừng. Tâm có chút rung động, thật không ngờ dáng vẻ làm việc của hắn, cũng cuống hút như vậy.

Từ bao giờ cô lại thích nhìn hắn như thế, là một ngày hay hai ngày? Cô thì lại muốn cả đời này.

Thục Yên nhẹ nhàng đóng cửa xe, cô lặng lẽ ngồi bên cạnh xem hắn làm việc, ánh mắt cũng nhìn vào màn hình máy tính. Nhưnh nhìn lại không hiểu gì cả, tay cô vô thức chỉ vào chấm đỏ trên màn hình không khỏi tò mò.

“Đây là gì thế, ông xã?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play