“Đúng đấy! Dì nhìn hai đứa neo đơn như thế thì đau lòng
lắm! Cả cha cũng vậy. Hay là hai đứa mau về nhập tên vào
nhà Mã gia, chúng ta sẽ là người một nhà có được không?”
“Khi đó dì sẽ xem hai đứa như con mà đối xử thật tốt. Gia đình ta sẽ rất hạnh phúc.”
“Đúng vậy. Khi đó ta cũng sẽ hoàn thành bổn phận làm cha lâu nay của mình.”
“Về mọi việc ở Chu gia và Mã gia sẽ hợp làm một, cùng nhau
cai quản mà đi lên nhất định không có lùi xuống.”
Mã
Lê Lệ cùng Mã Vận Huy liên tục người nói người bồi
thêm, nhìn Yến Quân vẫn im lặng không đáp thì có chút
mừng thầm trong lòng. Bà ta nghĩ rằng im lặng tức là
ngấm ngầm đồng ý, huống hồ nếu không thích sẽ phản
đối ngay từ đầu không đợi ông bà nói nhiều đến mức
vậy.
Nhưng bọn họ đâu biết Yến Quan chỉ xem như bản
thân mình đang coi một vở kịch cùng hai người diễn viên
hết sức tệ. Anh có chút không kiên nhẫn với hai người
này mất rồi.
“Quân Quân, con xem được không? Đây là giấy nhập tên họ này con kí đi.”
Mã Lệ Lệ dày công tốn sức nãy giờ nói đủ kiểu, bà ta
rút từ túi xách hàng hiệu của mình ra tờ giấy, đưa đến
trước mặt hắn, còn chuyên tâm lấy thêm cây viết sẵn
có ở túi.
Yến Quân có chút lười nhác cầm lên,
nhìn những dòng chữ thật khiến anh muốn chửi tục. Cái
gì mà gia đình hạnh phúc? Cái gì mà sum vầy? Những cái đó
của anh đã sớm bị người đàn bà này phá hủy tất cả rồi.
Cầm tờ giấy từ tay Mã Lệ Lệ, bà ta cười thầm trong bụng
quay sang ông Mã cũng vui mừng không kém cạnh. Cả hai đưa
mắt nhìn anh với vẻ mặt háo hức mong đợi.
Roẹt.
Trước mặt hai người họ, anh giơ cao tờ giấy, rồi xé làm hai,
buông tay để tờ giấy rơi xuống nền đất lạnh, chân còn
đạp lên tờ giấy nát. Ánh mắt anh chợt lạnh xuống, môi
nở một nụ cười châm biếm vô cùng.
“Tôi cần thêm
người nhà sao? Tôi cần các người mở lòng từ bi nhận
tôi và Yên Yên làm con sao? Hai người mở mắt to ra mà nhìn nhau xem có xứng đáng không?”
“Mày…mày…”
Vẻ mặt của hai người họ cứng đờ, không tin vào tờ đơn mình
thức cả đêm để soạn giờ đã dưới chân Yến Quân, còn bị sỉ nhục đến mức này khiến ông Mã chỉ biết cứng họng,
run run tay chỉ về anh nhưng lại chẳng làm gì được.
“Tôi mang họ Chu, đến chết cũng vẫn mang họ Chu. Phiền hai
người về sau cút khỏi nơi đây xa xa một chút. Không thì
bẩn mắt của tôi.”
Yến Quân lại bồi thêm một câu.
Điều này đã làm chạm đến lòng Mã Lệ Lệ, bà ta buông
dáng vẻ ngọt ngào của mình xuống mà thay vào dáng vẻ hung
ác, lao đến muốn đánh cho Yến Quân một cái muốn hả
giận.
Yến Quân nhanh chóng né tránh, còn quật ngã tay khiến bà ta nằm sõng xoàn dưới nền đất lạnh. Miệng bà ta bắt đầu la oai oái nằm trực tiếp ăn vạ:
“Ôi, các người xem, các người xem cậu Chu làm gì đánh tôi thế này.”
“Tôi chỉ mới nói vài câu mà cậu ta đã đánh ngã tôi, trời ơi
tôi thật khổ quá mà! Tôi cũng chỉ muốn giúp đỡ cho con
cái nhà chồng tôi thôi mà, đúng là làm ơn mắc oán mà!!”
Mọi người nghe âm thanh lớn, cũng nháo nhào chạy đến xem kịch
hay. Nhìn bà ta nằm dưới đất mà tay phụ họa, miệng cứ
nói không ngừng, còn cố nặn thêm vài giọng nước mắt
để trông thảm hại hơn. Ông Mã một bên cũng dìu lấy bà ta lên, miệng còn tiếp thêm:
“Phải đấy! Vợ tôi có làm phật lòng con tôi thì hãy con đánh cha, đừng làm bà ấy tổn thương chứ!”
Ông ta nói ra câu đấy chẳng khác nào là chê trách anh bất
hiếu là thứ nhất, không hiểu lễ nghĩa xem thường
trưởng bối là hai. Lại còn áp danh đánh người nữa.
Mọi người cũng bàn tán vô cùng xôn xao, nhưng dường như đều biết rõ tính cách cùng hoàn cảnh lúc trước cửa Yến
Quân, chỉ đang chê trách hai con người này làm càng ở Chu
gia, còn ở trước mặt ông cụ Chu nói năn không giữ phép
tắc.
Bốp bốp bốp.
Giữa những tiếng ồn bàn tán, một tràn pháo tay từ hướng cửa vang lên, người
người dần dần tiến vào, miệng kẻ vỗ tay mỉm cười mà
khen một cách đáo để:
“Diễn hay lắm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT