“Ông nhỏ?”
Thục Yên nhíu mày, lặp lại câu hỏi vừa
rồi của Đào Lực. Chẳng biết ông nhỏ mà hắn nói đến là ai nữa. Đào Lực cho rằng cô giấu không muốn nói, cũng
muốn gọi tên của hắn ra nhưng lại sơ phạm húy lại bị
trách phạt.
“Là tôi!”
Từ sau lưng cả hai người
liền vang lên giọng của Đình Thư Huân. Đào Lực quay lại
nhìn thấy ông nhỏ đang đến, liền cúi người lùi xuống
một chút.
Theo sau còn có Đình Thu Viên và Đào Lập
Đông, cả hai đều muốn tiễn chân chú nhỏ một đoạn nào
ngờ gặp con trai mình đang dừng chân ở đây.
“Đình Thư Huân, anh là ông nhỏ sao?”
Thục Yên vừa nhìn hắn đã cười rất tươi, nhanh chóng đứng
dậy bước tới gần hắn. Đình Thư Huân cũng gật đầu
lại, véo lấy má cô cưng nựng.
“Này cô kia, không được phép gọi tên Đình gia gia!”
Đình Thu Viên nhăn mày, định tiến lại giáo huấn cho cô một
trận nhưng lão Đàm lại ngăn lại. Đình Thư Huân cười nhạt
nhìn bà ta.
“Vợ tôi gọi sao thì chính là như vậy.
Không lẽ phận làm con cháu của các người lại muốn giáo
huấn lấy dì nhỏ sao?”
“Không dám! Quả thật cháu không biết đây là dì nhỏ, xin tạ lỗi với dì!”
Đình Thu Viên vội vàng sửa lại lời mình, còn nhận lỗi mà
cúi đầu liên tục. Quả thật bà ta chưa từng gặp qua
người phụ nữ của hắn, nếu biết được đây là dì nhỏ,
có đánh chết bà ta cũng không dám ăn nói xấc xược như
vậy.
“Ông nhỏ lấy Thục Yên thật sao? Cô ấy là người yêu của cháu mà?”
Đào Lực nhìn một màn hạnh phúc trước mặt có chút không cam
lòng. Muốn lên tiếng giành giật lấy cô. Kết quả là bị
Thu Viên đánh một cái, cũng nhận được ánh mắt sắc lẹm
của Đình Thư Huân.
“Người yêu? Từ bao giờ vậy Yên Yên?”
“Không quen anh ta.”
Thục Yên thầm đổ mồ hôi, lắc đầu phủi nhận. Nhận được
cái gật đầu hài lòng của hắn mà khiến cô có chút run
sợ. Tên Đào Lực muốn chết thì tự đi chết một mình có
cần kéo cô theo không vậy?
Đình Thư Huân liếc mắt
nhìn một chút, rồi phất tay định rời đi, trước khi đi còn không quên nói một câu nhắc nhở:
“Thu Viên, nên dạy con biết cách ăn nói một chút. Đào Lực đã sắp kết hôn
rồi đừng nên ăn nói kiểu đấy, tôi không tha lần sau!”
“Cảm ơn chú nhỏ!”
Thu Viên làm bộ dạng vô cùng khó khăn, đợi khi hắn đi khỏi
rồi thì mới quay sang con trai mình mà đánh anh thêm một cái trách mắng.
“Con ơi là con! Hết người ghẹo hay sao
lại ghẹo trúng dì nhỏ chứ? Lần này chú nhỏ tha chứ lần
sau chẳng biết điều gì đâu!”
Đào Lực vẫn là cắn
răng chịu đau chịu mắng từ mẹ mình. Ánh mắt anh vẫn dõi
theo con người đang sánh bước cùng ông nhỏ của mình.
Vậy là từ bây giờ…anh không còn gọi cô là Thục Yên được
nữa, anh chỉ có thể gọi hai từ “bà nhỏ” sao?
Tại sao đầy sự xa cách như vậy? Rõ ràng cô là người yêu của hắn, rõ ràng là như thế.
Cũng chỉ tại hôm đó, chính ả ta đã khiến mọi chuyện thành ra
như vậy. Lòng hắn hừng hực lửa giận, không thèm nghe bà ta huyên thuyên nữa mà rời đi sau đó.
“Cái thằng này, đang dạy mà cứ rời đi. Sao tính tình y như cha mày vậy!”
Thu Viên tức giận nhìn con mình đã đi mất, la mắng đổ mọi
tội lỗi lên người Đào Lập Đông. Ông Đào chỉ biết im
lặng nghe bà vợ mình trách mắng mà không muốn đôi co với bà ta.
***
Chiếc xe sang trọng chạy giữa lòng
thành phố, xung quanh còn có thêm bốn chiếc xe hộ tống đi
kèm. Thục Yên im lặng ngồi trên xe chỉ biết suýt xoa cảm
thán. Cô không ngờ ở trong nước Đình gia cũng có tiếng
như vậy.
Xe chạy theo lối gạch hoa, đến giữa lòng
thành phố có một ngôi biệt thự khang trang vô cùng. Thục
Yên có chút thích thú quay sang hỏi lão Đàm:
“Nhà Đình gia nhiều vậy sao?”
“Chính xác là nhà của ông chủ ạ!”
Cô gật đầu một cái rụp, rồi đảo mắt nhìn sang hắn vẫn im phăng phắc không nói lời nào. Không khi trong xe phút chốc
cũng vô cùng ngột ngạt.
Thục Yên bĩu môi, rồi cũng mặc kệ con người mặt lạnh này mà tiếp tục nhìn xung quanh.
Đi qua cổng tầm năm phút đã thấy được biệt thự. Chiếc xe dừng lại trước cửa, ông Đàm kính trọng bước ra mở
cửa:
“Ông chủ, đã đến Tâm Cung.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT