“Ông chủ, Đình gia gia…Đình gia gia vừa bước vào cổng Đình gia!”
“Mau pha trà Thiết Quan Âm cho ông, mau!”
Đình Quân Ký gật đầu, chỉ vào tách trà đã được pha lần ba.
Nữ hầu nhanh bưng lấy rồi bước vào trong bếp.
Cách cửa Đình gia mở rộng, bóng dáng con người uy quyền ngồi trên chiếc xe lăng vẫn không giấu đi được sự vô cảm
của hắn. Lão Đàm đẩy hắn từ sau, thật sự càng tôn lên
vẻ quyền quý của cả hai.
Cả Đình Thu Viên, Đào Lập Đông cùng Đào Lực đều đứng dậy, cúi người đồng thanh nói:
“Đình gia gia.”
Cái tên Đình gia gia này cũng thật là kiêu ngạo! Cho dù như
thế nào hắn nhất quyết vẫn giữ cái danh Đình gia gia
này, đến giờ đã là thói quen của bọn họ. Chỉ có thể cúi
đầu mà thưa.
“Đông đủ nhỉ? Xem tôi chết hay chưa à?”
Đình Thư Huân dừng chân bánh xe ở đối diện với Đình Quân
Ký, chưa gì mà đã nói lời vô cùng chói tai. Hắn nhướm
mày nhìn anh trai nay đã hơn bảy mươi của mình.
“Em nói quá lời rồi! Dù sao nghe tin em về tụi nhỏ vẫn muốn hỏi thăm mà!”
Đình Quân Ký gượng gạo nở một nụ cười, nếp nhăn càng nheo
lại chằng chịt. Ông ta đẩy ấm trà vừa pha đến trước
mặt Đào Lực, ra lệnh cho anh rót trà cho ông nhỏ của mình.
Đào Lực có chút áp lực, vẫn là cầm lấy ấm trà mà rót xuống chén trà, dâng lên cho ông nhỏ này.
“Ấy chết! Chén trà…sao lại đầy, mà chén các người lại vơi thế này? Không hiếu khách sao?”
Đình Thư Huân ra bộ mặt không vui, trực tiếp cầm lấy tách trà đổ xuống đất.
“Thằng bé không hiểu biết lễ nghĩa, chú nhỏ đừng quá khắt khe
với nó. Có gì người làm mẹ như tôi đây chịu cho nó nha
chú nhỏ.”
Đình Thu Viên liền đánh vào đầu Đào Lực
một cái rõ mạnh, còn cúi đầu anh xuống mà như muốn tạ
lỗi với Đình Thư Huân, lời bà còn ngọt hơn cả đường mà nói giúp Đào Lực.
Đình Thư Huân nhún nhẹ hai vai,
rồi chẳng thèm để tâm đến mẹ con nhà họ nữa, liền vỗ
vỗ tay một cái.
Sau lưng là hai người đàn ông, bọn
họ đem đến hai hộp gỗ, đặt xuống bàn lớn. Nhanh chóng
mở ra. Bên trong là cặp vòng phỉ thúy nạm bạch kim xanh.
Một bên là vòng hồng sáng rực.
“Đây coi như là quà của tôi dành cho hai cháu sắp kết hôn, được chứ anh hai?”
Đình Thư Huân mỉm cười, tay chỉ vào từng món quý giá vô cùng
mà nói. Đình Quân Ký cười tươi, gật đầu.
“Được được, em tặng thì là đồ quý cả mà! Nào Lực nhi, mau mau tạ ơn ông nhỏ!”
Nhìn đồ trang sức quý hiếm, Đình Thu Viên sáng mắt cả lên.
Bản thân bà ta tuy đã gần năm mươi, nhưng vẫn là phụ nữ, vẫn rất thích những thứ như thế này. Nhìn thấy quyển
tạm chí mà Đình gia gia hắn chế tác ra vô số tác phẩm
tuyệt đẹp khiến bà ta ao ước không thôi!
Đào Lực
ăn đau, vẫn vờ như cảm kích mà tạ ơn hắn. Đình Thư Huân
nhìn rõ tâm tư của cháu mình, chỉ cười lớn một chút. Xem
ra bọn họ, vẫn thích nhất là những món đồ hắn xem là
bụi cát mà!
Đình Thư Huân vẫn còn muốn nói vài thứ, muốn nhắc nhở bọn họ đừng quá phận.
Đào Lực thì lại không quan tâm lắm, đành nói mình mệt mà xin phép rời đi.
Bị một người hơi mấy tuổi chèn ép như vậy khiến hắn
rất tức giận mà đi ra ngoài giải khuây. Bản thân anh cũng
rất ưu tú, chỉ là không qua nổi người tên Đình Thư Huân
này.
Châm điếu thuốc lá, anh rít nhẹ một hơi, tầm
mắt đảo qua người con gái kiêu sa đang ngồi ở ghế đá,
xung quanh còn có rất nhiều người bảo vệ, còn có cả lão
Đàm…
Anh có chút tò mò không lẽ đây là người phụ nữ của ông nhỏ hắn sao?
Vốn không muốn quan tâm về vấn đề này, anh định quay người
rời đi, đúng lúc con người ở kia cũng ngẩn đầu lên. Cả
bốn mắt đều nhìn nhau trong một khoảng cách xa.
Đào
Lực run rẩy, đánh rơi cả điếu thuốc ở tay, môi anh mấp
máy cái tên mà mình đã lâu rồi không còn gọi được.
“Chu…Thục…Yên…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT