“Đình gia gia…hãy giúp tôi, xin hãy giúp tôi, Đào Kính Luân mất tích rồi ạ.”

“Tại sao mất?”

Đình Thư Huân hơi kinh ngạc mà hỏi lại, thật sự chuyện mất tích của hai đứa trẻ quá trùng hợp đi? Tại sao lại mất cùng lúc như vậy?

“Trưa này cứ nghĩ nó ngủ nên không ai quản, lúc coi lại đã không thấy nữa…chúng tôi tìm từ chiều đến giờ rồi.”

Mã Lệ Lệ vội đáp lại, kể rõ mọi chuyện. Bà ta cũng nghĩ rằng năm người làm sao kiếm hết được, chi bằng để Đình gia gia rũ lòng thương xót may ra giúp gia đình bà nhanh chóng tìm Đào Kính Luân.

Nhưng bà ta cũng đâu ngờ được, con trai của họ cũng mất tích rồi.

“Đình Húc Niên con trai tôi trưa nay cũng đã mất, chúng tôi cũng đang đi tìm nó đây.”

Thục Yên hơi ngỡ ngàng khi con của Đào Lực cũng mất, cô mở lời kể về Đình Húc Niên, bọn họ cũng bất ngờ khôn xiết.

“Tại sao chú nhỏ lại mấy trùng hợp với Luân thế ạ?”

Đào Lực vẫn tuân theo vai vế gọi Đình Húc Niên một tiếng “chú nhỏ” dù cậu bé vẫn là đứa nhóc trạc tuổi anh ta. Tâm tình có hơi kích động, gương mặt âu lo nhìn len lén về Thục Yên, anh ta cảm thấy nơi khóe mắt cô còn vươn vài giọt nước mắt.

Thục Yên vừa mới khóc sao?

Câu hỏi như thế mà anh ta cũng không dám mở lời hỏi, chỉ biết cúi đầu, nắm chặt hai tay lại.



“Xem ra có kẻ âm mưu từ trước rồi. Mọi người mau chia ra đi tìm cậu chủ nhỏ, cả Đào Kính Luân.”

Đình Thư Huân quay lưng lại, nói vọng ra lệnh cho một toáng người ở phía sau. Bọn họ nhận lệnh rồi nhanh chia nhau ra tìm.

Người bên Đình Thư Huân cùng Đào Lực nhanh đến bãi trước và khu vực lân cận.

Khu vực đó ít người đến, hơn nửa chẳng ai lại đến lãnh thổ cấm của Phu Đinh. Nếu bất kì người canh gác nào phát hiện người khác đến lặp tức sẽ tống cổ đi hết.

Nhưng Đình Thư Huân lại là ngoại lệ, huống hồ hắn đang đi tìm Đình Húc Niên con trai của hắn nên không một ai dám ý kiến gì cả.

Tìm hơn mấy tiếng đồng hồ vẫn không có chút tin tức gì, mọi người đều mệt bở hơi tai. Trời cũng đã bắt đầu sụp tối, xung quanh chỉ có ánh đèn mập mờ phát ra.

Đình Thư Huân đã nổi giận thật sự, hắn không ngừng chửi rủa bằng tiếng Pháp. Hắn muốn bộc phát nhưng lại không muốn Thục Yên nghe rõ những lời không mấy hay ho từ mình.

Reng…reng…

Tiếng chuông điện thoại trong túi Thục Yên vang lên, cô vội vã lấy ra nhìn tên người gọi đến là Đình Vân Huân.

“Em nghe đây…”

“Mọi người đến bãi sau đi, tôi thấy được một người.”

“Em…em và Huân sẽ đến ngay.”



Cúp máy điện thoại, Thục Yên nắm lấy tay hắn kéo đi ra bãi sau. Đình Thư Huân cũng chịu để cô kéo, vừa nghe được anh trai hắn gọi về, không lẽ tìm ra được Đình Húc Niên rồi sao???

Mọi người đều tập hợp lại ở bãi sau, Đình Vân Huân bước đến, chỉ vào người phụ nữ nằm dưới cãi cát trắng đã nhuốm đầy máu tươi.

“Áaaaa.”

Mã Cát Phi hét toáng lên, ôm lấy Mã Lệ Lệ không ngừng la hét. Nhìn cảnh tượng trước mặt Thục Yên cũng buồn nôn không thôi.

Trước mặt bọn họ là cái xác nữ tay chân đầy vết dao chém, nơi bụng đã bị ghim rất nhiều nhát. Nguyên nhân tử vong có lẽ là do cú đâm thẳng vào tim kia.

Đình Thư Huân kéo sát cô lại vào lòng, tránh để cô thấy rõ cảnh tượng ghê rợn này.

Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi của những người ở đây, một số đã không chịu đựng nổi mà ói ngay tại chỗ.

“Tôi phát hiện cái xác được giấu trong bụi nên kêu mọi người lôi ra đây.”

Đình Vân Huân châm một điếu thuốc lá, cố để mùi thuốc ám vào gương mặt, nhanh xoa đi mùi vị tanh tanh của máu.

Lão Đàm dùng khăn tay của mình che lên mũi, ông nhìn vào xác chết này, kinh ngạc, hoảng hốt đến mức lùi lai, ngã nhào xuống đất, tay run lẩy bẩy không ngừng chỉ vào người chết đó:

“Đây…đây là Tú Linh. Là bảo mẫu đưa cậu chủ nhỏ về mà?”

“Cái gì??? Ông nhìn kĩ lại chưa vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play