Tối ngày hôm sau, ngay khi vừa mới kết thúc công việc ở tập đoàn, Hiên Viên Tiểu Điệp liền theo Tư Đồ Dạ Vũ trở về Tư Đồ gia tộc dùng bữa. Nguyên nhân chủ yếu là vì mẹ của hắn, Diệp Lam phu nhân rất muốn được gặp cô thiên kim duy nhất của nhà Hiên Viên.

"Bé cưng Tiểu Điệp, con mau ăn nhiều một chút. Dạo này trông con gầy quá!" Trong bữa cơm, Diệp Lam phu nhân vui trò chuyện với Hiên Viên Tiểu Điệp. Bà còn không ngừng gắp thức ăn vào bát, bảo cô ăn thêm món này món kia.

Bởi vì các thành viên khác của nhà Tư Đồ đều có việc riêng phải làm nên trên bàn ăn rộng lớn hôm nay chỉ có vợ chồng Tư Đồ Lăng Chí - Diệp Lam cùng Tư Đồ Dạ Vũ và Hiên Viên Tiểu Điệp.

"Ấy, dì cứ để kệ con đi. Con tự ăn được mà." Hiên Viên Tiểu Điệp ái ngại đáp. Thực tình thì cô không có thói quen để người khác gắp thức ăn hộ. Nhưng biết rõ Diệp Lam phu nhân vì đang lo lắng cho mình nên chỉ đành lựa lời khéo léo từ chối ý tốt bà.

Diệp Lam phu nhân nghe thế, đôi mắt sắc sảo khẽ liếc mắt qua bát của Hiên Viên Tiểu Điệp, thấy nó cũng sắp đầy tới ngọn mới hài lòng thu đũa về.

Cắn một miếng gà nướng mật ong béo ngậy, bà liền chuyển chủ đề: "Tiểu Điệp à, từ khi nghe tin con sang đây, dì đã bảo Tiểu Vũ mang con đến chơi với dì không biết bao nhiêu lần. Vậy mà nó lại cứ viện cớ này nọ, có lúc thì ợm ờ cho qua chuyện. Con nói xem có bực mình không cơ chứ!"

"Đúng là thằng nhóc thối mà." Diệp Lam phu nhân ra vẻ tức giận mắng nhỏ. Còn không quên trừng mắt lườm nguýt cậu con trai lớn.

Điều này khiến cho Tư Đồ Dạ Vũ suýt chút nữa thì mắc nghẹn. Hắn dở khóc dở cười nhìn sang mẫu hậu yêu quý. Rõ ràng bản thân chẳng làm gì, sao đang dưng nằm không cũng dính đạn vậy?

"Dì à, đều tại tập đoàn gần đây khá nhiều việc. Bọn con có chút bận rộn." Hiên Viên Tiểu Điệp tuy rằng tính tình hoạt bát náo nhiệt nhưng trước mặt người lớn vẫn biết thu liễm không ít. Cô dịu dàng đỡ lời thay Tư Đồ Dạ Vũ, tránh để hắn khó xử.

"Được rồi. Thời gian này có lẽ sẽ còn vất vả cho hai đứa nhiều." Người từ đầu bữa luôn giữ im lặng ~ Tư Đồ Lăng Chí, lúc này mới mở miệng nói chuyện. Ông quay sang cậu con trai cả: "Việc ở tập đoàn có vấn đề gì khó khăn thì cứ tham vấn ý kiến chị hai con, nhớ chưa?"

Dù sao thì Tư Đồ Dạ Vũ cũng mới ngồi vào cái ghế chủ tịch không lâu. Công việc đương nhiên khó tránh khỏi lạ lẫm.

"Dạ vâng ạ." Tư Đồ Dạ Vũ đối với người ba nghiêm khắc của mình vẫn luôn luôn nghe lời một phép. Ba nói gì hắn cũng đều ngoan ngoãn tiếp thu.

Ngồi một bên nghe chồng với con trai trò chuyện, Diệp Lam như bỗng sực nhớ ra điều gì. Bà liền quay sang Hiên Viên Tiểu Điệp: "À, suýt nữa thì quên mất đấy. Tiểu Điệp, nếu ở tập đoàn mà thằng nhóc Tiểu Vũ dám bắt nạt con thì con cứ nói cho dì. Để dì xử lý nó."

"Mẹ, con là con ruột của mẹ đó!" Lời vừa dứt, Tư Đồ Dạ Vũ đã ai oán kêu lên. Rõ ràng hắn mới là đứa nhỏ mẹ Diệp Lam mang thai mười tháng sinh ra. Sao mẹ không bênh hắn mà lại đi bênh người ngoài vậy?

Huống chi, Hiên Viên Tiểu Điệp quỷ nha  đầu ấy, ai đủ can đảm để bắt nạt cô cơ chứ!

"Anh im lặng. Mẹ đang nói với Tiểu Điệp." Diệp Lam lại bắt đầu 'hung dữ' nhìn con trai.

Tư Đồ Dạ Vũ chỉ biết khóc dở mếu dở.

[...]

"Tiểu Vũ, ở tập đoàn thái độ của mấy vị nguyên lão với con thế nào?"

Ăn tối xong xuôi, Hiên Viên Tiểu Điệp ở dưới phòng khách ngồi chơi với Diệp Lam, trong khi ba con Tư Đồ Dạ Vũ thì cùng lên thư phòng nói chuyện.

"Cũng vẫn thế ba ạ. Có vài người thỉnh thoảng luôn tìm cách gây khó dễ cho con. Ví dụ như Lý nguyên lão." Tư Đồ Dạ Vũ bình thản uống một hớp trà lài còn đang bốc khói nghi ngút.

Tư Đồ Lăng Chí trầm ngâm trong giây lát. Xong, ông nhìn thẳng con trai, nghiêm khắc căn dặn: "Đám nguyên lão hay cổ đông trong gia tộc, trừ bỏ những người đã quy thuận dưới chướng chúng ta, chắc chắn mấy kẻ còn lại đều không vừa mắt về con. Nhớ lại khoảng thời gian gia tộc ta hỗn loạn, bọn họ chính là một đám gió chiều nào theo chiều ấy. Tiểu Vũ, con nhất định phải chú ý hành vi của mình, chớ để bản thân bị bắt thóp."

"Vâng thưa ba." Tư Đồ Dạ Vũ gật đầu đáp. Hắn đặt chén trà xuống bàn: "Chị hai từng nhắc nhở con rất nhiều về vấn đề này. Con cũng đã đoán được đám nguyên lão sẽ không phục việc con ngồi vào chiếc ghế chủ tịch."

Bởi vì Tư Đồ Dạ Vũ còn trẻ, kinh nghiệm thực chiến thì chẳng nhiều bằng Tư Đồ Lăng Tuyết. Cho nên mấy lão già đó không phục cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng điều cần để tâm nhất lại không phải thái độ của chúng với Tư Đồ Dạ Vũ, mà là đối với gia tộc Tư Đồ. Đám nguyên lão đó hầu như chẳng ai tuyệt đối trung thành, kẻ nào cũng có toan tính riêng.

Nay tập đoàn Tư Đồ được dẫn dắt bởi một tân chủ tịch mới hơn hai mươi tuổi, trẻ người non dạ. Chắc chắn không chỉ bị bên ngoài nhòm ngó chờ trục lợi, mà cả mấy kẻ ở trong nội bộ đều đang nhăm nhe tìm cách để thượng vị.

Cả hai cha con nhà Tư Đồ đều đã cùng nghĩ tới điều ấy.

"Con sẽ cần phải cố gắng rất nhiều." Tư Đồ Lăng Chí thở dài bóp trán: "Phải làm sao cho mấy lão già đó phục con. Đồng thời phải kiểm soát được chúng."

Uống một ngụm trà cho nhuận giọng, ông nói tiếp: "Nhưng con cũng nên cẩn trọng. Mấy lão già đó âm mưu quỷ kế có thừa. Ngoài mặt thì cười nói vui vẻ với con, sau lưng có thể sẽ đâm con một nhát lúc nào chẳng hay."

"Con xin ghi nhớ lời ba dặn."

[...]

Miêu: Căm bách nhẹ nhàng thôi. Còn ai nhớ tui không nè?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play