Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 69


2 năm

trướctiếp

Gần đến phòng một điều trùng hợp là phòng anh đối diện với phòng của cô. Mở của ra là thế nhìn thấy mặt nhau bất cứ lúc nào. Nhìn khuôn mặt gian manh của anh lúc mở cửa. Anh còn quay lại cười đểu một cái nhìn cô, biết có điều chẳng lành cô liền chạy sang đàm phán lại với ba mẹ của mình. Nhưng nhận phòng rồi thì đổi kiểu gì? Phòng cô chỉ có giường đơn, ông bà Lộ mà đổi thì ngủ kiểu gì.

Lộ Khiết ỉu xìu quay về. Vừa hay gặp khuôn mặt đắc ý của Dạ Hiên đang đứng ở đứng khoanh tay ở cửa.

“Đi đâu thế nhóc?”

Lộ Khiết lườm anh một cái rồi chạy về phòng mình thẳng thừng đóng cửa. Kì này coi như toang nữa, coi bộ Dạ Hiên rất quyết tâm theo đuổi cô lại bằng được nhưng nghĩ tới cái cảnh Dạ Hiên và Trương Ngọc xứng đôi như vậy cô lại càng cảm thấy tự ti.

Khoảng 10h30 cả gia đình gặp mặt nhau để đi ăn cơm. Coi bộ da mặt của Dạ Hiên dày ngang ngửa với bê tông. Rất thoải mái tự nhiên như con cháu trong nhà.

Dạ Hiên ngồi cạnh Lộ Khiết thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho cô, gắp nhiều đến mức chất đống cả ra mà cô vấn không thể nào ăn hết. Bỗng dưng có một đoàn người đi đến hình như là tắm biển hay sao đấy. Mà quái lạ, mới có hơn 10h mà đã đi tắm biển thật à nhưng đấy không phải là mấu chốt của vấn đề. Chả là có anh trai sáu múi cực kì ngon nghẻ đi ngang qua cô. Lộ Khiết dường như mất hết liêm sỉ lập tức dõi theo anh trai sáu múi kia.

Từ đằng sau một bàn tay đưa đến che kín mắt cô đã thế còn kéo người cô lại không cho cô nhìn nữa. Anh để mặt cô đối diện với mặt anh nghiêm túc nhắc nhở “Trẻ con chỉ nên thấy những thứ cần thấy.” Sau đó anh nhét một căn tôm đã được anh bóc vỏ vào mồm cô. Cô nhăn mày vừa nhai con tôm vừa rủa anh “Người gì mà thôi lỗ.”

“Thô lỗ thì vẫn là người yêu nhóc.”

Cũng chẳng biết sao cô lại thích cái tên cô lại này. Ngoài kia trai đẹp tử tế thiếu gì mà cứ phải dây vào cái tên đào hoa này cho mệt chứ, nghĩ đến Lộ Khiết thở dài chán nản.

Dạ Hiên thì lại tưởng rằng cô còn tiếc cái anh đẹp trai kia lập tức tức giận “Anh cũng có, nào anh cho nhóc xem, sao mà phải tiếc chứ.”

Lộ Khiết tròn xoe mắt nhìn anh, ba mẹ cô cũng nhìn anh. Bà Lộc mặt bắt đầu căng thẳng hỏi “Hai đứa này làm gì rồi hả?”

“Có làm gì đâu.”

“Con muốn còn chả được.” Dạ Hiên thất vọng nói sau đó mới phát hiện ra đang ở trước mặt ba mẹ vợ tương lai lập tức bịt chặt miệng.

Ở bên dưới bàn, Lộ Khiết đánh mạnh vào chân cái tên ngu ngốc kia. Anh đương nhiên biết lỗi lặng hình ăn cơm. Đến trưa thì về nghỉ ngơi để tối đi chơi tiếp nhưng với một cô bé sắp 17 tuổi nằm ở khách sạn ngủ trưa là điều không thể. Lộ Khiết lên đồ sắn sàng đi tìm kiếm của ngon vật lạ thưởng thức. Vừa bước ra khỏi phòng liền gặp Dạ Hiên đang đứng trước cửa.



“Nhóc đi đâu thế?”

“Đi chơi.”

“Anh đi với.”

Lộ Khiết mặc kệ anh tự mình chạy trước, Dạ Hiên vội vội vàng vàng khoá cửa phòng chạy vào thang máy theo cô. Hôm nay hai người đều mặc quần đùi, anh mặc một cái sơ mi cộc tay giống mấy đồ đi biển còn Lộ Khiết chơi nguyên một bộ “chuối”. Mũ chuối, quần áo chuối, dép chuối và thêm cái túi cũng hình chuối. Nhìn cô và anh đi với nhau rất không cân bằng mặc dù họ chẳng kém nhau về tuổi tác là bao. Dạ Hiên đeo thêm cái kính râm nên nhìn anh càng lãng tử hơn bao giờ hết, đi bên cạnh anh khiến cô được chú ý lây nhưng điều đó không làm cô vui nổi.

Phát hiện ở chỗ này nổi tiếng với mấy quán ăn vặt, Lộ Khiết thuê xe máy để đi cùng với anh. Cô chưa có bằng lái nên để anh trở, như thế này tốt hơn là đi xe ôm hay ô tô, taxi cũng tốt hơn chiếc mô tô hầm hố của anh.

Điểm đến đầu tiên là mấy quán ăn vặt trà sữa nổi tiếng ở đây. Lộ Khiết vừa bước vào đã nghe tiếng xì xào nhưng là tiếng xì xào to nhỏ về người con trai phía sau cô.

Cô quay lại nhìn anh với ánh mắt sắc bén “Anh đi ra ngoài xe ngồi đi, tránh xa em chút”

“Ơ sao đuổi anh.” Khuôn mặt Dạ Hiên ngây thơ vô tội khiến Lộ Khiết mủi lòng dù sao cũng không phải tại anh. Cô quay lưng lại chuẩn bị đi gọi đồ thì một bàn tay từ đằng sau vòng lấy ôm eo cô. Lộ Khiết giật mình, anh liền cúi xuống thì thầm với cô “Như này sẽ hết tiếng xì xào.”

Y như lời anh nói, thấy hành động của anh mắt cô gái đỡ rôm rả hẳn, hầu như toàn than vãn vì thấy anh và cô như một đôi.

Dạ Hiên và Lộ Khiết ra bàn ngồi thưởng thức món ăn, thấy được phết. Lộ Khiết vui đến tít mắt, lâu lâu mới được đi chơi thế này.

“Ồ Dạ Hiên kia có đúng không?”

Lộ Khiết ngước lên, khuôn mặt tràn đầy thất vọng.

Trương Ngọc tiến sát đến gần anh nói chuyện hoàn toàn coi cô là không khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp