Ngay khi đứng trên võ đài, Thiết Uy Hổ đã nhặt lên Thiết Vũ Thương, lần này lão muốn dùng bảo khí để đánh lại Hàn Xích Kiếm, như vậy có thể chắc chắn phần thắng.

Quan Đông Hàn nắm chặt Hàn Xích Kiếm, lưỡi kiếm dưới ánh sáng mặt trời trở nên bóng loáng dị thường. Hắn treo nửa vầng trăng trên miệng sau đó vận công sẵn sàng tiếp chiêu.

Lô Hoàng rút Cuồng Đồ Đao ra khỏi võ ra hiệu cho một đệ tử dưới chướng lão mang đến Thiên Long Chùy, Hồ Thanh Y tuy là nữ nhân mảnh mai nhưng sức lực lại vô cùng lớn, chỉ cần một tay liền cầm được Thiên Long Chùy.

Bà ta ngạo nghễ nói: "Để xem Hàn Xích Kiếm lợi hại thế nào, có thể địch nổi ba món bảo khí của chúng ta không."

Quan Đông Hàn không nói nhiều, hắn nhanh như chớp chém lên không trung một nhát, đường kiếm lợi hại mang theo vũ bão ập đến ba người họ.

Họ nhanh chóng né được, có hơi ngạc nhiên vì sát khí của nhát chém đó vô cùng lớn.

Thiết Uy Hổ là người lao lên đầu tiền, dùng chính tuyệt học Thiết gia thương mà tấn công không ngừng nghĩ, mỗi một cú đánh đều mang theo tám chín phần công lực.

Quan Đông Hàn lần lượt dùng kiếm đỡ từng đường Thiết Vũ Thương, Lô Hoàng mắt thấy hắn đang bận với Thiết Uy Hổ liền thừa cơ xông lên, Cuồng Đồ Đao nhuốm không biết bao nhiêu là máu tươi như hổ báo vồ vập không ngừng.

Quan Đông Hàn hô lên: "Cảm thấy bản thân không đủ mạnh nên muốn hợp lực đánh với ta? Vậu thì lên hết đi!"

Hồ Thanh Y vì lời khiêu khích đó mà bỏ mặc sĩ diện, cái gì mà ỷ đông hiếp yếu chứ? Dù gì bà ta cũng đang tiêu diệt kẻ ác, dùng một chút thủ đoạn cũng đáng.

Hồ Thanh U xoau người phóng Thiên Long Chùy, đầu chùy là gươm sắt nhọn lao đến phía Quan Đông Hàn.

Hắn một đường kiếm hất tung Lô Hoàng và Thiết Uy Hổ, sau đó nhanh chân đạp một cước mượn lực khinh công bay người lên né chùy.

Hồ Thanh Y tiếp tục dùng một thước vải trắng phóng tới, thước vải giống như đao kiếm vô tình sắc bén chạm đến một cọng tóc của hắn.

Quan Đông Hàn xoay người trên không, lọn tóc rơi xuống võ đài nhẹ tựa lông hồng.

Hắn nghiến răng dùng chưởng lực bức Hồ Thanh Y lui lại vài bước.

"Hèn hạ!" Hắn nhịn không được mắng một tiếng, ai cũng nghe thấy, ai cũng tức thay trưởng môn Lan Hoa phái, đường đường là đại danh đỉnh đỉnh Hồ Thanh Y nhất chỉ hạ nhân lại bị hắn mắng như thế?

Hồ Thanh Y cố giữ cho vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng đã tức đến phát điên.

Lô Hoàng hừ lạnh, không nói nhiều lập tức dùng đao nhảy đến bổ từ trên xuống, Quan Đông Hàn lùi lại, lưỡi đao chém xuống sàn làm nứt một đường lớn, ván gỗ văng tung tóe.

Một mảnh gỗ nhỏ vô tình xẹt ngang má của hắn, huyết dịch đỏ tươi rơi xuống, gương mặt của hắn vốn tuấn dật bất phàm nay thêm phần ma mị sát lệ vô cùng.

Thiết Uy Hổ từ phía sau chen đến, dùng kế đánh úp mà tấn công, một đường thương đi theo hình vòng cung phát quang, Quan Đông Hàn sớm đoán ra được bọn chúng sẽ dùng kế hèn hạ này, hắn liền lách người xoay hai ba vòng trên không rồi thuận lợi đáp đất, tà áo phiêu dật.

Quan Đông Hàn trở tay, dùng một chưởng đập xuống võ đài làm cho nó nát ra bung bét, tiếng ầm ầm khiến ba người kia sợ hãi mà nhảy xuống mặt đất, tận mắt chứng kiến mộ thứ trở thành vụn nát.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn giống như tia chớp không một ai có thể bắt kịp, vụt đến nắm chặt Thiết Vũ Thương của Thiết Uy Hổ, mắt đối mắt với lão.

"Thiết lão gia, tội lỗi mà ông gây ra, lẽ nào muốn con cái phải trả nghiệp?" Hắn vừa cười vừa nói, mỗi một câu thốt ra đều khiến lão sởn gai óc, lạnh dọc sống lưng.

Tội lỗi của Thiết Uy Hổ chính là cấu kết với hai kẻ kia, diệt môn Kim Khí Phường, sau đó lại sát hại thê tử và tình nhân, lợi dụng đứa con hoang là Thiết Gia Long để làm mấy chuyện bẩn tay.

Quan Đông Hàn ánh mắt tỏ tường mọi chuyện nhìn chằm chằm lão, Thiết Uy Hổ run rẩy tay cầm thương.

Hắn phì cười, rồi bất ngờ đoạt lấy Thiết Vũ Thương ném về phía Lô Hoàng.

Lô Hoàng trở tay không kịp, bèn dùng Cuồng Đồ Đao chém gãy cán thương, mọi người trừng trừng không tin vào mắt mình.

Một trong tứ đại bảo khí lại bị hủy mất Thiết Vũ Thương, kẻ đầu sỏ lại chính là Quan Đông Hàn.

Hắn phủi tay, mặt dửng dưng nói: "Chính mắt các người nhìn thấy là lão ta chém gãy Thiết Vũ Thương, đừng lật lọng nói ta làm.".

Lô Hoàng tức đến giậm chân, mắng nhiếc vài câu vô nghĩa liền lao đến tấn công.

Hồ Thanh Y cũng không dễ dàng bỏ qua, muốn sớm chấm dứt không dây dưa nữa, bà ta liên tục dùng Liên Hoa Chỉ phóng về phía hắn.

Quan Đông Hàn vừa né được chỉ lại tiếp nhận đòn đánh của Cuồng Đồ Đao, Hồ Thanh Y có vẻ như không hài lòng liền hướng đến minh chủ tại vị lên tiếng: "Minh chủ võ lâm, lại để cho tên súc sinh tàn ác này làm càng, có xứng với lòng tin mà cả giang hồ này đặt vào?"

Trương Tử Phong sắc mặt chán ghét nhìn cảnh tượng tả xung hữu đột dưới kia, bị người khác điểm đích danh chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn, như vậy không tốt cho thanh danh của ông ta.

Trong tình thế bất đắc dĩ, Trương Tử Phong rút kiếm nhảy xuống đánh gãy chiêu thức của Quan Đông Hàn, một câu nhạt nhẽo: "Dừng tay chịu trói, sau đó chấp nhận hình phạt cho tội lỗi của mình."

Quan Đông Hàn cười khẩy: "Tội? Ta có tội sao?"

"Ngươi đã ra tay sát hại Lô Sỉ Hoằn và Lô Sỉ Liêm, như vậy không phải là tội?"

Quan Đông Hàn sớm biết được bộ mặt thật của Trương Tử Phong, nói ông ta là kẻ cầm đầu mọi chuyện cũng không phải, nói ông ta vô tội cung không đúng.

Chính vào cái ngày cha mẹ hắn bị bức đến chết, Trương Tử Phong là người dẫn đầu tìm đến nhưng lại không hé nửa lời, lẳng lạng nhìn mọi chuyện xảy ra như thể ông ta không liên can gì vậy.

Hơn nữa kẻ đã chỉ điểm nơi lẩn trốn của họ, chính là Trương Tử Phong.

Năm đó Quan Trạch vì tin tưởng ông ta nên đã tiết lộ hành tung, không ngờ rằng lòng tin bị phản bội.

Hơn nữa sự việc diệt môn Kim gia năm đó, cũng chính là ông ta nhắm mắt làm ngơ, biết nhưng không can dự.

So với kẻ thủ ác là Lô Hoàng và Hồ Thanh Y, con người này còn ngoan độc và thâm hiểm hơn.

Ở kiếp trước, Quan Đông Hàn sau khi nhận chức vị minh chủ, hắn liên tiếp dây vào những cuộc xích mích của các môn phái trên giang hồ, triều đình lấy đó làm cái cớ nguy hại dân lành mà bắt đầu bài trừ võ lâm, thống nhất tất cả để nằm dưới quyền của hoàng đế.

Hắn thân là minh chủ, tất nhiên phải ra mặt ngăn cản triều đình, ổn định lại các môn phái, sau khi điều tra mới phát hiện ra kẻ chủ mưu lại chính là Trương Tử Phong.

Ông ta vì muốn chiếm giữ cả võ lâm quần hùng nên bày kế chia rẽ bọn họ, sau đó hiến kế lên triều đình với điều kiện cho ông ta nắm quyền, lập kế hoạch thâu tóm từng môn phái, cứ như thế ông ta sẽ trở thành người đứng đầu đạp lên xương máu vạn người.

Cùng lúc biết hết mọi sự thật, Trương Tử Phong đã kích động mọi người, nhồi nhét bọn họ rằng Quan Đông Hàn là nguyên nhân của mọi chuyện, tiếp sau đó hắn phải chết trong phẫn uất, tận mắt chứng kiến mọi thứ mà hắn gây dựng tiêu tan.

Mối hận này, ở kiếp này nhất định phải trả.

Quan Đông Hàn lộ ra sắc mặt hiểm ác chưa từng có: "So với ông, ta còn không bằng một phần."

"Ngươi... Được lắm! Vậy thì đừng trách ta vô tình."

Trương Tử Phong xuất kiếm, Dương Quang Thần Kiếm lúc này hoàn toàn làm người khác phải trầm trồ.

Quan Đông Hàn cũng không thua kém, tuyệt học của Nam Kiếm vốn dĩ hắn đã thông thạo, còn luyện đến tầng thứ năm của tâm pháp.

Nhưng hắn lại không dùng tâm pháp của Dương Quang Thần Kiếm, thứ mà hắn dùng chính là Hóa Dương Thần công chỉ có Uông Tần sở hữu bí kíp.

Cứ thế hắn không gặp trở ngại khi giao đấu với Trương Tử Phong, so với ông ta hắn còn nhỉnh hơn một chút, ai nhìn vào cũng sẽ thấy.

Lô Hoàng không thể tin được võ công của Quan Đông Hàn đã lợi hại đến mức này.

Cảm thấy có vẻ như thêm vài chục chiêu nữa là Trương Tử Phong bại trận, Lô Hoàng lo sốt vó lên quyết định chen vào tập kích mặc cho hành động này quá bỉ ổi.

Lô Hoàng thừa cơ kiếm của Trương Tử chém xuống, Quan Đông Hàn ném Hàn Xích Kiếm đi rồi dùng tay không nắm chặt lưỡi kiếm, cả hai rơi vào thế cân bằng, lão ta lập tức dùng Cuồng Đồ Đao bổ đến.

Quan Đông Hàn nhanh tay bắt lấy lưỡi đao, mặt cho máu đã rơi xuống.

Một mình hắn giữ chặt hai người họ, hắn không ngần ngại vận công bắt đầu hút nội lực của họ.

Trương Tử Phong hét lên:  "Ngươi dám dùng tâm pháp Hóa Dương để thi triển Dương Quang Thần Kiếm? Ngươi quá xem thường Nam Kiếm ta rồi!"

"Ồ! Bây giờ ông mới nhận ra? Quá yếu kém rồi." Hắn nhếch môi.

Lô Hoàng vùng vẫy lưỡi đao muốn thoát ra nhưng cánh tay của hắn cứ như tảng đá thô cứng, dù cho máu có chảy ra nhiều thế nào hắn cũng không thấy đau.

Cứ thế hắn hút dần nội lực của họ, sắc mặt Trương Tử Phong trở nên nhợt nhạt hẳn, mà Lô Hoàng cũng thê thảm không kém, lúc này có muốn buông kiếm buông đao cũng đã quá muộn, nội lực cùng cơ thể đã bị hắn khống chế.

Hồ Thanh Y lại tự cho rằng mình lợi hại, bà ta liên tục dùng Lan Hoa Chỉ ném vào hắn, vậy mà chỉ lực cứ thế bị hất tung ra giống như có một lớp vỏ vô hình bảo vệ hắn.

Hồ Thanh Y có hơi thẹn, muốn lấy lại sĩ diện liền dùng hết mười phần công lực nhắm vào sau lưng hắn mà chưởng.

"Bà có thể chơi trò tập kích ti tiện này sao?" Quan Đông Hàn bị trúng một chưởng ngược lại càng thêm hưng phấn, hắn lập tức vận công làm bàn tay của Hồ Thanh Y gắn chặt trên lưng mình, hút nội lực bà ta.

Hắn càng hút càng thấy nóng người, càng kích thích muốn hút nhiều hơn.

Hồ Thanh Y đờ người không nói được câu gì, cả ba cứ thế bị hắn lấy cắp gần hết công lực.

Nhưng đột nhiên, một luồng khí nóng chạy tán loạn khắp kinh mạch Quan Đông Hàn, đôi mắt đã đỏ ngầu nay lại hiện rõ ràng từng đường tơ máu.

Hắn bất ngờ hất tung cả ba người nằm lăn ra đất, còn bản thân hắn không thể dừng được nội khí lưu chuyển liên tục trong người.

Xung quanh hắn lập tức bạo phát vũ bảo.

"A!" Hắn hét lên thảm thiết, đai buộc tóc cũng đứt rời.

Mặt hiện đầy gân máu, tóc rối loạn bù xù, này là tẩu hỏa nhập ma sao?

Hắn không thể khống chế được nên đã hút quá nhiều công lực, dù cho hắn có tài giỏi tinh anh cỡ nào nhưng một lúc tiếp nhận luồng nội lực cực đại như vậy làm sao chịu nổi.

Uông Tần và Mộng Dao Dao cảm thấy không ổn.

Uông Tần đành phải ra mặt, dùng khinh công đạp qua mấy đầu người mà điểm hiệt mạch môn của hắn, sau đó vận công đánh vào đan điền của hắn, ông thay hắn hút lấy bớt nội lực kình đại kia.

Mọi người ngay khi nhìn thấy Uông Tần liền xôn xao, nháo nhào cả lên.

Kẻ lùi lại, kẻ thì rút kiếm vây quanh họ.

Phương Ứng Khanh từ đầu chỉ yên lặng nay đã thần sắc đại biến, ông hô lên: "Uông Tần! Ngươi  dám vác mặt đến đây? Không sợ lão tử giết ngươi trả thù cho Tề Hạo Hiên?"

Uông Tần ngước nhìn Phương Ứng Khanh, có chút hoài niệm, sau đó lại ném đi ý nghĩ đó, dõng dạc nói: "Đụng được ta đi rồi mới nói."

Lập tức mấy chục đệ tử Vô Ưu phái vâu vòng tròn bảo hộ hai người họ, Tam Long tái thế ai cũng nhận ra, ánh mắt đằng đằng sát khí khiến mọi người không dám manh động.

Mộng Dao Dao cung chủ Vô Ưu, tướng mạo bất phàm yêu mị mê người, đôi mắt phượng sắc bén lạnh lẽo.

Uông Tần nói nhỏ với nàng: "Đưa Sử Diệp đến đây."

Quan Đông Hàn nghe được liền ngăn cản: "Không... Không được... Huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm..."

Uông Tần đánh một chưởng vào đan điền khiến hắn ho ra máu, giận nói: "Đồ ngốc! Có Dao Dao bảo vệ hắn... Hơn nữa hắn đến là để cứu mạng con, nếu con chết rồi con nghĩ Sử Diệp sẽ yên lòng sao?"

Quan Đông Hàn lúc này đã cảm thấy nóng ran, mà ngay cả mắt nóng đến không mở nổi, đầu đau như sắp nổ tung, chỉ mơ hồ nghĩ đến Sử Diệp.

Mộng Dao Dao nhanh chóng dùng khinh công rời đi.

Hồ Thanh Y lao đến ngăn cản liền bị Long Nhất chắn đường.

Kẻ dùng vải lụa kẻ dùng côn nhị khúc, đánh nhau không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play