Tiếng sóng vỗ bên mạn thuyền đánh thức thần trí của Sử Diệp.

Một ánh sáng chói chang rọi vào mắt Sử Diệp, y khó chịu dùng tay che bớt đi, lúc này y mới phát hiện ra hai tay của mình đang bị trói.

Dây thừng siết chặt cổ tay y khiến nó đỏ lên một tầng, y chật vật muốn trở người ngồi dậy, đột nhiên một cánh tay kéo y lên, giọng nói thích thú vang trên đỉnh đầu: "Ngươi tỉnh rồi sao?"

Sử Diệp không trả lời, cố tránh khỏi hơi thở ẩm thấp của Trần Lượng. Hắn ta kiên quyết giữ chặt vòng eo của y, nhưng càng giữ chặt y càng cố sức chống cự.

Trần Lượng mắng một câu đáng chết rồi bóp lấy hai bên eo Sử Diệp, khiến y đau đớn dừng lại.

Bọn họ đang trên một con thuyền chở vừa từ 5 đến 10 người, Sử Diệp quan sát xung quanh hòng tìm kiếm thân ảnh của Miên Miên.

Trần Lượng một tay xoa xoa bên ngoài lớp vải vừa nói: "Con nha đầu đấy ta nhốt nó lại rồi."

Khi lên thuyền vì không muốn nha đầu phiền phức Miên Miên gây chuyện nên hắn đã cho người nhốt nàng ở bên trong, khóa cửa cẩn thận, còn có hai tên gia đinh đứng canh gác.

Trước mắt bọn họ dần dần hiện rõ toàn bộ khung cảnh trên Xà Đảo, chẳng mấy chốc thuyền đã cập bến.

Trần Lượng kéo theo y bước xuống thăm thú nhìn xung quanh, quả nhiên đúng với lời đồn, Xà Đảo bất kỳ chỗ nào cũng có thể bắt gặp thảo dược quý hiếm.

Chỉ cần hít một hơi thật sâu, Trần Lượng cũng có thể cảm nhận làn khí thanh thuần sảng khoái.

Hắn ôm chặt Sử Diệp, phấn khích nói: "Quả nhiên chỉ có nơi này mới có thể dưỡng được một tên nam nhân mềm mại như ngươi."

"Vô sỉ!"

"Đừng trách ta vô sỉ, muốn trách thì tự trách ngươi yêu nghiệt cám dỗ ta, làm ta muốn chà đạp ngươi, không những một lần mà là làm cho đến khi ngươi hỏng hết."

Sử Diệp tức giận cắn môi, đôi môi mềm mại bị răng ghim vào gần như muốn ra máu, tên khốn như ngươi muốn khi dễ ta? Cứ chờ mà xem Sử Diệp ta dạy dỗ ngươi như thế nào.

Một đám tầm vài người đi đến động phủ của Sử Diệp, bên trong động phủ chia ra nhiều nhánh, mỗi nhánh là một căn phòng khác nhau trông phong phú vô cùng.

Trần Lượng nhìn đến giá sách trước mắt, hắn hứng khởi cầm vài cuốn ra xem, cuối cùng dừng tại quyển Bách Vạn Thảo.

Hắn vui mừng sai khiến hạ nhân từ từ thu dọn hết tất cả về, kể cả các loại thuốc mà Sử Diệp đang nghiên cứu cũng bị đem đi.

Trần Lượng ném y vào phòng ngủ, đặt y nằm lên giường từ từ cởi y phục của mình ra.

Sử Diệp đôi mắt ngập trong biển nước, da dẻ bắt đầu ửng hồng, mị hoặc chết người, y nhỏ giọng: "Ngươi là cái đồ vô sỉ..."

"Ngươi bày ra bộ dạng này là muốn câu dẫn ta?"

Sử Diệp nghiêng đầu đi, khẽ bặm đôi môi phấn hồng kia, một giọt nước mắt chực rơi bên má.

Trần Lượng vừa cởi xong y phục nhìn thấy bộ dạng ủy khuất đó càng khiến dục vọng hắn nổi lên.

Hắn thô bạo đè Sử Diệp xuống, khai mở cổ áo của người dưới thân để lộ ra làn da trắng mềm thơm phức.

Sử Diệp nghẹn ngào: "Đừng mà... Trần Lượng..."

"Với tình thế hiện tại, ngươi kêu ta dừng sao?"

"Ta... Ngươi cởi trói cho ta trước... Tay ta đau."

Câu nói mềm yếu thoát ra, cộng thêm vẻ mặt đáng thương khiến người ta không nỡ kia là một phát súng kinh khủng.

Trần Lượng bị mê hoặc cởi dây trói cho y, sau đó nâng người y lên dán sát ngực mình.

Sử Diệp vội dùng hai tay phản khán đẩy hắn ra, nhưng Trần Lượng lực đạo kiên cố giữ chặt y rồi tham lam cắn mút lấy xương quai xanh tinh xảo kia.

Lúc này Sử Diệp nằm trên giường bị người áp chế, khẽ rên lên vài tiếng, càng rên rỉ càng khiến Trần Lượng không khống chế được càng vùi đầu sâu vào lồng ngực y hơn.

Sử Diệp ánh mắt phát ra tia điện, nụ cười khẽ nhếch lên, một tay y đưa lên đầu giường, ngay tại đó y thiết kế riêng một cái ngăn kéo.

Y kéo ra, lập tức một con rắn màu đỏ huyết quấn nhẹ lên tay y. Sử Diệp âm thầm đưa tay ra sau lưng hắn, thả con rắn xuống.

Huyết Xà ngoan ngoãn trượt nhẹ xuống phía sau quần trong của Trần Lượng, hắn cảm thấy có chút lành lạnh cổ quái liền dừng động tác.

Đột ngột một cơn đau truyền đến từ phía dưới hạ bộ, hắn hét lên thảm thiết, ngã người lăn lộn trên giường

Sử Diệp nhanh chóng lấy kim châm từ trong hộc tủ đâm lên cổ hắn, khiến cho tiếng la thất thanh kia đột ngột dừng lại.

Trận Lượng đau đớn ôm lấy hạ bộ, nước mắt chảy ròng, từ trong ống quần của hắn bò ra một con Huyết Xà.

Huyết Xà xè xè kêu mấy cái liền ngoan ngoãn quấn lấy tay Sử Diệp, y thở phào đứng lên, chỉnh lại y phục gọn gàng.

Lúc này hai tên hạ nhân vì nghe tiếng hét nên vội chạy đến, gõ gõ cửa :"Công tử, người có sao không?

Trần Lượng lê lết xuống giường, một tiếng bịch vang lên thanh thúy, người bên ngoài bắt đầu hoảng hốt.

Hắn cố sức bò ra cánh cửa, nhưng một bàn chân đạp lên người hắn, đè hắn nằm yên trên đất.

Sử Diệp nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng, ánh mắt đó cứ như một trận cuồng phong cuốn bay đi lí trí của hắn.

Sử Diệp mỉm cười, từ miệng y phát tiếng nỉ non: "A~~Trần... Trần công tử... Đừng mà... Chậm thôi~~"

Người bên ngoài nghe thấy thế liền ngại ngùng cười nói với nhau: "Ây da! Công tử đang sung sướng mà ngươi kéo ta đến làm gì?"

"Ta nghe tiếng hét, cứ tưởng có chuyện, ai mà ngờ người lại khoái hoạt hưởng thụ như vậy."

Vừa nói bọn họ vừa rời đi, ở bên ngoài tiếp tục bận rộn, nhưng bên trong phòng là một mảnh lạnh tanh.

Trần Lượng giương ánh mắt sợ hãi đến nhìn Sử Diệp, y ngồi trên giường bộ dáng nhàn nhã chơi đùa với tiểu xà.

Sử Diệp vuốt đầu nó một cái:" Tiểu Hồng thật ngoan, nếu không nhờ ngươi chắc ta đã bị tên khốn đó giở trò. Ngươi nói xem, ta nên trừng trị hắn thế nào?"

"..."

"Cho hắn uống thuốc độc? Không được hắn chết rồi ta sẽ gặp rắc rối. Hay là chặt tay chặt chân hắn? Nhưng ta không thích làm bẩn tay. Hay là cho ngươi cắn hắn thêm một cái?"

Tiểu Hồng thè lưỡi, lắc đầu không đồng ý, Sử Diệp bật cười nhẹ vuốt đầu nó. Ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống Trần Lượng đang nằm dưới chân mình, lúc này y chợt nảy ra một ý rất hay.

Đối với tên bại hoại này, cách để trừng phạt hắn đau đớn nhất, chính là đoạt đi khả năng làm nam nhân của hắn, khiến hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn mà không được dùng.

Sử Diệp cười lạnh, Trần Lượng cảm thấy kinh hoàng với mỹ nhân như xà độc này, hắn cứ nghĩ tên bạch kiểm đó nhu nhược sẽ dễ dàng bắt nạt, nhưng hắn sai rồi.

Sử Diệp đi đến cạnh tủ gỗ mở cửa ra, bên trong là vô số lọ thuốc chất ngay ngắn, hắn lấy một lọ sứ đen đục, lắc đều nó, ánh mắt híp lại lộ rõ đắc ý.

Sử Diệp đi đến, nắm tóc Trần Lượng, mở nắp lọ thuốc rồi đổ hết nó vào miệng hắn, y giọng có chút tiếc nuối: "Ta vốn dĩ chế ra loại dược này cho những người yếu sinh lí, vậy mà bây giờ phải cho ngươi dùng, thật phí."

Trần Lượng ho khan, vẻ mặt thống khổ, chỉ trong tích tắc cả cơ thể hắn đỏ lên đáng sợ, mồ hôi đầm đìa.

"Ngươi có biết nếu dùng xuân dược quá liều, sẽ có hậu quả gì không?"

"..."

"Ngươi nghĩ đi, nếu hao tổn dương khí quá độ đến mức loạn dương... Sẽ khiến ngươi không thể dùng thứ đó được... Trần đại công tử đây sẽ biến thành phế nam nhân."

Nói xong y ném lọ thuốc qua một bên, từ từ ngồi chờ cho đến nửa đêm.

Trần Lượng chịu đựng loại thống khổ đó suốt nửa ngày, sức lực đứng dậy cũng không có, hắn đành trơ mắt ra nhìn Sử Diệp nhàn nhã ngồi ăn bánh uống trà trên bàn.

Sử Diệp sau khi ăn no nê, y hài lòng nói: "Đúng là may mắn, điểm tâm sáng còn dư nên ta cất nó qua một bên, vậy mà giúp ta hiện tại không chết đói."

Trời bên ngoài đã sập tối, mấy tên hạ nhân dọn dẹp mệt mỏi đành bày đồ ăn ra, tất cả đồ ăn trên thuyền đều có sẵn chỉ cần mang đến rồi nhâm nhi với rượu.

Nhân lúc bọn họ đang mải mê ngồi, Sử Diệp lại lặng lẽ đi đến một căn phòng, bên trong có để một cái lồng rắn, y nhẹ nhàng mở lòng dùng một loại hương thảo cho chúng nó ngửi.

Những con Mê Xà từ từ bò ra ngoài, chẳng mấy chốc truyền đến tai y tiếng hét thảm.

Sử Diệp thản nhiên đi ra nhìn đám người nằm la liệt trên đất : "Đáng ghét, các ngươi bày ra lộn xôn hết rồi."

Y nhanh chóng đi đến bến thuyền, trên thuyền lúc này chỉ có hai tên hạ nhân đứng canh trước cửa bị khóa.

Y thả ra một con Mê Xà, cơ thể nhỏ dài từ từ trườn trên sàn gỗ, chỉ chớp mắt hai tên hạ nhân đều gục xuống.

Sử Diệp lấy chìa khóa từ trong người của họ, mở khóa cánh cửa, Miên Miên vui sướng nhào đến ôm Sử Diệp.

Y đưa tay sờ lấy cổ nàng, ngay khi tìm được vị trí cây châm liền rút nó ra, Miên Miên òa khóc: "Sử ca, huynh không sao chứ?"

"Không sao, mau giúp ta xử lý bọn chúng."

"Vâng... Huynh muốn làm thế nào?"

Sử Diệp cười gian, Miên Miên đột nhiên nổi da gà vì nụ cười đó, Sử ca ca từ khi nào trở thành con cáo già? Đây có phải là Sử ca mà nàng từng biết?

__________________________________

Sáng sớm hôm sau, một trận náo nhiệt diễn ra tại bến cảng Vô Ưu thành.

Người dân đông đúc vây quanh một con thuyền lớn, ai cũng nhận ra đó chính là tàu chở hàng của Trần gia.

Nhưng điều đáng chú ý chính là đám người bị trói trên cột buồm, bọn họ không mảnh vải che thân bị phơi giữa ánh nắng.

Một người trong số đó là Trần đại công tử, sắc mặt nhợt nhạt, đặc biệt chính là bộ phận bên dưới dương cao trước mắt bàn dân thiên hạ, trên cổ hắn còn đeo một tấm bảng.

Trên bản có viết "Trần đại công tử ức hiếp dân nữ, bị trời trả báo."

Trần lão gia hay tin, dẫn theo một đám hạ nhân đi đến, lão la toáng lên: "Con ta... Con trai của ta!"

Sử Diệp ngồi trong quán trà gần đó, bình thản nhâm nhi ăn màn thầu chứng kiến tất cả.

Miên Miên ngồi bên cạnh hả hê cười: "Đáng đời tên lưu manh."

Sử Diệp nhẹ nhếch môi, muốn khi dễ y nhưng lại ngu ngốc hành xử, xem ra tên Trần Lượng này bình thường dựa hơi Lương Y đường mới có thể ăn hiếp người khác, còn tưởng là mình thông minh, thật chất chỉ là một kẻ thiển cận.

Sử Diệp uống cạn chung trà, sâu trong mắt không biết là y đang nghĩ gì, nam nhân ngoạn nam nhân điều đó đối với y không phải cái gì bất ngờ.

Bởi vì ở kiếp trước, bản thân y cũng từng rơi vào một mối tình đồng tính, dù chỉ là đơn phương nhưng cũng đã hành hạ cảm xúc của y rất nhiều. Liệu khi Sử Diệp đã có cuộc sống mới ở nơi này, y có còn ngu ngốc thích một người nữa hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play