“Chuyện gì vậy?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày nhìn sang Tống Vy.
Tống Vy ở dưới sự chú ý của mấy người lớn và hai đứa trẻ, nói ra lời nhắc nhở của Tina.
Hạ Bảo Châu sửng sốt: “Cho nên cậu nghi ngờ đám người Lâm Giai Nhi muốn chỉnh cậu ở trong vòng chung kết sao?”
“Đúng, ngoài khả năng này ra, tớ không nghĩ được bất kỳ khả năng nào nữa.” Tống Vy gật đầu nói.
Trần Châu Ánh nhìn cô, lại nhìn Hạ Bảo Châu: “Lâm Giai Nhi là ai?”
“Là kẻ thù của Vy Vy, một người phụ nữ cực kỳ xấu xa.” Hạ Bảo Châu căm hận đáp.
Trần Châu Ánh gật đầu như hiểu như không: “Thì ra là vậy.”
“Hạo Tuấn, anh thấy như nào.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Môi của Đường Hạo Tuấn mím chặt: “Anh sẽ đánh tiếng với bên ban tổ chức, kêu bọn họ đề cao cảnh giác, nhưng cho dù như vậy, nếu thật sự có nhà thiết kế muốn làm gì, cũng khó phòng được, dù sao chúng ta bây giờ ngoài biết Jason đó ra, vẫn không biết các nhà thiết khác có đồng ý hay không, cho nên chỉ có thể cảnh giác, nhưng cho dù cảnh giác cũng chưa chắc có thể phòng bị được toàn bộ.”
Advertisement
“Ý của sếp Đường là cho dù cảnh giác, cũng sẽ có nhà thiết kế nhằm sơ hở mà đối phó Vy Vy đúng không?” Hạ Bảo Châu sờ cằm nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Không sai, cho nên nếu thật sự có loại tình huống đó, em chỉ cần phối hợp với ban tổ chức điều tra là được, chuyện còn lại, anh sẽ giải quyết thay cho em.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
“Còn về Jason đó, giữ lại trước đã, lần này chỉ cần chúng ta không đối phó anh ta thì sẽ buông lỏng cảnh giác, tưởng rằng chúng ta không làm được gì anh ta, từ đó mà sẽ ra tay với em lần nữa, lúc đó bắt lấy anh ta lúc đang thực hiện hành vi sẽ tốt hơn bây giờ không có chứng cớ.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, nói bằng giọng lạnh lùng.
Trần Châu Ánh vỗ tay: “Chủ ý này không tồi, có điều sếp Đường, muốn bắt anh trong lúc thực hiện hành vi không phải là chuyện đơn giản, buộc phải để ý anh ta mọi lúc, giám sát anh ta, biết trước kế hoạch của anh ta mới được.”
“Chuyện này đối với tôi mà nói không khó, tôi sẽ sắp xếp.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.
Trần Châu Ánh vỗ trán: “Đúng, sếp Đường là chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, xem cái trí nhớ này của tôi đi, chuyện này đối với sếp Đường mà nói quả thật không khó.”
“Hải Dương, hai ngày này, có giám sát được tung tích của đám người Đường Hạo Minh không?” Đường Hạo Tuấn nhìn sang cậu nhóc, hỏi một câu.
Tống Hải Dương lắc đầu: “Không ạ, bọn họ giống như trước đó, lại biến mất không thấy đâu nữa, thật sự không biết bọn họ rốt cuộc trốn ở đâu rồi.”
“Không sao, tiếp tục giám sát.” Đường Hạo Tuấn xoa tóc của cậu nhóc.
Tống Hải Dương gật đầu, dạ một tiếng.
Ngày hôm sau, Tống Vy và hai người Trần Châu Ánh Hạ Bảo Châu đến chợ đá quý, chuẩn bị mua đá Obsidian.
Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ không đi.
Đường Hạo Tuấn có cuộc họp video phải tham gia, hai đứa trẻ mang đi, Tống Vy cũng sợ người đông, không chăm sóc được, dứt khoát để ở nhà.
“Vy Vy, cậu xem khối đá Obsidian này như thế nào?” Hạ Bảo Châu chỉ vào một khối đá Obsidian to cỡ quả bóng rổ trong tiệm.
Tống Vy đi tới xem, lắc đầu: “Tớ không hiểu lắm, bảo Châu Ánh qua đây xem thử đi.”
Nói rồi, Trần Châu Ánh đi tới: “Sao thế?”
“Bảo cô xem thử khối đá Obsidian này như thế nào.” Tống Vy cười nói.
Trần Châu Ánh xem xét, sau đó lắc đầu: “Khối này không đủ đen, đá Obsidian cũng có rất nhiều loại, loại tốt nhất, đáng tiền nhất trong đó là đá Obsidian Hỏa Sơn.”
“Vậy nên đá mà chúng ta phải mua là đá Obsidian Hỏa Sơn?” Hạ Bảo Châu chớp mắt.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Không sai, có điều xem ra cửa hàng này hình như không có, đến cửa hàng khác xem thử đi.”
Ba người ra khỏi cửa hàng đá quý thô này, lại đi tới cửa hàng khác.
Con phố này, đều là cửa hàng bán đá quý thô, ngược lại không cần sầu não không có cửa hàng để đi dạo.
Đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, Trần Châu Ánh đều không chọn được đá Obsidian phù hợp, thật sự là số lượng đá Obsidian ở miệng núi lửa không có nhiều, số lượng khai thác được mỗi năm đều có mức nhất định, cho nên muốn mua đá Obsidian như này, chỉ có dựa vào vận may.
“Còn hai cửa hàng cuối cùng, nếu hai cửa hàng này không có, tôi chỉ có thể đi hỏi đàn anh và thầy của tôi rồi.” Trần Châu Ánh day huyệt thái dương rồi đáp.
Tống Vy gật đầu: “Đi vào xem thử trước đã.”
“Được.” Trần Châu Ánh đáp một tiếng.
Cô ấy đi vào trong trước, Hạ Bảo Châu đi thứ hai.
Tống Vy nhấc chân, vừa muốn đi cùng, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, cô dừng bước chân.
“Vy Vy sao vậy?” Hạ Bảo Châu thấy cô đột nhiên không đi, cũng dừng lại theo, xoay đầu hỏi.
Tống Vy không có trả lời, mà nhìn trái phải, muốn tìm kiếm người nhìn mình.
Cuối cùng, cô xuyên qua đám người, nhìn thấy ở trước một cửa hàng cách chỗ cô khoảng mấy chục mét, Lâm Giai Nhi khẽ mỉm cười nhìn cô.
Đồng tử của Tống Vy bỗng co rút lại, thế nào cũng không ngờ Lâm Giai Nhi vậy mà xuất hiện ở đây.
Mục đích của cô ta lại là gì?
Không suy nghĩ nhiều, Tống Vy siết chặt điện thoại, đang muốn gọi vệ sĩ thì nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt của Lâm Giai Nhi thay đổi, trở nên tà ác.
Sau đó, Lâm Giai Nhi làm một động tác cứa cổ với Tống Vy, sau đó xoay người chạy về phía ngoài.
“Mau, bắt lấy cô ta, bắt lấy Lâm Giai Nhi!” Tống Vy chỉ về phía Lâm Giai Nhi chạy đi, vội ra lệnh cho vệ sĩ.
Mấy vệ sĩ nhận được lệnh, lập tức đuổi theo, nhưng còn hai người ở lại.
Hạ Bảo Châu đi tới bên cạnh Tống Vy: “Vy Vy, cậu vừa rồi nói, nhìn thấy Lâm Giai Nhi sao?”
“Không sai.” Tống Vy mặt mày nghiêm nghị gật đầu.
Cô dám khẳng định, đó chính là Lâm Giai Nhi.
Cũng không biết Lâm Giai Nhi dạo này ăn cái gì, gương mặt trắng bệch trước kia, vậy mà đã hồng hào hơn rất nhiều, trông cơ thể rất khỏe mạnh.
“Được đấy, vậy mà xuất hiện ở đây, các người còn ngây ra đó làm gì, sao không đuổi theo cùng?” Hạ Bảo Châu nhìn hai vệ sĩ bên cạnh Tống Vy.
Hai vệ sĩ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chúng tôi không thể rời khỏi mợ chủ, ngộ nhỡ đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, vậy mợ chủ sẽ không có ai bảo vệ.”
“Đúng thế thật.” Hạ Bảo Châu sững sờ chớp mắt: “Quả nhiên, vẫn là các anh suy nghĩ đủ thấu đáo.”
“Mợ chủ, chúng ta trở về trước thôi, nơi này đã không an toàn nữa, ngộ nhỡ Lâm Giai Nhi còn dẫn theo tay chân khác, chỉ dựa vào hai chúng tôi chưa chắc chặn được.” Vệ sĩ nhìn Tống Vy, nghiêm túc nói.
Tống Vy cũng biết không thể tiếp tục đi dạo tiếp nữa, cô gật đầu: “Được, Bảo Châu, nói với Châu Ánh, chúng ta trở về trước.”
“Được.” Hạ Bảo Châu đáp một tiếng, đi vào cửa hàng tìm Trần Châu Ánh.
Rất nhanh, một nhóm mấy người lên xe, rời khỏi chợ đá quý, chạy về biệt thự.
Vốn cho rằng trên đường sẽ có người của Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh vây chặn, tuy nhiên điều không ngờ là, cái gì cũng không có, mấy người thuận lợi về tới biệt thự.
Đường Hạo Tuấn họp xong từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Tống Vy mặt mày căng thẳng, anh nheo mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bọn em ở chợ đá quý, gặp được Lâm Giai Nhi rồi.” Tống Vy bặm môi trả lời.
Đồng tử của Đường Hạo Tuấn chấn động: “Vậy người đâu?”
“Vệ sĩ đã đuổi theo, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức, lát nữa bọn họ trở về thì sẽ biết.” Tống Vy hít sâu rồi nói.
Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt, che đi cuồng phong bão táp trong mắt, không nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu, mấy vệ sĩ trước đó đuổi theo Lâm Giai Nhi đã trở về, nhìn bọn họ hai tay trống không thì Tống Vy đã hiểu, bọn họ không bắt được người.
Quả nhiên, vệ sĩ cầm đầu rất áy náy nói: “Xin lỗi sếp, mợ chủ, chúng tôi đã mất dấu.”
“Mất dấu sao?” Đường Hạo Tuấn mặt mày lạnh tanh tối sầm lại: “Một người phụ nữ, các người cũng có thể mất dấu.”
Vệ sĩ càng cúi thấp hơn: “Khi chúng tôi đuổi ra khỏi chợ đá quý, Lâm Giai Nhi đã lên một chiếc xe rời đi rồi, chúng tôi không đuổi kịp ô tô, chỉ có thể giương mắt nhìn cô ta rời đi.”
“Đúng thế, người không chạy lại xe, chuyện này không thể trách bọn họ.” Tống Vy thở dài.
Tuy cô cảm thấy thất vọng khi bọn họ không bắt được Lâm Giai Nhi, nhưng cô cũng có thể hiểu cho bọn họ.
Vậy nên cô sẽ không giận bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT