Có điều rất nhanh, cô ta hít sâu một hơi, đè nén hận ý trong lòng xuống, xoay người đi theo.

“Đường Hạo Minh, anh rốt cuộc có cách để chúng ta rời khỏi nơi này không?” Cô ta đuổi theo bóng người của Đường Hạo Minh hỏi.

Đường Hạo Minh cụp mắt: “Đương nhiên có, nhưng phải đợi thêm.”

“Còn đợi?” Lâm Giai Nhi rõ ràng không hài lòng đối với đáp án này, cắn môi nói: “Còn đợi nữa, chúng ta thật sự sẽ bị bắt đấy, nếu các lối ra không đi được, vậy thì vượt biên, hoặc dùng trực thăng.”

“Đường Hạo Tuấn đã biết cô không ở thành phố Giang rồi, vậy cô làm sao rời khỏi thành phố Giang dưới sự phong tỏa của cậu ta, điều cậu ta có thể nghĩ tới chính là vượt biên, vậy nên cô cảm thấy thuyền ở các bến cảng sẽ không bị điều tra sao?”

“Chuyện này...” Lâm Giai Nhi tắc nghẹn, không phản bác được.

Sau đó, cô ta siết chặt lòng bàn tay, chỉ có thể hy vọng vào một con đường cuối cùng: “Trực thăng thì sao?”

“Cũng không được, trên trời mỗi ngày đều có máy bay tuần tra, máy bay tư nhân cũng sẽ bị kiểm tra.” Đường Hạo Minh lạnh nhạt nói.

Advertisement

Lâm Giai Nhi giậm chân: “Thế này cũng không được thế kia cũng không được, chúng ta thật sự bị nhốt ở đây rồi.”

“Vậy nên tôi nói rồi, đợi thêm một khoảng thời gian, tôi đã đang sắp xếp rồi.” Đường Hạo Minh nheo mắt nói.

Lâm Giai Nhi dùng sức bấu mặt: “Cũng chỉ có thể như vậy, có điều đến lúc đó chúng ta rời đi, anh sẽ mang theo Tống Vy sao?”

“Không cần vội, tôi sẽ mang cô ấy đi, nhưng không phải bây giờ.” Đường Hạo Minh sờ túi ở lồng ngực, ánh mắt không rõ mà nói.

Lâm Giai Nhi liếc nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ, không hiểu trong chiếc túi đó của anh ta rốt cuộc có cái gì, từ sáng đến tối phải sờ mấy lần.

Nhưng điều cô ta có thể chắc chắn, nhất định là thứ rất quan trọng đối với anh ta.

Vậy nên, cô ta phải nghĩ cách làm rõ, nói không chừng có thể nhân cơ hội uy hiếp anh ta.

Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi vội cúi thấp đầu, tránh bị anh ta nhìn thấu.

Một bên khác, ba người Tống Vy trở về biệt thự, sau khi sắp xếp xong, Đường Hạo Tuấn gọi điện tới.

Tống Vy ngồi ở cửa sổ, nhìn phong cảnh ở bên ngoài, nghe điện thoại của Đường Hạo Minh.

“Người đồng hành của em đến rồi sao?” Đường Hạo Tuấn mở miệng hỏi.

Tống Vy gật đầu: “Phải.”

Cô không tò mò anh sao lại biết, bởi vì vệ sĩ ở bên cạnh cô sẽ nói toàn bộ mọi chuyện của cô cho anh.

“Vòng thi đấu tiếp theo có nắm chắc không?” Đường Hạo Tuấn vừa xử lý văn kiện, vừa hỏi.



Tống Vy thở dài: “Nói thật, thật sự không nắm chắc gì cả, người có thể đi tới đây thì đều là nhà thiết kế có thiên phú dị bẩm, muốn giành quán quân với bọn họ, rất khó, có điều em sẽ cố gắng.”

“Anh tin em.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Đúng rồi, anh ngày mai sẽ qua.”

“Anh ngày mai tới làm gì, ngày mai đâu phải là cuối tuần.” Tống Vy tò mò chớp mắt.

Đường Hạo Tuấn trả lời: “Sau khi qua vòng tứ kết, chính là chung kết rồi, vậy nên hai vòng thi đấu còn lại, anh muốn hoàn thành cùng với em.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Tống Vy ấm áp, vô cùng cảm động, nhưng vẫn từ chối: “Không cần, tuy chỉ còn hai vòng thi đấu cuối cùng, nhưng thời gian thi đấu một vòng đều rất dài, một vòng thi đấu ít nhất phải nửa tháng.”

Bởi vì trang phục và trang sức hợp tác.

Nếu chỉ có trang phục, khoảng một tuần, một vòng thi đấu thì có thể hoàn thành.

Nhưng cộng thêm trang sức, một tuần chắc chắn là không đủ, bởi vì chế tác trang sức tốn thời gian hơn may trang phục gấp mấy lần.

Vậy nên Đường Hạo Tuấn muốn ở bên cô tham gia hai vòng thi đấu cuối cùng, ít nhất phải ở đây với cô một tháng.

Thời gian một tháng, tập đoàn không cần nữa sao?

Tuy Đường Hạo Tuấn biết Tống Vy đang lo lắng điều gì, anh khẽ cười một tiếng: “Yên tâm, anh đã điều một người quản lý từ công ty con tới, để anh ta tạm thời quản lý ở trụ sở, đợi sau khi cuộc thi quốc tế kết thúc, anh sẽ trở về.”

“Như vậy được không?” Tống Vy có hơi dao động.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần là công ty có quy mô hơi lớn, đều sẽ bồi dưỡng người quản lý chuyên nghiệp, để tránh khi người quản lý thật sự ra chuyện ngoài ý muốn sẽ kịp thời tọa trấn, ổn định công ty và lòng người, vậy nên yên tâm đi.”

“Nếu anh đã nói như vậy, vậy em còn có thể từ chối sao?” Tống Vy mỉm cười.

Nói thật, cô cũng rất muốn anh đến đây cùng cô thi đấu.

Từ trước đến giờ, đều là hai đứa trẻ ở bên cô, nhưng anh luôn không có mặt, trong lòng cô ít nhiều cũng có hơi thất vọng.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh cũng sắp đến rồi.

“Ừ, ngày mai đến thì gọi điện cho em, bên anh còn một số văn kiện cần xử lý, sau đó chuyển giao cho người quản lý.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Được, vậy anh làm đi, nhưng cũng đừng làm quá khuya, nghỉ ngơi sớm.”

Kết thúc cuộc gọi, cô để điện thoại xuống, cửa phòng có người gõ.

“Vào đi.” Tống Vy nhìn cửa phòng mở ra.

Cửa phòng mở ra, hai đứa trẻ đi vào: “Mẹ, mẹ đang gọi điện thoại sao”

Tống Hải Dương hỏi.



Tống Vy gật đầu: “Phải, nói chuyện với ba con.”

Mắt của hai đứa trẻ chợt sáng lên.

Nhưng rất nhanh, Tống Dĩnh Nhi lại bĩu cái môi nhỏ: “Vậy mẹ tại sao không gọi Dĩnh Nhi, Dĩnh Nhi nhớ ba rồi, muốn nói chuyện với ba.”

“Xin lỗi cục cưng.” Tống Vy bế cô bé lên, để lên bệ cửa sổ: “Vậy như này có được không, ngày mai mẹ cho Dĩnh Nhi nói chuyện mặt đối mặt với ba.”

Tống Hải Dương vừa nghe, lông mày hơi nhướn lên: “Mẹ, ý của mẹ là nói, ngày mai ba sẽ qua đây sao?”

“Phải, ở bên mẹ lúc thi đấu.” Tống Vy xoa đầu của cậu nhóc.

Tống Dĩnh Nhi vui vẻ vỗ tay: “Tuyệt quá, lại có thể nhìn thấy ba rồi, gia đình chúng ta lại được ở bên nhau rồi.”

“Phải.” Tống Vy nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười dịu dàng.

“Đúng rồi, hai con sao đột nhiên lại vào đây, tìm mẹ có chuyện gì sao?” Tống Vy hỏi.

“Là như này, mẹ, con hôm nay phát hiện tung tích của bác cả Đường Hạo Minh.” Tống Hải Dương trả lời.

Sắc mặt của Tống Vy hơi thay đổi, trở nên nghiêm nghị: “Cái gì? Con phát hiện tung tích của Đường Hạo Minh sao?”

“Vâng ạ.” Tống Hải Dương vội gật đầu.

Tống Vy bế cậu nhóc lên, mắt nhìn cậu nhóc: “Phát hiện ở đâu?”

“Ở sân bay, con dạo này luôn xâm nhập vào các camera ở thành phố này, muốn tìm kiếm bác cả Đường Hạo Minh, nhưng mãi không thấy tung tích của bác cả Đường Hạo Minh, không ngờ sáng nay, con phát hiện bác ấy, còn không chỉ có bác ấy, còn có Lâm Giai Nhi.” Tống Hải Dương nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tuy nước ngoài không bằng trong nước, đâu đâu cũng lắp camera, nhưng camera ở bên nước ngoài thật ra cũng không ít, các đoạn đường lớn đều lắp.

Tuy Đường Hạo Minh có thể trốn, nhưng sẽ không trốn mãi ở trong hang chuột của bác, tóm lại sẽ phải thò đầu ra, vậy nên cậu nhóc muốn xâm nhập vào tất cả camera của thành phố này, ngộ nhỡ một camera trong đó sẽ quay được Đường Hạo Minh, tuy nhiên hơn một tháng cũng không có thu hoạch gì cả.

Khi cậu nhóc cho rằng Đường Hạo Minh có phải thật sự trốn mãi không ra ngoài hay không thì không ngờ phát hiện bác ở camera của sân bay.

“Còn cả Lâm Giai Nhi!” Tống Vy nghe thấy năm chữ này, cô siết chặt lòng bàn tay.

Quả nhiên, Lâm Giai Nhi không ở thành phố Giang nữa, được Đường Hạo Minh dẫn vượt biên đến đây, hơn nữa còn ở bên cạnh anh ta.

“Cục cưng, bọn họ đang ở sân bay làm gì?” Tống Vy túm lấy vai của Tống Hải Dương hỏi.

Tống Hải Dương nhíu mày trả lời: “Bọn họ muốn rời khỏi nơi này, bác cả Đường Hạo Minh cho người của bác ấy đến sân bay thăm dò, xem phong tỏa của ba có hạ xuống không, kết quả phong tỏa của ba còn, cho nên bọn họ không đi được.”

“Cũng tức là bọn họ vẫn ở thành phố này có phải không?” Tống Vy nheo mắt.

Tống Hải Dương gật đầu liên tục: “Vâng ạ, chỉ là về sau con lại mất dấu của bọn họ, bọn họ sau khi đi ra khỏi phòng nghỉ, trực tiếp đến bãi đỗ xe, rời đi từ cửa phụ của bãi đỗ xe, chỗ đó không có camera, cho nên con không tìm được bọn họ, cho dù về sau con lại kiểm tra các camera khác, cũng không quay lại tung tích của bọn họ, xin lỗi mẹ, con làm mất dấu bọn họ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play