“Chuyện ngày mai thì mai lại nói nhưng bây giờ cậu... xử lí cái này thế nào?” Hạ Bảo Châu chỉ chiếc hộp trong tay cô.

Tống Vy mấp máy đôi môi đỏ: “Vứt.”

“Không xem bên trong có gì sao?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Sắc mặt Tống Vy lạnh lùng như băng: “Không cần, bưu phẩm hôm qua là đồ này vậy hiển nhiên món bên trong chẳng phải thứ tốt lành, mắt không thấy lòng không bị hù.”

“Cậu nói cũng đúng nhưng tớ vẫn muốn xem bên trong là gì.” Hạ Bảo Châu cười hì hì.

Tống Vy nhíu mày: “Cậu không sợ?”

“Có chứ nhưng con người kì lạ như thế đó, dù sợ nhưng lòng vẫn tò mò, muốn tìm thực hư.” Hạ Bảo Châu nhún vai.

Tống Vy đưa hộp cho cô ấy: “Vậy cậu xem đi, sau khi xem thì nói cho tớ biết bên trong có gì.”

Advertisement

“Ừm.” Hạ Bảo Châu nhận lấy, gật đầu lia lịa.

Tống Vy thấy cô muốn xé hộp bèn vội cản lại: “Chờ đã, hai đứa bé còn ở đây, đợi chúng tớ đi rồi xem.”

“Cậu nói đúng.” Hạ Bảo Châu dừng tay lại.

Tống Vy giữ chặt tay hai đứa nhỏ: “Vậy cậu xem xong thì ra nhé, chúng ta ở trên xe chờ cậu.”

Nói rồi, cô kéo hai đứa ra khỏi phòng nghỉ.

Đợi trên xe tầm nửa tiếng, Hạ Bảo Châu mới khoan thai bước đến, sắc mặt đen không thể tả.

Tống Vy nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Sao vậy, có phải đồ bên trong rất đáng sợ không?”

“Cũng không hẳn, thứ bên trong tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua.” Hạ Bảo Châu đóng cửa lại rồi đáp.

Tống Vy nhìn cô ấy: “Vậy rốt cuộc bên trong là thứ gì?”

Hạ Bảo Châu không trả lời, chỉ nhìn hai đứa trẻ.

Tống Vy thấy thế bèn che kín hai tai Tống Dĩnh Nhi.

Còn về Hải Dương, cô cũng không cưỡng ép.

Hải Dương đã biết chuyện xác con mèo ngày hôm qua, nay nghe thì cũng bình thường.



Mà qua hôm nay, cô đã biết năng lực chịu đựng vượt xa sự tưởng tượng của mình.

Thế nên Hải Dương muốn nghe thì cứ để cậu nghe.

Hạ Bảo Châu cũng hiểu ý Tống Vy, thấy Hải Dương không che tai cũng không bận tâm, nói thẳng món đồ mình thấy: “Là gián, còn sống, tớ vừa mở ra thì bọn chúng lập tức bay ra, bay khắp phòng, thậm chí còn đáp xuống mặt tớ, nhơm nháp, buồn nôn chết.”

Nói xong, cô ấy bèn xoa cánh tay nổi da gà, vẻ mặt kinh tởm tột độ.

Tống Vy nghe thế thì trong đầu lập tức tưởng tượng hình ảnh miêu tả, dạ dày bắt đầu chua chua.

Thế nhưng Tống Vy không đoái hoài tới những thứ kinh tởm này, vội vàng nhìn sang Tống Hải Dương, muốn xem thằng nhóc này có ghê tởm không.

Nằm ngoài dự liệu, ngoài việc nhíu mày thì phản ứng của Tống Hải Dương không mạnh như các cô.

Xem ra năng lực chịu đựng của cậu tốt hơn cô nghĩ.

“Sau đó thì sao? Cậu xử lí mấy con gián kia thế nào?” Tống Vy thở mạnh, đè cơn khó chịu trong dạ, lại hỏi.

Hạ Bảo Châu lấy một chai nước đá trong ngăn lạnh xe, dốc một hơi nửa chai, bấy giờ mới dẹp tan cảm giác buồn nôn, rồi đáp: “Lúc chúng bay ra thì tớ có nhấn chuông, sau đó có nhân viên công tác tới xem, lúc thấy gián trong phòng nghỉ, mặt họ thối đen, bắt chúng xong mới cho tớ ra.”

“Thảo nào cậu lại lâu ra thế.” Tống Vy gật đầu, hiểu rõ.

Hạ Bảo Châu vuốt huyệt thái dương: “Cả đời này của tớ cũng không muốn trông thấy lũ gián kinh tởm kia nữa, sau này thấy một con lại giẫm chết một con.”

“Thành thật xin lỗi Bảo Châu, liên lụy cậu.” Tống Vy nắm tay cô ấy, ngượng ngùng nói.

Hạ Bảo Châu mỉm cười: “Đó cũng không phải lỗi của cậu thì cậu xin lỗi làm gì. Cậu đã bảo không xem mà, là chính tớ muốn xem nên do chính tớ tự tìm lấy, không trách người khác.”

“Bất kể thế nào thì mấy món đồ đó là nhằm về phía tớ, cậu bị dọa cả hai lần cũng do bị tớ làm liên lụy.” Tống Vy thở dài.

Hạ Bảo Châu vỗ vai cô: “Được rồi, đừng tự trách, chúng ta đi trước đã.”

Tống Vy cong môi cười, ừ một tiếng.

Sau khi trở về, cô lập tức gửi tin nhắn thoại về chuyện món bưu phẩm thứ hai cho Đường Hạo Tuấn nghe.

Đợi đến tối, Đường Hạo Tuấn gọi điện thoại tới: “Với tình hình hôm nay, rất có thể ngày mai Lâm Giai Nhi sẽ còn đưa đồ cho em, lúc đưa tới hội quán thi đấu, em đừng nhận nhé.”

“Em biết rồi, em cũng nghĩ thế nhưng em không rõ mục đích của cô ta là gì? Lần đầu tiên là xác mèo, lần thứ hai là gián, mặc dù cả hai lần đều đáng sợ nhưng thủ đoạn yếu kém như thế chỉ có thể hù dọa người ta chứ không thể gây nên sát thương. Thậm chí em nghi ngờ thủ đoạn thiểu năng này không phải Lâm Giai Nhi làm.” Tống Vy tựa đầu lên giường trả lời.

Những thủ đoạn trước kia của Lâm Giai Nhi đều nhằm về hoặc tính mạng, hoặc hủy hoại sự nghiệp của cô. Thế nên hai món bưu phẩm lần này so sánh với thủ đoạn trước kia của cô ta, đơn thuần là múa rìu qua mắt thợ, không giống âm mưu mà chỉ như trò đùa ác. Vậy nên cô mới nói nó không giống như thủ đoạn của Lâm Giai Nhi.

Nhưng không phải cô ta thì là ai?

“Có lẽ đây chỉ là khúc nhạc dạo, chưa biết chừng cô ta đang có âm mưu to lớn hơn.” Đường Hạo Tuấn suy đoán.



Tống Vy gật đầu: “Cũng chỉ có nghĩ thế.”

“Vậy nên trong khoảng thời gian này, em nhất định phải chú ý an toàn, anh đã báo với nhóm vệ sĩ kia, để bọn họ luôn theo sát bảo vệ em và hai con chứ không phải bảo vệ gần các em như trước. Anh biết em không thích như vậy nhưng vì mình cùng con, em ráng nhịn chút.” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn đầy nghiêm túc.

Mặc dù bảo vệ ở khu vực gần tốt nhưng một khi phát sinh chuyện nguy hiểm thì vệ sĩ không thể tới kịp.

Theo sát bảo vệ cũng khiến anh yên tâm hơn.

Tống Vy biết nỗi lo của Đường Hạo Tuấn, cô không từ chối sự chủ trương của anh mà ừ một tiếng, đồng ý: “Ừ, em biết mà.”

Trông thấy cô không phản đối, Đường Hạo Tuấn hài lòng hếch cằm: “Vậy là tốt rồi. Ngày mai anh đi công tác, có lẽ tầm hai ngày nữa mới qua em.”

“Tốt quá, Hải Dương và Dĩnh Nhi mà biết chắc vui lắm.” Tống Vy mỉm cười.

Nghe đến hai đứa con, giữa hai đầu lông mày của Đường Hạo Tuấn cũng chợt trở nên nhu hòa hơn”

Bọn nhỏ đâu?”

“Ngủ rồi.” Tống Vy đáp.

“Thật à?” Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên nỗi tiếc nuối.

Tống Vy hiểu rõ, cười đáp: “Hay là em đi qua bọn nhỏ để anh nói chuyện chút nhé?”

“Thôi, để bọn chúng ngủ đi, đợi hai ngày nữa gặp nhau nói là được.” Đường Hạo Tuấn từ chối đề nghị của cô.

Tống Vy cũng không thật lòng muốn đánh thức hai đứa trẻ.

Dẫu sao giấc ngủ của trẻ nhỏ rất quan trọng, nghe anh từ chối thì cô cũng không nói gì thêm, chỉ hàn huyên thật lâu cùng anh mà thôi.

Lâu đến mức cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, bấy giờ mới ngắt máy.

Ngày hôm sau, Tống Vy cùng Hạ Bảo Châu dẫn theo hai đứa trẻ và mấy người vệ sĩ xuất hiện ở hội quán thi đấu, khiến người người chú ý.

Hạ Bảo Châu đắc ý ưỡn ngực, cảm nhận ánh mắt kinh ngạc lẫn hâm mộ của đám người kia.

Tống Vy thấy cô ấy như thế thì dở khóc dở cười nhưng không cản lại, chỉ đi theo cô ấy.

Trong phòng nghỉ, Tống Vy dẫn hai đứa nhỏ vào trong: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, hai đứa chơi ở đây, đừng chạy lung tung nhé. Mẹ thi xong sẽ đến đón hai con, nghe chưa?”

“Dạ, nghe.” Hai đứa bè cùng gật đầu.

“Ngoan.” Tống Vy ôm hôn bọn trẻ rồi nhìn sang Tống Hải Dương: “Hải Dương, có chuyện gì thì gọi cho mẹ, hoặc là tìm chú vệ sĩ giúp đỡ, đừng tự mình xử lí. Con cũng biết hiện giờ là lúc nhạy cảm, nếu xảy ra chuyện thì mẹ sẽ đau lòng lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play