“Ừm, chắc chắn chỉ có mấy người kia thôi, nhưng cậu đừng hỏi nữa, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đừng nên biết thì hơn.” Tống Vy vỗ vai cô.

Hạ Bảo Châu gật đầu: “Tớ hiểu rồi, nhưng cậu giải quyết chuyện này thế nào đây?”

Ngón tay cô run lẩy bẩy chỉ vào chiếc hộp các tông cách đó không xa.

Hộp các tông bị chốc ngược, ban nãy nhìn thấy thứ đồ bên trong nên cô sợ quá lập tức ném nó đi, cho nên mới thành ra như vậy.

Cũng may thứ đồ bên trong không bị rơi ra ngoài, nếu không sẽ còn đáng sợ hơn.

Tống Vy nhìn hộp các tông, nhíu mày: “Bảo người giúp việc xử lý, đồng thời kiểm tra camera giám sát xem rốt cuộc là ai đã bỏ thứ này vào hộp thư.”

Hạ Bảo Châu ừm một tiếng: “Được, tớ đi ngay.”

Nói xong cô nhanh chóng đi vào biệt thự.

Tống Vy không đi theo mà là đứng nguyên tại chỗ nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không có gì khả nghi, cô mới xoay người trở về biệt thự.

Người giúp việc nhanh chóng xử lý đơn hàng chuyển phát nhanh kia, đồng thời tiến hành khử trùng cả bên trong và bên ngoài biệt thự.

Advertisement

Lúc này Hạ Bảo Châu và Tống Vy mới thấy hết ám ảnh.

Lúc này, người giúp việc ôm laptop đặt ở trước mặt Tống Vy: “Cô chủ, tôi đã trích camera giám sát bên ngoài biệt thự ra đây rồi, cô có thể xem.”

Tống Vy khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cô đến đồn cảnh sát nộp đơn hàng kia cho cảnh sát để họ lập hồ sơ.”

Bằng cách này, nếu lần sau còn có người gửi đơn hàng tương tự, sau khi bắt được thì tội của người đó sẽ càng nặng hơn.

“Vâng.” Người giúp việc đáp một tiếng rồi làm theo lời của cô.

Tống Vy đẩy laptop ra chính giữa rồi mới nhấn chạy video.

Trên màn hình hiện lên cảnh Hạ Bảo Châu đưa hai đứa nhóc từ sân bay trở về. Không lâu sau, một người mặc quần áo bưu tá màu xanh lam xuất hiện trong camera.

Chỉ thấy bưu tá mở hộp thư bên ngoài biệt thự, sau đó lấy đơn hàng chuyển phát nhanh từ thùng hàng sau xe máy ra cho vào hộp thư, sau đó đóng hộp thư lại rồi rời đi.

Video kết thúc tại đây.

Hạ Bảo Châu nghi ngờ hỏi: “Sao lại là bưu tá này?”

“Cậu biết anh ta sao?” Tống Vy nhìn cô ấy.

Hạ Bảo Châu ừm một tiếng: “Tớ biết anh ta, tớ có đặt tạp chí thời trang, mỗi thứ hai hàng tuần, anh ta sẽ đúng giờ bỏ tạp chí vào hộp thư, hơn nữa anh ta cũng là bưu tá phụ trách thư từ ở khu biệt thự này. Anh ta làm việc ở đây rất nhiều năm rồi, theo lý mà nói anh ta sẽ không làm ra cái trò này đâu.”

“Vậy kết quả đã rõ, anh ta chỉ giúp người ta giao hàng, nhưng không biết trong đó là cái gì.” Tống Vy mím môi.

Hạ Bảo Châu càng khó hiểu hơn: “Nhưng muốn gửi hàng thì nhất định phải có thông tin người gửi, nhưng vừa nãy trên đơn hàng kia lại không có, anh ta giúp người khác giao hàng, rõ ràng đã vi phạm quy định rồi.”

“Về phần lý do là gì, cứ mời người ta đến là rõ thôi.” Tống Vy nheo mắt.



Hạ Bảo Châu gật đầu: “Nói cũng đúng, tớ sẽ liên hệ với công ty anh ta bảo anh ta tới đây.”

Nói rồi, Hạ Bảo Châu đứng dậy đi gọi điện thoại.

Cô ấy vừa đi khỏi, Tống Vy đã nhận được lời mời chat video từ Đường Hạo Tuấn.

Lúc này trong nước đang là nửa đêm, nửa đêm rồi còn gọi cho cô, xem ra anh đã biết chuyện đơn hàng chuyển phát nhanh kia rồi.

Tống Vy thở dài ấn nhận cuộc gọi.

Trong video, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu đen, vẻ mặt u ám dựa vào đầu giường, hỏi: “Đơn hàng chuyển phát nhanh kia là sao?”

“Vệ sĩ nói cho anh biết sao?” Tống Vy không trả lời mà hỏi ngược lại.

Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Ừ.”

Anh đang ngủ thì nhận được điện thoại của vệ sĩ, anh ta nói Tống Vy nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh rất ghê tởm, bị dọa sợ không nhẹ.

Vì vậy, anh ngay lập tức gọi video để hỏi cô.

Tống Vy xoa lông mày: “Có người cố ý chơi khăm em.”

“Ai?” Đường Hạo Tuấn cau mày: “Đường Hạo Minh hay Lâm Giai Nhi?”

Quả nhiên, anh cũng nghĩ giống cô.

Đều nghi ngờ hai người bọn họ.

Tống Vy lắc đầu: “Em không chắc có phải là họ không, nhưng mà khả năng cũng rất cao.”

Kẻ thù của cô ở khắp thành phố.

Tống Huyền, Đường Hạo Minh, Lâm Giai Nhi.

Tống Huyền bị nhốt trong bệnh viện tâm thần nên không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, trên người cũng không có tiền nên hiển nhiên cô ta không thể làm ra được chuyện này.

Vậy thì chỉ có Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, nhưng bây giờ vẫn chưa có bằng chứng chứng minh có phải là họ hay không.

“Bên trong đơn hàng chuyển phát nhanh có gì?” Đường Hạo Tuấn nắm chặt điện thoại hỏi tiếp.

Vệ sĩ chỉ nói với anh là Tống Vy nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh ghê tởm, nhưng cũng không biết đó là thứ gì.

Bởi vì người giúp việc đã xử lý đơn hàng kia rồi.

“Là xác mèo.” Tống Vy sờ bụng, cố nén cảm giác ghê tởm và buồn nôn trong bụng nói với Đường Hạo Tuấn.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Xác mèo à…”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn có chút lo lắng: “Em không sao chứ?”

“Em không sao, em không nhìn thấy con mèo đó, là Bảo Châu giúp em mở đơn hàng đó ra, cậu ấy nhìn thấy nên bị hù dọa không nhẹ.” Tống Vy nhìn về phía Hạ Lâm nói xin lỗi.



Đường Hạo Tuấn cũng biết người gửi đơn hàng kia muốn nhắm vào Tống Vy, Hạ Bảo Châu vì cô mà bị dọa không nhẹ nên cảm thấy hơi áy náy.

“Không sao, lát nữa anh sẽ nhờ vệ sĩ tặng cho cô ấy ít đồ, coi như đền bù.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy cười gật đầu: “Được, Bảo Châu mà biết chắc chắn sẽ rất vui.”

Đường Hạo Tuấn nói thêm: “Nếu đơn hàng chuyển phát nhanh kia thật sự là do Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi gửi, vậy bọn họ sẽ không dễ bị bắt đâu, cho nên sau này chắc chắn sẽ còn tiếp tục, nếu nhận được đơn hàng tương tự thì đừng có mở, bảo vệ sĩ mở, hiểu chưa?”

Lần này là xác một con mèo, còn lần sau thì không biết là gì nữa.

Lỡ như là rắn độc còn sống thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Biết Đường Hạo Tuấn lo lắng cho sự an toàn của mình, Tống Vy cảm thấy rất ấm áp, cô mỉm cười đồng ý: “Ừm, em biết rồi.”

“Biết là tốt.” Đường Hạo Tuấn vẫn còn lo lắng.

Không lâu sau, Hạ Bảo Châu nói chuyện xong đã quay lại.

Tống Vy nói với cô ấy về chuyện đền bù, quả nhiên cô ấy không thể che giấu được niềm vui.

Vui thì vui nhưng Hạ Bảo Châu vẫn không quên công việc của mình, cô ấy đặt điện thoại xuống nói: “Vy Vy, công ty chuyển phát nhanh đã hứa sẽ đưa người bưu tá đó đến đây, chắc sắp đến rồi.”

Tống Vy uống một ngụm nước: “Tớ biết rồi, vất vả cho cậu rồi.”

“Không sao.” Hạ Bảo Châu xua tay.

Là bạn bè, đây cũng là đều nên làm.

Chưa đầy nửa tiếng, bưu tá và giám đốc của anh ta đã đến.

Vừa nãy lúc gọi điện thoại, Hạ Bảo Châu đã nói với công ty chuyển phát nhanh chuyện món hàng kia.

Khi công ty chuyển phát nhanh nghe tin bưu tá của họ giao xác mèo cho khách hàng thì rất hoảng sợ.

Đặc biệt vị khách hàng này còn là một người nước ngoài rất giàu có.

Vì vậy, sau khi công ty chuyển phát nhanh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, họ đã lập tức đưa bưu tá đến đây.

“Lúc giao hàng, anh có biết bên trong là thứ gì không?” Tống Vy nhìn bưu tá, lạnh lùng hỏi.

Bưu tá vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết, hàng chuyển phát nhanh bị niêm phong, không thể tự tiện mở ra xem, cô à, tôi thật sự không biết gì cả, tôi vô tội.”

Tống Vy không ngạc nhiên với câu trả lời này, bởi vì vừa rồi cô đã đoán được.

Bưu tá đã làm việc ở khu biệt thự này mấy năm và hầu như không có đánh giá xấu nên chắc chắn không thể bị mua chuộc.

Bởi vì bưu tá biết người sống ở đây đều là những người tai to mặt lớn, không thể phật lòng, một khi xảy ra chuyện thì người đầu tiên bọn họ tìm chính là bưu tá.

Bưu tá biết điều này nên không thể nào ngu ngốc mạo hiểm được, nếu anh ta mà biết bên trong có thứ đó thì chắc chắn sẽ không giao, vì vậy khả năng lớn nhất là bưu tá không biết.

Tống Vy mím môi: “Vậy anh có biết ai gửi đơn hàng chuyển phát nhanh này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play