“Tôi nói Tống Huy Khanh và Tô Thu đã chết rồi.” Tống Vy nhìn cô ta rồi lặp lại lần nữa.

Lúc này Tống Huyền mới chắc chắn mình không nghe nhầm, cô ta như chết lặng, ngây ngốc nói: “Chết rồi… sao có thể…”

“Không có gì là không thể cả, Tống Huy Khanh bị mẹ cô hạ độc khiến cơ thể suy nhược, sau đó lại biết được chuyện giữa mẹ cô và Lâm Quốc Thần, ông ta tức giận không chịu nổi nên đã qua đời. Có thể nói Tống Huy Khanh bị mẹ cô hại chết.” Tống Vy lạnh lùng nói.

Tống Huyền há hốc mồm, không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, một lúc sau mới hỏi: “Tô Thu thì sao?”

“Bà ta bị kết án tử hình.” Tống Vy cong môi: “Bà ta hạ độc Tống Huy Khanh, đó chính là đang phạm tội, vả lại bà ta còn định bóp cổ Tống Huy Khanh trước mặt cảnh sát. Quan trọng nhất là bà ta đẩy mẹ tôi ngã xuống lầu khiến mẹ tôi chết, những tội này cộng lại chính là tử hình.”

“Cho nên… là cô hại chết mẹ tôi?” Tống Huyền gào lên rất dữ tợn.

Tống Vy buồn cười: “Xin lỗi, tôi phải đính chính lại với cô một chút, bà ta không phải bị tôi hại chết mà bà ta chết vì sự ác độc của mình. Nếu bà ta không làm nhiều chuyện xấu xa như vậy thì đã không chết rồi, không phải sao?”

Advertisement

Nhưng Tống Huyền không nghe lọt tai những lời này, cô ta chỉ biết Tô Thu đã chết.

Dù cô ta hận Tô Thu thì Tô Thu cũng là mẹ của cô ta.

Cô ta không cho phép người khác hại Tô Thu!

“Tống Vy, cô đừng nói nhảm nữa, gì mà tự mình hại mình chứ, chắc chắn là cô, nếu không phải cô báo cảnh sát thì mẹ tôi đã không chết, bà ấy sẽ không chết!” Tống Huyền vén chăn bước xuống giường muốn động tay động chân với Tống Vy.

Nhưng cô ta còn chưa kịp lại gần Tống Vy thì đã bị vệ sĩ đẩy ngã xuống đất.

Tống Vy vẫn bình thản ngồi trên ghế, thờ ơ nhìn cô ta: “Suy luận của cô thật buồn cười, cô không nghĩ đây là quả báo mà Tô Thu đáng phải chịu mà lại cho rằng tôi không nên báo cảnh sát. Tôi chỉ muốn nói, Tống Huyền cô quả nhiên không hổ là con gái của Tô Thu, đầu óc không bình thường, không có ý thức pháp luật, cũng không có tam quan vững vàng.”

Tống Huyền giận run người: “Đừng nói mấy thứ ý thức pháp luật đó với tôi, tôi chỉ biết rằng cái chết của mẹ tôi không thoát khỏi liên quan đến Tống Vy cô.”

Tống Vy cười: “Tôi thừa nhận tôi đã đưa cảnh sát tới bắt Tô Thu, nhưng như vậy thì sao, cô bị nhốt ở đây thì có thể làm gì được tôi. Không phải cô hận Tô Thu lắm sao? Nghe tin bà ta chết, đáng cô ra phải nên vui mừng mới đúng chứ? Sao làm như kiểu đang bất bình thay bà ta vậy, đúng là giả tạo.”

“Không phải chuyện của cô, cho dù tôi hận bà ta thì bà ta cũng là mẹ của tôi, không đến lượt cô động tay động chân.” Tống Huyền bị vệ sĩ kìm chặt không cử động được nên chỉ có thể trợn mắt nhìn cô, như muốn băm cô thành trăm mảnh.

Tống Vy ngẩng đầu, phong thái lười biếng: “Vậy Tống Huy Khanh thì sao? Lúc nhỏ Tô Thu đối xử tệ bạc với cô mà bây giờ cô còn thay bà ta kêu oan. Tống Huy Khanh cũng đã chết, tại sao tôi không thấy cô buồn thay ông ta vậy? Tống Huy Khanh đối xử rất tốt với cô kia mà, ông ta vì cô mà đuổi hai đứa con ruột ra khỏi nhà, nhưng cuối cùng khi nghe tin ông ta chết, cô lại chẳng có một chút đau buồn.”

Nghe vậy, Tống Huyền cảm thấy chột dạ, ánh mắt lóe lên: “Tại sao tôi phải nhớ ông ta? Cô cũng nói rồi đấy thôi, ông ta đâu phải ba ruột tôi, vậy sao tôi phải nhớ ông ta?”

“Cho dù ông ta không phải ba cô, nhưng cũng đối xử rất tốt với cô.” Tống Vy nhìn cô ta.



Tống Huyền cười khẩy: “Tốt với tôi? Đúng, trước đây ông ta rất tốt với tôi, nhưng đó là vì ông ta tưởng tôi là con ruột của ông ta. Nếu biết tôi không phải con ruột của ông ta thì liệu ông ta có còn đối xử tốt với tôi không?”

Tống Vy vuốt tóc: “Nếu Tống Huy Khanh nghe được mấy lời này từ cái thứ vô ơn như cô thì đoán chừng sẽ tức đội mồ sống dậy đấy. Cô nói không sai, nếu ông ta biết cô không phải con ruột của ông ta thì có lẽ đã không đối xử tốt với cô. Nhưng trước kia ông ta rất tốt với cô, đây là điều cô không thể xóa bỏ, công ơn nuôi dưỡng của ông ta là thật, nhưng cuối cùng, chết rồi vẫn không nhận được một lời cảm ơn.”

Cô nói xong liền đứng lên: “Tôi vốn tưởng nếu nói chuyện này với cô thì ít nhất cô sẽ rớt vài giọt nước mắt cho ông ta, nhưng bây giờ xem ra là tôi đã sai rồi, người không có trái tim thì sao có thể khóc được. Được rồi, cô cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây đi, tôi đi đây.”

Cô xoay người đi tới cửa.

Tống Huyền bỗng hét lên sau lưng cô, tiếng hét đầy uất hận: “Tống Vy, cô đợi đó cho tôi, cô hại chết mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu, cho dù không thoát ra được, tôi cũng sẽ tìm cách kéo cô xuống địa ngục…”

Tống Vy dừng chân, sau đó quay lại nhìn Tống Huyền: “Thật sao? Vậy thì tôi sẽ đợi, nhưng trước khi cô kéo tôi xuống địa ngục, tôi sẽ cho cô cảm nhận một chút thế nào là địa ngục. Các người dạy dỗ cô ta cho tốt, nhất là cái miệng của cô ta.”

“Vâng.” Vệ sĩ đang giữ chặt Tống Huyền đáp lại một tiếng.

Tống Vy xoay người bước ra khỏi phòng.

Sau khi đi ra ngoài, cô vẫn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tống Huyền ở đằng sau.

Đủ thấy hai vệ sĩ kia đang thực hiện một hình phạt vô nhân tính với Tống Huyền.

Nhưng đây là điều mà Tống Huyền xứng đáng nhận được.

Cô đến đây nói cho Tống Huyền biết tin Tống Huy Khanh đã chết là vì cô nghĩ Tống Huy Khanh từng thật lòng yêu thương Tống Huyền, ông ta chết, cô không thể không nói với Tống Huyền.

Cứ tưởng Tống Huyền sẽ thấy buồn, nhưng không ngờ cô ta lại không có một chút cảm xúc nào, thậm chí còn không cảm thấy Tống Huy Khanh chết là chuyện gì quá ghê gớm.

Tống Huyền chỉ quan tâm đến Tô Thu, cho dù cô ta hận Tô Thu, cho dù khi còn nhỏ Tô Thu có đối xử tệ bạc với cô ta thì bà ta cũng là mẹ ruột của Tống Huyền. Cho nên khi nghe tin Tô Thu chết, Tống Huyền đã rất kích động.

Nhưng đối với Tống Huy Khanh, Tống Huyền lại không có một chút cảm xúc nào ngoại trừ cú sốc lúc đầu.

Cô ta không quan tâm đến cái chết của Tống Huy Khanh, cho dù Tống Huy Khanh có yêu thương cô ta thế nào thì cô ta cũng không quan tâm, bởi vì Tống Huy Khanh không phải là ba ruột của cô ta.

Đây gọi là vô ơn, lấy oán báo ơn.

Tống Vy đứng trước thang máy hít sâu một hơi, thầm tự giễu trong lòng.

Tống Huy Khanh, ông nhìn đi, đây chính là đứa con gái ông yêu thương hơn 20 năm đấy.

Ding, cửa thang máy mở ra.



Tống Vy cau mày bước vào trong.

Vừa vào trong, điện thoại đổ chuông.

Nhưng sau hai hồi chuông, điện thoại tự động cúp máy vì trong thang máy không có tín hiệu.

Nhưng cô vẫn nhìn thấy tên người gọi.

Sau khi ra khỏi thang máy, Tống Vy gọi lại: “Alo, Hạo Tuấn.”

“Em đi gặp Tống Huyền rồi?” Giọng nói trầm ấm của Đường Hạo Tuấn truyền đến từ đầu dây bên kia.

Tống Vy ừm một tiếng: “Sao anh biết?”

“Hải Dương nói với anh.” Đường Hạo Tuấn đang đứng trước bia mộ của Đường Mãnh.

Hôm nay là tang lễ của Đường Mãnh.

Tuy nói là tang lễ nhưng lại không mời ai đến dự, anh chỉ bảo Trình Hiệp mang tro cốt của Đường Mãnh ở nhà tang lễ về rồi chôn ở ngôi mộ mà ông ta đã mua lúc còn sống.

Tro cốt Đường Mãnh đã được chôn cất xong, lúc này đang dựng bia.

Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh nhìn họ dựng bia.

Dựng bia xong, anh chuẩn bị rời đi.

Cũng coi như người cháu trai này cho ông ta chút thể diện cuối cùng.

“Vậy à.” Tống Vy gật đầu: “Ừm, em vừa gặp Tống Huyền xong, cũng thật nực cười, Tống Huyền lại cho rằng em đã hại chết Tô Thu, cô ta nói em không nên đưa cảnh sát tới đó, như thế Tô Thu sẽ không chết.”

“Người có đầu óc không bình thường mới nghĩ như vậy thôi, em cứ mặc kệ cô ta đi.” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.

Tống Vy cười: “Em biết, cho nên em không ở lại lâu, bây giờ em đang chuẩn bị về biệt thự.”

“Được, về sớm một chút, khi nào tới nơi báo anh một tiếng, đừng khiến anh lo lắng.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng dặn dò.

Kể từ khi biết Lâm Giai Nhi không còn ở thành phố Giang, anh đã linh cảm rằng Lâm Giai Nhi có thể sẽ xuất hiện ở chỗ cô.

Ngay cả khi đã bố trí vài vệ sĩ đi theo bảo vệ cô và mấy đứa nhỏ thì anh cũng không yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play