Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế sau, mắt hơi nhắm lại, cũng không mở mắt ra, trực tiếp ừ một tiếng, tỏ ý đã biết.
Trình Hiệp thấy vậy, cũng không nói gì nữa, tiếp tục lái xe.
Khoảng một tiếng, giám sát viên nam đến rồi.
Bà Đường mặc chiếc áo lông vũ dáng dài màu đen đứng ở cửa nhà tù, trên mặt còn mang theo khẩu trang, đằng sau có hai vệ sĩ.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đã tới, bà Đường lập tức đi tới: “Hạo Tuấn.”
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn dừng trên túi văn kiện trong tay bà ta.
Bà Đường đã chú ý đến, mỉm cười có hơi ái ngại: “Cái đó, đây là thỏa thuận ly hôn.”
Advertisement
“Tôi biết, đi vào đi.” Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt đáp một tiếng, nhấc tay đi vào trong nhà tù.
Bà Đường hít sâu một hơi, đi theo.
Đường Mãnh do liệt nửa người, không thể đứng, là được giám ngục đẩy xe lăn đến.
Thật ra tình trạng giống như Đường Mãnh, có thể không cần bị nhốt trong nhà tù.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lo lắng để Đường Mãnh thi hành án ở bên ngoài nhà tù, sẽ xảy ra chuyện, ví dụ như được người khác cứu đi.
Cho nên mới dùng thân phận của mình, xin trực tiếp nhốt Đường Mãnh lại.
Đây cũng là lý do tại sao một người tàn tật như Đường Mãnh vẫn phải ngồi tù.
“Là... là các người...” Bàn tay có thể cử động của Đường Mãnh cầm ống nghe, nhìn hai người đằng sau lớp kính thủy tinh, miệng nói không rõ, kích động mở miệng.
Chứng bại liệt của Đường Mãnh và Tống Huy Khanh khác nhau.
Trước khi Tống Huy Khanh chết, là bại liệt từ cổ xuống, nhưng vẫn có thể nói chuyện, nói chuyện cũng rất rõ ràng.
Mà Đường Mãnh là liệt một nửa, liệt rất đối xứng, một bên miệng thì bình thường, một bên khác lại cứng nhắc không thể cử động, cho nên nói chuyện miệng không mở ra được, nhả chữ cũng rất chậm và không rõ, giọng nói cũng trở nên rất kỳ lạ, nghe thì có hơi buồn cười.
Nhưng Đường Hạo Tuấn và bà Đường không có cười.
Đường Hạo Tuấn nhìn Đường Mãnh với ánh mắt lạnh lùng, mà vẻ mặt của bà Đường lại tràn ngập sự chán ghét: “Lão Đường, tôi đến thăm ông đây.”
Đường Mãnh hừ lạnh một tiếng, chầm chậm nói: “Tôi vào đây lâu như vậy, bà chưa từng tới, bây giờ đến đây, không cảm thấy quá giả tạo hay sao?”
Ông ta nhớ rõ, khi ông ta bị bắt, người phụ nữ này trực tiếp bán đứng ông ta, nói người giết người là ông ta, không có liên quan đến bà ta.
Phải, tất cả chuyện này quả thật không liên quan tới bà ta, nhưng bà ta là vợ của ông ta, nguy cơ tới, bà ta trực tiếp vứt bỏ ông ta, để một mình ông ta đối mặt, khiến ông ta lạnh lòng.
“Tôi giả tạo sao?” Bà Đường vốn cảm thấy mình lâu như vậy mới tới thăm Đường Mãnh thì thấy có hơi áy náy, nhưng nghe thấy Đường Mãnh nói mình giả tạo, sự áy náy trong lòng lập tức tiêu tán, thay vào đó chỉ có sự giận dữ.
“Hạo Tuấn, cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện tử tế với lão già này.” Bà Đường tức giận nhìn Đường Mãnh, nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Được, 10 phút, làm xong chuyện của bà.”
“Được.” Bà Dường gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nhấc đôi chân dài đi ra ngoài.
Thấy trong phòng chỉ còn lại bà Đường và Đường Mãnh.
Bà Đường đập túi văn kiện trong tay lên bệ cửa sổ: “Phải, khoảng thời gian này tôi quả thật không đến thăm ông, ông cho rằng tôi không muốn đến sao? Đánh rắm, tôi là bị Đường Hạo Tuấn giam lỏng lại, tôi mỗi ngày ăn uống đi vệ sinh cũng có người trông, một khi có chút hành vi khác thường đều sẽ bị nghi ngờ có phải có âm mưu không, ông biết tôi trong khoảng thời gian này sống thế nào không, tất cả chuyện này đều là ông mang tới cho tôi.”
“Tôi... tôi không biết, bà đâu có nói sớm.” Ánh mắt chột dạ của Đường Mãnh lóe lên, điều nực cười là ông ta lại không muốn thừa nhận là mình không hỏi, ngược lại trách người khác không nói sớm.
Bà Đường cũng sớm đã nhìn thấu bản tính của ông ta, ngược lại cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy mỉa mai: “Được rồi, tôi hôm nay đến không phải là nói những chuyện này với ông.”
“Vậy bà là đến làm gì?” Đường Mãnh nhíu mày.
Bà Đường đánh giá ông ta: “Tôi nghe nói ông sắp phải tham gia phiên tòa cuối cùng rồi, hơn nữa rất có khả năng sẽ bị tử hình, cho nên đến thăm ông.”
Nghe thấy hai chữ tử hình, cơ thể của Đường Mãnh run rẩy, cảm xúc trở nên rất kích động, hai mắt cũng đỏ ngầu: “Đều là do tên khốn Đường Hạo Tuấn đó, tôi là bác cả của nó, nó sao dám đối xử với tôi như vậy?”
“Được rồi, bác cả như ông đã giết ba mẹ của cậu ta, lại bỏ thuốc cậu ta, khiến cậu ta suýt nữa không thể làm ba, ông đối xử với cậu ta như vậy, cũng là tự ông chuộc lấy.” Bà Đường trợn mắt.
Đường Mãnh không thể tin được mà nhìn bà ta: “Bà nói chuyện giúp nó?”
“Tôi không nói chuyện giúp ai, tôi chỉ là đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, tùy việc mà xét mà thôi.” Bà Đường đáp lại.
Đường Mãnh hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, tôi không nói những điều này với bà nữa, bà mau chóng liên lạc với Hạo Minh, bảo nó cứu tôi, đằng sau Hạo Minh có thế lực, chỉ cần nó ra tay, án tử hình của tôi có thể biến thành vô hiệu, bà...”
“Nằm mơ đi, trong lòng Hạo Minh căn bản không có ba mẹ như chúng ta, nó sẽ không cứu ông, chúng ta trước đó bị bắt thì bắt, bị nhốt thì nhốt, nó không thể không biết, nhưng nó có lộ mặt không? Có gửi tin nói muốn đến cứu chúng ta không? Một tin cũng không có, nó căn bản không để tâm đến cặp ba mẹ như chúng ta.” Bà Đường lạnh nhạt nói, đáy mắt cũng lộ ra một tia oán trách.
Cơ thể của Đường Mãnh càng run rẩy dữ hơn: “Nó sao có thể như vậy, tôi là ba của nó!”
“Ba thì như nào, ông trước kia từng quan tâm nó, chăm sóc nó, yêu thương nó chưa? Không có nhỉ, cho nên nó sao có thể coi ông là ba nó, giống như vậy, những điều này tôi cũng chưa từng làm cho nó, cho nên nó cũng sẽ không coi tôi là mẹ của nó. Trái tim của nó, lạnh lùng hơn sự tưởng tượng của chúng ta, mà người tạo thành tất cả chuyện này cũng là chúng ta, cho nên nói đến cùng, là chúng ta có lỗi với nó, không có tận chức trách của ba mẹ, cũng không trách được nó như vậy.” Bà Đường thở dài.
Trong lòng bà ta quả thật oán trách đứa con trai Đường Hạo Minh này không ngó không màng với ba mẹ như bọn họ.
Nhưng oán trách thì oán trách, bà ta sẽ không thật sự mặt dày đi cầu xin con trai.
Đầu tiên là không có mặt mũi, thứ hai là không có tư cách, cuối cùng là không có ý đó.
Nếu con trai không muốn nhận ba mẹ như bọn họ, vậy bà ta tác thành cho nó, dù sao bà ta sắp rời khỏi nhà họ Đường rồi, sau khi rời đi, bà ta và nhà họ Đường, và đứa con trai này, cũng không sẽ bất kỳ quan hệ gì nữa.
Ngày tháng sau này, bà ta sẽ không làm phiền đứa con trai này, cũng sẽ không liên lạc với đứa con trai này, càng sẽ không liên lụy đến đứa con trai này, coi như chuyện duy nhất mà người làm mẹ như bà ta có thể làm vì con.
Tuy nhiên Đường Mãnh không nghĩ như vậy, cũng không vĩ đại như vậy.
Cảm xúc của ông ta kích động đập chân, con ngươi như nứt ra, nói: “Cho dù chúng ta không tận chức trách của người làm ba mẹ, nhưng chúng ta cho nó sinh mạng, nó phải hiếu thuận với chúng ta, phải đến cứu chúng ta.”
“Vậy ông nằm mơ đi, vẫn là nằm mơ thực tế hơn đấy.” Bà Đường lại trợn mắt lườm, sau đó mở túi văn kiện ra, từ trong lấy ra thỏa thuận ly hôn và bút, để vào ô truyền vật bên dưới kính thủy tinh: “Được rồi, cái khác tôi không muốn nói, 10 phút cũng sắp hết rồi, ký tên đi.”
“Đây là cái gì?” Đường Mãnh không đưa tay cầm, vậy nên cũng không nhìn thấy đồ ở trong.
Bà Đường ngáp một cái: “Thỏa thuận ly hôn.”
Sắc mặt của Đường Mãnh thay đổi: “Bà muốn ly hôn với tôi sao?”
“Phải, ông cũng sắp chết rồi, Hạo Minh cũng không trở về, cái nhà này cũng nên giải tán rồi, cho nên mau ký đi, để cho tôi đi.”
“Bà nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi bị bắt vào đây thì bà muốn ly hôn, trong... trong mắt bà còn có người chồng như tôi không!" Đường Mãnh nhấc tay run rẩy chỉ bà Đường.
Bà Đường phì cười: “Chồng sao? Rất xin lỗi, thật sự không có, ông xứng làm chồng của tôi sao? Chúng ta kết hôn mới một tháng thì ông tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi tìm tới cửa, ông còn đánh tôi, khi tôi mang thai, ông thậm chí mang người phụ nữ ở bên ngoài về nhà, sau khi tôi sinh Hạo Minh, ông còn sống chung với người phụ nữ khác, những chuyện ông làm, có chuyện nào không phải đâm trái tim của tôi chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT