“Sao anh lại tới đây?” Chờ người đàn ông đến gần, Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh hỏi.
Đường Hạo Tuấn mỉm cười: "Anh đến công ty em đón em mà không ở đấy, còn không liên lạc được với em nên mới bảo Hải Dương tra vị trí từ số điện thoại của em, không ngờ em lại đến đây.”
“Xin lỗi, tín hiệu ở đây bị chặn nên không nghe điện thoại được.” Tống Vy lấy điện thoại ra, ngại ngùng nói.
Đường Hạo Tuấn hếch cằm: "Anh biết, nhưng em tới gặp Tô Thu à?”
“Ừ, bà ta muốn gặp em nên em mới đến đây một chuyến.” Tống Vy gật đầu đáp.
“Giờ đi về à?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi.
Tống Vy ừ một tiếng.
Đường Hạo Tuấn không hỏi cô đã nói gì với Tô Thu, cũng không có hứng thú, chỉ ôm lấy eo cô lập tức đi đến chỗ để xe.
Giang Hạ đột nhiên gọi hai người lại: "Sếp Đường, Tống Vy, tớ không đi cùng hai người nữa, không quấy rầy hai người, ha ha.”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô ấy bằng ánh mắt ‘ cô thật thức thời’.
Tống Vy thấy vậy, có chút dở khóc dở cười, sau đó lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, ném qua cho Giang Hạ: "Lái xe tớ về đi.”
Trên đường, Tống Vy quay đầu nhìn anh: "Anh đến công ty tìm em có chuyện gì sao?”
“Ừ, hôm nay là ngày thờ cúng tổ tiên, anh dẫn em về dâng hương.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy đập vào trán: "Em nhớ ra rồi, tối qua dì vương đã nói với em rồi mà em quên mất, xin lỗi Hạo Tuấn, em...”
“Không sao, đây cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là lễ thờ cúng nhỏ, không phải lễ thờ cúng lớn, thật ra có đi hay không cũng như nhau, hơn nữa không phải anh cũng tới đón em rồi sao?” Đường Hạo Tuấn dịu dàng trả lời.
Tống Vy vuốt tóc: "Cảm ơn.”
“Chúng ta đi thẳng đến nhà tổ là được, Hải Dương và Dĩnh Nhi đã đi trước rồi, dì Vương và Trình Hiệp đang trông mấy đứa nhỏ.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Ít lâu sau đã đến nhà tổ.
Hai đứa nhỏ nghe được tiếng xe thì trực tiếp chạy ra từ bên trong, nhào về phía hai người: "Ba, mẹ tới rồi.”
“Có, Dĩnh Nhi có ngoan ngoãn nghe lời, bà Vương bảo con không được chạy lung tung, con đều không chạy lung tung, ba, có phải Dĩnh Nhi rất tuyệt hay không?” Tống Dĩnh Nhi cười hì hì nhìn anh, lộ ra một cái răng cửa bị thiếu, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Đường Hạo Tuấn hôn một cái lên mặt bé: "Ừ, Dĩnh Nhi rất tuyệt.”
“Ha ha ha.” Tống Dĩnh Nhi ôm cổ Đường Hạo Tuấn cười vui vẻ.
Qua nhiều ngày, Tống Dĩnh Nhi gần như đã bình phục, ngoài cánh tay chưa lành hoàn toàn, vết thương trên đầu đã khỏi hẳn và có thể chạy nhảy thoăn thoắt.
Đây là chuyện làm Tống Vy vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này.
“Được rồi, đi vào trước đi.” Tống Vy kéo tay Tống Hải Dương, nói với hai ba con đang thân mật.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: "Ừ, vào đi thôi.”
Một nhà bốn người đi vào nhà tổ.
Vào nhà tổ, dì Vương và Trình Hiệp chào hỏi Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Dĩnh Nhi ngồi xuống: "Người phụ nữ kia đâu?”
Tống Vy cũng kéo Tống Hải Dương ngồi xuống.
Cô biết ‘ Người phụ nữ kia ’ trong miệng anh chính là bà Đường.
Tuy Đường Mãnh đã bị bắt, nhưng bà Đường vẫn chưa.
Hơn nữa Đường Hạo Tuấn đã điều tra, bà Đường cũng không làm chuyện xấu gì khác ngoại trừ việc nuôi tình nhân ở bên ngoài, bà ta càng không tham gia vào việc giết cha mẹ anh của Đường Mãnh.
Vậy nên Đường Hạo Tuấn cũng không làm bà ta khó xử, anh chỉ tiếp tục giam lỏng bà ta trong nhà tổ không cho ra ngoài.
Đợi sau khi Đường Mãnh chết, anh mới thả bà ta.
“Ở trong phòng, tôi sợ bà ta sẽ làm hại hai đứa nhỏ, nên đã kêu bảo vệ đưa bà ra về phòng.” Dì Vương trả lời.
Đường Hạo Tuấn hơi gật đầu: "Không tồi.”
“Ba, chúng ta sắp đi thắp hương cho ông bà sao?” Lúc này, Tống Dĩnh Nhi đột nhiên hỏi.
Tống Vy sờ sờ tóc bé: "Sao con biết?”
“Anh trai nói thờ cúng là thắp hương cho người lớn đã mất.” Tống Dĩnh Nhi trả lời.
Đường Hạo Tuấn cưng chiều trả lời: “Không sai, đi thôi, ba dẫn các con đi gặp ông bà, ông bà nhìn thấy các con nhất định sẽ rất vui.”
“Vâng ạ.” Hai đứa nhỏ nhảy xuống sô pha, phấn khích nở nụ cười.
Đường Hạo Tuấn cũng nắm tay Tống Vy dẫn họ đến phòng thờ.
Đây là lần đầu tiên anh dẫn vợ con về quê thắp hương, cũng là lần đầu tiên anh đưa hai đứa nhỏ đi gặp cha mẹ mình.
Bởi vì trước đây anh không biết hai đứa nhỏ là con mình nên anh không dẫn chúng tới, chỉ dẫn theo Tống Vy.
Mà lần này cả nhà họ đã tới đầy đủ.
Sau khi thắp hương theo trình tự cho những người lớn tuổi quá cố đã qua hai tiếng đồng hồ.
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy dắt hai đứa nhỏ ra khỏi phòng thờ.
Trình Hiệp đang đứng bên ngoài chờ, nhìn thấy cả nhà bốn người đi ra thì vội vàng tiến lên: "Sếp.”
“Làm sao vậy?” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng hỏi.
Trình Hiệp thở dài: "Bà Đường nói muốn gặp anh.”
“Gặp tôi?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Trình Hiệp gật đầu: "Vâng, hình như muốn nói gì với anh.”
Thấy Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày, Tống Vy đón lấy Tống Dĩnh Nhi từ trong lòng ngực anh: "Nếu bà ta muốn gặp anh thì anh đi gặp một lần đi, lỡ đâu muốn nói chuyện gì quan trọng thì sao.”
“Được, anh đi qua một chuyến, để Trình Hiệp dẫn mấy mẹ con vào phòng của anh trước kia nghỉ ngơi một chút.” Đường Hạo Tuấn xoa xoa giữa mày nói.
Tống Vy gật đầu: "Được, đi thôi, nói hẹn gặp lại với ba đi.”
Cô nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ nghe lời vẫy vẫy tay nhỏ: "Hẹn gặp lại ba.”
“Đi sớm về sớm, chúng con và mẹ chờ ba trở về.” Tống Hải Dương lại bỏ thêm một câu.
Đường Hạo Tuấn nhìn ba mẹ con, trái tim mềm nhũn, dịu dàng gật đầu: "Được, anh sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, anh đi về một hướng khác.
Trình Hiệp nhìn về phía Tống Vy: "Mợ chủ, để tôi bế một đứa giúp cô.”
Anh ta vươn tay, khao khát nhìn Tống Dĩnh Nhi.
Hai đứa con của tổng giám đốc thật sự quá đáng yêu, anh ta luôn rất muốn bế một chút, nhưng vẫn không có cơ hội.
Nhưng bây giờ cơ hội đã tới, anh ta không muốn bỏ lỡ.
Tống Vy nhận ra suy nghĩ muốn bế trẻ con của Trình Hiệp thì có chút buồn cười: "Muốn bế trẻ con như vậy thì kết hôn rồi tự sinh một đứa đi.”
Trình Hiệp xấu hổ cười cười: "Bạn gái cũng không có, sao có thể kết hôn sinh con chứ.”
“Không có bạn gái thì mau tìm đi chứ.” Tống Vy lại nói.
Trình Hiệp gãi gãi đầu: "Bạn gái không dễ tìm đâu, sau này rồi nói, mợ chủ cho tôi bế Dĩnh Nhi hoặc Hải Dương đi.”
“Được thôi, nhưng tôi phải hỏi hai đứa nhỏ đã.”
Tống Vy cúi đầu, nhìn Tống Hải Dương ở bên cạnh rồi nhìn Tống Dĩnh Nhi trong lòng ngực: "Hai đứa ai nguyện ý để chú Trình ôm một lúc đây?”
“Con không muốn, con lớn rồi không cần bế đâu, để Dĩnh Nhi đi.” Tống Hải Dương xua tay với dáng vẻ như người lớn.
Tống Dĩnh Nhi thích được bế, lập tức gật đầu đồng ý, sau đó vươn tay với Trình Hiệp: "Chú Trình bế.”
Trình Hiệp sáng mắt lên, lập tức duỗi tay ôm lấy cô bé.
Trên đường về phòng, Trình Hiệp bế Dĩnh Nhi đi theo sau, không biết một lớn một nhỏ đang nói gì mà bật cười vô cùng thoải mái.
Tống Vy nắm tay Tống Hải Dương đi phía trước, thường quay đầu lại nhìn một cái không khỏi có chút buồn cười.
Xem ra cô nên nhắc Đường Hạo Tuấn cho Trình Hiệp nghỉ ngơi một thời gian để tìm bạn gái, dù sao cũng 30 tuổi rồi.
Ở bên kia, Đường Hạo Tuấn đã đi tới chỗ ở trong nhà tổ.
Bà Đường đứng trước cửa phòng, hai bảo vệ ở bên ngoài ngăn cản bà ta, làm bà ta không thể đi ra.
Đường Hạo Tuấn đứng ở đối diện bà ta, lạnh lùng nhìn bà ta: "Tìm tôi có chuyện gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT