“Thì ra là thế” Tống Vy xoay ly nước trong lòng bàn tay, trong lòng hơi ngọt ngào.

Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy gì đó, chỉ vào khung hình trên bức tường đối diện ti vi: “Dì Vương, bọn họ là ai thế?”

Trong ảnh là hai người nam nữ, rất trẻ, gương mặt có hơi giống Đường Hạo Tuấn.

Không lẽ là ba mẹ của Đường Hạo Tuấn Quả nhiên, câu trả lời của dì Vương đã xác nhận suy đoán của Tống Vy.

“Là ba mẹ của cậu chủ, đã qua đời”
Tống Vy đặt ly nước xuống: “Vì sao lại qua đời?” Dì Vương thở dài: "Xin lỗi cô Tống, tôi không thể nói cho cô biết, đây là điểm cấm kỵ của cậu chủ” “Vậy sao, vậy tôi không hỏi nữa” Tống Vy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Dì Vương đứng lên: “Vậy cô Tống nghỉ ngơi trước đi, tôi còn chưa giặt quần áo xong, tôi đi làm việc trước”
“Vâng” Tống Vy cười cười.

Dì Vương đi rồi, cô cầm remote mở ti vi lên xem.

Xem một lúc, cảm thấy dạ dày đã dễ chịu hơn, định chào tạm biệt ra về.

Tối hôm qua cô đi suốt đêm không về, chắc Hải Dương và Dĩnh Nhi đã lo lắng lắm rồi.

Nghĩ thế, Tống Vy đứng lên, định lên lầu tìm Đường Hạo Tuấn.

Nhưng cô còn chưa kịp đi lên, Đường Hạo Tuấn đã xuất hiện ngay đầu cầu thang.

“Tổng giám đốc Đường, anh đến đúng lúc lắm”
“Sao thế?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy chỉ đồng hồ: “Đã trễ lắm rồi, tôi phải về, đang định lên chào anh” “Tôi đưa em về” Đường Hạo Tuấn đi về phía tủ để giày, không cho cô có cơ hội từ chối.

Trên xe, Đường Hạo Tuấn gõ ngón tay lên tay lái, đột nhiên nói: “Chuyện em bị Tống Huyền giẫm rách quần áo tối hôm qua tạm thời vẫn chưa có kết quả”

“Sao lại thế?” Tống Vy siết chặt tay.

Mắt Đường Hạo Tuần lóe lên chút áy náy: “Đường Hạo Minh đã tắt toàn bộ máy theo dõi trong sảnh bữa tiệc ngay từ đầu, cho nên không thể chứng minh được rốt cuộc Tổng Huyền có cố ý dẫm phải em hay không?

“Vậy sao...” Tống Vy không cam lòng mím môi.

Trực giác nói cho cô, Tống Huyền cố ý, nhưng không có chứng cứ, đúng là làm người ta bực bội.

“Nhưng em cứ yên tâm, bên phía Tống Huyền, anh vẫn có trừng phạt cho cô ta” Đường Hạo Tuấn lại đổi đề tài.

Tống Vy nghiêng đầu nhìn anh: “Trừng phạt gì?”
“Lao động công ích 72 tiếng đồng hồ, có truyền thông livestream toàn bộ quá trình” Đường Hạo Tuấn khẽ mở đôi môi mỏng trả lời.

Tổng Vy nhướng mày.

Vậy chẳng phải Tống Huyền sẽ trở thành trò cười trong giới sao?

Nghĩ đến đây, Tống Vy vội vàng lấy điện thoại, tìm được kênh livestream cảnh Tống Huyền làm lao động công ích.

Không lâu sau, lập tức tìm được kênh livestream.

Tống Vy click vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tổng Huyền mặc quần áo lao công, đạp trúng vỏ chuối ngã chồng VÓ.

“Phụt!” Tống Vy không nhịn được bật cười, không gian xe tràn ngập tiếng cười ha ha ha của cô.

Đường Hạo Tuấn dùng khóe mắt nhìn cô, nhìn cô cười đến run người, lòng mềm nhũn: “Xem cái gì mà cười vui đến thế?”

“Tôi thấy chủ nhiệm Tổng bị ngã, rất tức cười” Tống Vy lau nước mắt tràn ra khóe mắt trả lời: “Còn có mấy cái comment nữa, thú vị lắm!”

“Vậy sao?” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói, rõ ràng không có hứng thú với những gì cô nói.

Lúc này, một con mèo đột nhiên chạy vụt ra từ một chậu hoa cách đó vài mét vừa lúc đứng ngay giữa đường.

Tống Vy thấy thế, thay đổi sắc mặt: “Tổng giám đốc Đường!”

Đường Hạo Tuần sa sầm mặt, muốn thắng gấp cũng đã không còn kịp, dứt khoát đánh tay lái, đâm đầu xe về phía bồn hoa, sau đó nhanh chóng tháo dây an toàn ra, thò người về phía Tống Vy, ôm chặt cô vào lòng, đè cô xuống ghế phụ.

Đùng! Thân xe đột nhiên chấn động, phát ra tiếng chuông cảnh báo í óe.

Tống Vy sợ hãi kêu to.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play