Thì ra là thế.

Tống Vy xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống, lộ ra bộ đồ ngủ lụa màu đen.

Áo ngủ rất lớn, vừa nhìn là biết ngay size của nam, chuyện này làm cô luống cuống: “Quần áo của tôi.” Đường Hạo Tuấn khép tạp chí kinh tế tài chính lại: “Yên tâm đi, là dì giúp việc trong nhà thay đồ giúp em” Chỉ là áo ngủ là của anh.

Nghe vậy, Tống Vy ổn định tinh thần, đột nhiên ngượng ngùng cười với Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tôi phản ứng gay gắt quá...”

Cô cũng không muốn.

Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua làm cô có bóng ma tâm lý rất lớn.

“Không có gì, tôi hiểu được.” Đường Hạo Tuấn hơi gật đầu, tỏ vẻ không để ý.

Tống Vy lau mặt: “Cho dù như thế nào, hôm qua cũng cảm ơn tổng giám Đường, nếu không có anh, có lẽ tôi

đã bị Đường Hạo Minh...!Đúng rồi, bây giờ Đường Hạo Minh thế nào?”

Cô vội hỏi.

Đường Hạo Tuấn híp mắt, giọng nói lạnh căm: “Đang nằm trong bệnh viện Hôm qua anh đá Đường Hạo Minh gãy vài cái xương sườn.

Không nằm đủ hai tháng thì Đường Hạo Minh không về được.
Tống Vy thích ý vỗ lên ga giường: “Đáng đời!”
Thấy cô vui vẻ như thế, Đường Hạo Tuấn khẽ cong đôi môi mỏng lên, nhưng nhanh chóng trầm xuống: “Trình Hiệp tìm được camera trong phòng nghỉ, nhưng vì không quay được hình ảnh mang tính chất quyết định gì, hơn nữa Đường Hạo Minh còn luôn miệng khẳng định là em tự nguyện, cho nên không thể buộc tội Đường Hạo Minh

được”

“Tôi không có tự nguyện!” Vẻ vui mừng trên mặt Tống Vy lập tức biến mất, biến thành tức giận.

Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân nhìn cô: “Tôi đương nhiên biết em không tự nguyện, nếu không em cũng đã không cầu cứu tôi, nhưng tôi muốn biết vì sao anh ta lại muốn làm vậy với em?”

Mắt Tống Vy hơi lóe lên: “Không phải trong video đã nói rồi sao?

“Video không có tiếng” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt trả lời.

Nghe được lời này, trái tim Tống Vy giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, từ thung lũng nhảy lên đến đỉnh.

Quá tốt rồi.

Nếu thế, anh vẫn chưa biết hai đứa nhỏ là con của anh!

Nghĩ thế, Tống Vy rũ mắt, giấu đi vẻ kích động trong mắt, mặt lộ vẻ áy náy nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Đường, tạm thời tôi không thể nói cho anh biết”

Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: “Không có gì, em không muốn nói thì thôi, tuy cục cảnh sát không thể thành lập tội danh Đường Hạo Minh đối với em, nhưng tôi sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng, sẽ điều anh ta ra

khỏi công ty chính”

“Ừ, cảm ơn” Tống Vy túm chăn, thật lòng biết ơn.

Sau đó cô nghĩ đến cái gì đó, sờ cổ, thấy trên cổ trống rỗng, lập tức sốt ruột.

Đường Hạo Tuấn đứng lên, lấy một sợi dây chuyền lóe ánh sáng đỏ từ trong túi ra: “Em tìm nó hả?” Tống Vy tập trung nhìn, đúng là Trái tim của Lửa, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy?”

“Trả cho em” Đường Hạo Tuấn đưa dây chuyền đến trước mặt Tống Vy.

Tống Vy lại xua tay: “Tổng giám đốc Đường, làm phiền anh trả nó cho Đường Hạo Minh thay tôi đi” Sau khi trả lại, cô không còn nợ nần gì với Đường Hạo Minh nữa.

“Trả cho Đường Hạo Minh?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy ừ một tiếng.

Đường Hạo Tuấn cong ngón tay, siết chặt dây chuyền, hơi thở xung quanh âm trầm nặng nề.

Tống Vy cảm nhận được, khó hiểu chớp mắt: “Sao vậy tổng giám đốc Đường?”

Đường Hạo Tuấn nhắm mắt, hình như đang kềm nén gì đó, vài giây sau, mới lạnh lùng nhạt nhẽo nói: “Sợi dây chuyền này không có liên quan gì đến Đường Hạo Minh!”

“Không liên quan?” Tống Vy sửng sốt.

Ý anh là, sợi dây chuyền này không phải do Đường Hạo Minh mua, mà là...!“Tổng giám đốc Đường, anh mua sợi dây chuyền này cho tôi sao?” Tống Vy nuốt nước bọt, tim đập nhanh hỏi.

Đường Hạo Tuấn rũ mắt không nói, rõ ràng là thừa nhận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play